CHƯƠNG 6: TRONG NHÀ GIẤU ĐÀN ÔNG
“Chúng ta không môn đăng hộ đối, là em không xứng với anh…”
Nhắc lại quá khứ một lần nữa cũng giống như xé ra vết thương đã khép lại vậy.
“Nếu chọn rời đi thì tối qua vì sao lại tìm đến anh?” Lệ Trùng Khánh gõ ngón tay lên tay lái.
Gò má Diệp Văn Văn đỏ lên, hình ảnh ngượng ngùng tối qua xuất hiện trong đầu.
“Em uống quá nhiều, xin lỗi…” Diệp Văn Văn ấp úng nói.
Lệ Trùng Khánh khởi động xe một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Diệp Văn Văn, em nên nhớ, người nói cả đời không qua lại là em, không phải anh.”
Diệp Văn Văn sững sờ, ngước mắt lên nhìn sườn mặt Lệ Trùng Khánh, vẫn anh tuấn giống hệt năm năm trước, khiến người ta không thể dời mắt.
Nhớ đến cuộc gọi chọn áo cưới hôm qua, Diệp Văn Văn biết người đã bỏ lỡ thì không còn cách nào cứu vãn được nữa.
“Xin lỗi, anh hạnh phúc là tốt rồi.” Diệp Văn Văn gượng cười.
Lệ Trùng Khánh nghiêng đầu nhìn Diệp Văn Văn, vẻ mặt khó lường.
Xe dừng lại bên dưới tòa nhà Hoành Đạt, Diệp Văn Văn xuống xe theo định đi vào công ty.
“Cô đã bị sa thải.” Lời nói của Lệ Trùng Khánh tựa như một con dao sắc bén.
Diệp Văn Văn sững sờ đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi của Lệ Trùng Khánh, Diệp Văn Văn cắn răng xoay người bắt xe về chung cư mình thuê.
Nam Thành không thuộc về cô, cô cũng không còn lý do gì tiếp tục ở lại thành phố này nữa.
Điện thoại reo lên, có người gửi tin nhắn tới.
“Cục cưng, áo lót của em thật thơm…”
Diệp Văn Văn hơi nhíu mày, càng thấy ghê tởm với tin nhắn tên biến thái này gửi đến hơn.
Phát hiện chuyện bạn trai loạn luân, bạn trai cũ lại khiến cô mất việc.
Bây giờ còn có một tên đàn ông biến thái thỉnh thoảng quấy rầy mình nữa!
Diệp Văn Văn gọi điện thoại tới một lần nữa, bên kia vẫn nhanh chóng cúp máy, không chịu nghe.
“Cục cưng, cho ba liếm đi…”
Diệp Văn Văn buồn nôn đến mức nổi da gà, gửi tin nhắn đi.
“Tên nhát gan! Chỉ dám làm chuyện lén lút như thế có thể xem là đàn ông à!”
Sau khi gửi tin nhắn xong, rất lâu vẫn không thấy đối phương trả lời.
Diệp Văn Văn cho rằng mình khiến anh ta sợ rồi, bèn bỏ qua chuyện này.
Vừa lấy chìa khóa mở cửa ra, lại bất ngờ nhìn thấy Quách Hữu đang ngồi trong phòng khách.
“Đi ra ngoài! Đây là nhà của tôi!” Diệp Văn Văn đứng trước cửa ra lệnh đuổi khách.
“Căng thẳng như vậy làm gì? Trong nhà có giấu đàn ông à?”
Quách Hữu ngồi bắt chéo chân như ông lớn, không hề có ý muốn đứng dậy.
“Quách Hữu, chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng tiếp tục dây dưa nhàm chán như thế được không?” Diệp Văn Văn càng thấy bực bội hơn.
“Tôi có đồng ý chia tay à?” Sắc mặt Quách Hữu đột nhiên trở nên u ám, đứng phắt dậy từ trên sofa.
“Anh đã biết tôi từng ngủ với đàn ông khác rồi mà vẫn không chịu đồng ý?” Diệp Văn Văn không nhịn được châm chọc.
Quách Hữu im lặng một lát, thở dài: “Tôi cũng lên giường với người phụ nữ khác, chúng ta huề nhau, sau này tiếp tục bên nhau.”
Diệp Văn Văn muốn chửi tục, lại cắn răng nhịn xuống.
“Quách Hữu, anh khiến tôi thấy thật buồn nôn!”
Diệp Văn Văn vào nhà đẩy Quách Hữu ra ngoài, nhà này là cô thuê, anh ta không có tư cách tiếp tục ở lại!
“Anh ra ngoài cho tôi! Coi chừng tôi cho hàng xóm biết hết chuyện xấu của anh và em gái anh đấy!”
Diệp Văn Văn đẩy Quách Hữu, trong túi áo khoác của anh ta đột nhiên có một thứ màu đen rời ra, lăn trên đất.
Quách Hữu thay đổi sắc mặt, cúi người muốn nhặt lấy, nhưng Diệp Văn Văn đã nhanh tay hơn.
“Đây là gì?”
Diệp Văn Văn nhìn cái thứ to bằng nắp chai, ở giữa có một chấm đỏ lóe lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đây là camera quay lén có thể dán ở bất cứ góc nào trong phòng!