Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 8




CHƯƠNG 8: NHỜ BẠN TRAI CŨ GIÚP ĐỠ

Đợi khi bình tĩnh lại, Diệp Văn Văn bèn sắp xếp toàn bộ hành lý của mình, rời khỏi phòng thuê ngay trong đêm.

Một đêm yên tĩnh, Diệp Văn Văn cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Chuyện cấp bách bây giờ là phải trả tiền cho Quách Hữu.

Một tỷ rưỡi, trong chốc lát cô đi đâu gom được nhiều tiền như thế cho anh ta đây…

Trong đầu Diệp Văn Văn thoáng hiện lên bóng dáng của Lệ Trùng Khánh, ở Nam Thành bây giờ, người cô có thể tìm chỉ có anh mà thôi.

Tòa nhà Hoành Đạt.

Lệ Trùng Khánh thấy Diệp Văn Văn đến cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Có chuyện gì?” Anh vẫn mang dáng vẻ lạnh như băng kia.

“Có thể cho tôi vay ít tiền không?” Diệp Văn Văn cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng vẫn nhắm mắt nói ra.

Ngón trỏ của Lệ Trùng Khánh như có như không gõ lên mặt bàn bằng gỗ, vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Sao không đi vay tiền bạn trai hiện tại của em mà lại đến tìm bạn trai cũ là anh vậy?”

Diệp Văn Văn bị nói mà cảm thấy mất hết mặt mũi, suýt chút muốn quay đầu rời đi.

“Em chia tay với anh ta, nhưng còn nợ anh ta một tỷ rưỡi…” Diệp Văn Văn biết mình đã hoàn toàn mất hết lòng tự trọng trước mặt Lệ Trùng Khánh rồi.

Lệ Trùng Khánh nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Diệp Văn Văn, anh rất tò mò là cái gì cho em can đảm dám mượn anh một tỷ rưỡi đấy?”

Lệ Trùng Khánh im lặng một chút, ra vẻ đang suy nghĩ: “Chẳng lẽ là vì cái đêm hai hôm trước?”

Sắc mặt Diệp Văn Văn tái nhợt, nói không nên lời.

“Bây giờ ngủ với xử nữ cũng không tới giá cả tỷ như thế đâu, em có coi trọng mình quá không vậy?” Lệ Trùng Khánh tiếp tục chê cười.

Diệp Văn Văn cắn chặt môi dưới, cố ép mình bình tĩnh.

“Anh không muốn thì thôi, không cần phải chế giễu tôi.” Diệp Văn Văn siết chặt tay, đi ra khỏi phòng làm việc.

Là cô uống nhầm thuốc nên mới đặt hy vọng vào Lệ Trùng Khánh, cho rằng anh sẽ cho mình vay…

Hoàn thành thủ tục trong phòng nhân sự xong, Diệp Văn Văn bèn đi ra khỏi tòa nhà.

Cả đời này, cô cũng không muốn đi vào đây thêm lần nào nữa…

Cô đang định đi về khách sạn ở tạm, tiếng thông báo tin nhắn quen thuộc lại vang lên.

Cô lấy ra xem, cảm xúc lập tức thay đổi.

“Cục cưng, em cho rằng em đổi số điện thoại thì ba sẽ không tìm ra em sao?”

Diệp Văn Văn chỉ muốn đập điện thoại, hôm nay mình mới đổi số điện thoại mới, vẫn chưa nói với ai, sao tên biến thái Quách Hữu kia còn có thể gửi tin nhắn cho mình.

Nhưng Diệp Văn Văn nghĩ lại, mới phát hiện mình vừa mới để lộ.

Khi nãy lúc làm thủ tục ở phòng nhân sự, mình đã điền số điện thoại mới vào.

Như vậy xem ra tên biến thái kia không phải Quách Hữu, mà là một kẻ nào đó trong công ty?

Diệp Văn Văn nghĩ tới đám đàn ông muôn hình muôn vẻ trong cách bộ phận của công ty, lập tức cảm thấy sợ nổi da gà.

Người đó từng gặp mình, có lẽ là nam đồng nghiệp từng tiếp xúc lén lút theo dõi hành động của mình, nhưng cô lại không biết là ai.

Phân tích như vậy, Diệp Văn Văn lập tức nổi da gà, cảm giác lạnh lẽo từ trên đầu truyền xuống khắp người.

Cô nhất định phải bắt được tên biến thái ở trong công ty kia mới có thể xóa đi nỗi khó chịu trong lòng!

Diệp Văn Văn mặt dày gõ cửa phòng làm việc của Lệ Trùng Khánh một lần nữa.

“Lệ Trùng Khánh, nể tình chúng ta từng quen nhua, anh có thể giúp tôi một chuyện không?” Diệp Văn Văn không gọi chức vị của anh nữa.

Lệ Trùng Khánh cho rằng Diệp Văn Văn vẫn cần vay tiền, định lập tức ra lệnh đuổi khách.

“Công ty có một người đàn ông liên tục gửi tin nhắn quấy rầy tôi, thậm chí còn theo dõi cuộc sống của tôi, xin anh điều tra giúp tôi xem đây rốt cuộc là ai”.

Diệp Văn Văn bình tĩnh nói, đưa tin nhắn trên điện thoại cho Lệ Trùng Khánh xem.

Lệ Trùng Khánh nhíu mày, sau khi im lặng một lát mới nói: “Xem ra bạn trai cũ là tôi thật sự không gì không làm được trong mắt cô nhỉ?”

“Xin anh giúp tôi lần này thôi, sau này tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.” Diệp Văn Văn nghiêm túc nói.

“Nếu tôi không giúp thì sao?” Trong mắt Lệ Trùng Khánh có ánh sáng lóe lên.

“Xin anh giúp tôi đi…” Diệp Văn Văn chắp tay với Lệ Trùng Khánh.

Dáng vẻ cung kính lại mang theo xa cách kia khiến Lệ Trùng Khánh cảm thấy bực bội, anh không thích dáng vẻ này của cô.

Cuối cùng Diệp Văn Văn vẫn chán nản rời khỏi tòa nhà, hồn vía lên mây.

Nhưng Diệp Văn Văn còn chưa đi xa, một cái khăn mang theo mùi thuốc đã che kín miệng mũi cô từ phía sau.

Diệp Văn Văn không kịp giãy giụa, hoàn toàn rơi vào hôn mê…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.