Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 49




CHƯƠNG 49: THẬT SỰ CÓ THỂ LÂU DÀI SAO?

Cả phòng khách lập tức bị bao phủ bởi áp suất thấp.

Cơ thể Diệp Văn Văn hơi chao đảo, nụ cười cứng ngắc trên mặt không còn duy trì tiếp được nữa.

“Xin lỗi, cháu…” Trong mắt người nhà Lệ Trùng Khánh, cô chính là người ngoài duy nhất có mặt ở đây.

“Năm năm trước, ông cụ không đồng ý hai đứa trẻ này, bây giờ chúng chia xa rồi lại đoàn tụ, chứng tỏ vẫn dành tình cảm cho đối phương. Người làm bề trên như chúng ta có thể làm chính là ủng hộ quyết định của bọn trẻ.” Mẹ Lệ nháy mắt với ba Lệ, ý bảo ông ta mau chóng làm dịu bầu không khí.

Ba Lệ cảm thấy khá mệt não, bởi vì chị cả như mẹ hiền, ba anh em họ từ trước đến nay không dám làm trái quyết định của chị cả.

Ngày hôm nay, người chị cả này cũng chính là bác gái của Lệ Trùng Khánh thể hiện rõ rằng sẽ không nể mặt Diệp Văn Văn.

“Văn Văn, cháu đến nhà bếp giúp thím Trương một tay đi…” Trước mắt chuyện ông ta có thể làm chính là giúp đứa trẻ này thoát khỏi cục diện khó xử này.

Diệp Văn Văn gật đầu, tách khỏi bàn tay đang nắm lấy cô của Lệ Trùng Khánh, cúi đầu đi vào nhà bếp.

Phía bên thím Trương cũng không có gì cần cô giúp đỡ cả, nhà bếp chỉ là chốn dung thân tạm thời của cô.

“Cô Diệp, cô đừng để trong lòng… bà cả Lệ tính tình như vậy đó. Từ nhỏ cậu chủ do bà ấy nuôi lớn, cho nên từ trước đến nay ông bà chủ vẫn luôn rất tôn trọng bà ấy…” Thím Trương nhìn ra Diệp Văn Văn đang rất buồn thì nhỏ tiếng an ủi.

Diệp Văn Văn cảm kích gật đầu với thím Trương.

“Cảm ơn thím Trương, dù sao khi đó những chuyện cháu làm là không đúng, mọi người không thích cháu cũng là hợp tình hợp lý…”

Thím Trương lại không cảm thấy như vậy: “Ôi, người trẻ mà! Phải trải qua phong ba bão táp mới có thể đưa ra quyết định chính xác. Cậu chủ đã nói với bà chủ, cả đời này bắt buộc phải cưới cô, cô yên tâm đi.”

Diệp Văn Văn thoáng sửng sốt, trong đôi mắt xẹt qua tia mơ hồ.

Không có được tình cảm ủng hộ của người nhà, thật sự có thể lâu dài ư?

Bữa cơm trưa trải qua không hề vui vẻ chút nào.

Khi tất cả mọi người ngồi lên bàn ăn, cô cả vẫn không nhìn thẳng Diệp Văn Văn một lần.

Mấy người bề trên bắt đầu nói những chuyện khác, còn Lệ Trùng Khánh thì vẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho cô.

Ban nãy Diệp Văn Văn không tham gia vào cuộc trò chuyện của mấy người họ, nhưng thái độ của anh vẫn rất rõ ràng.

Cho dù họ có chấp nhận người phụ nữ của mình hay không thì bản thân anh đã nhận định rồi.

“Văn Văn, đợi nghỉ ngơi tốt rồi, tiếp tục trở lại Hoành Đạt làm việc.” Lệ Chí Thâm trước đó không hề nói quá nhiều đột nhiên nói với Diệp Văn Văn.

Ông ta là bác cả của Lệ Trùng Khánh, cũng chính là Chủ tịch của tập đoàn Hoành Đạt.

Diệp Văn Văn ngây người, sau đó gật đầu: “Cảm ơn Chủ tịch Lệ.”

Khi đó cô vốn bị Lệ Trùng Khánh sa thải bởi chuyện riêng, bây giờ quay trở lại đi làm cũng là chuyện hợp lý.

Nhưng bây giờ thái độ cả người nhà họ Lệ đối với cô khiến cô mơ hồ có suy nghĩ nửa đường bỏ cuộc.

Không phải là không dám tiếp tục qua lại với Lệ Trùng Khánh, mà là sợ bản thân gần anh quá, như vậy sẽ không tốt cho cả hai.

“Trở lại tiếp tục làm trợ lý riêng của anh.” Lệ Trùng Khánh cúi đầu nói thầm bên tai Diệp Văn Văn.

Hành động thân mật này của anh khiến cô cả ngồi bên im lặng không lên tiếng bỗng ho dữ dội. Diệp Văn Văn lập tức nhích ra, nghiêng đầu duy trì khoảng cách với anh.

“Trên bàn ăn mà chẳng ra cái thể thống gì cả!”Ba vạch giữa hai đầu lông mày của cô cả nhăn lại rất sâu.

“Cô cả, cô không thích thì đừng nhìn bọn cháu!” Lệ Trùng Khánh vẫn luôn tức giận trong lòng, lúc này nói chuyện càng không che đậy gì nữa.

Thấy mặt cô cả tối sầm lại, ba Lệ lập tức đặt mạnh bát xuống bàn.

“Sao lại nói chuyện với cô cả của con như thế! Mau xin lỗi đi!”

Cô út đang gắp thức ăn cũng nói hùa theo: “Đúng đó, Trùng Khánh, từ nhỏ đến lớn cháu đều không cãi lại cô cả cháu, bây giờ có bạn gái rồi thì lại khác, năm lần bảy lượt chống đối… Người không biết còn cho rằng bạn gái cháu đang châm ngòi li gián ấy chứ.”

Diệp Văn Văn nghe họ bên trái một câu, bên phải một câu thì hoàn toàn không thể tiếp tục ngồi trên bàn ăn được nữa.

Cô đặt bát đũa xuống, chậm rãi đứng dậy.

“Mọi người cứ ăn thong thả, cháu ăn no rồi.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt, ung dung xoay người.

Lệ Trùng Khánh vừa muốn đứng lên cùng cô thì bị mẹ Lệ khăng khăng kéo lại: “Mau xin lỗi cô con trước đi…”

“Mẹ, các người…” Lệ Trùng Khánh thật không ngờ lần đầu tiên gặp mặt, mùi thuốc súng lại nồng nặc như vậy.

Anh nhìn Diệp Văn Văn hốt hoảng chạy lên tầng, sự áy náy và đau lòng chèn ép khiến anh không thở nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.