CHƯƠNG 48: ANH MUỐN NGAY BÂY GIỜ
Diệp Văn Văn bĩu môi, tư thế ám muội này khiến tai cô phiếm hồng.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lệ Trùng Khánh, khiến hơi thở của anh càng trở nên rối loạn hơn.
“Tối rồi dập… Bây giờ thật sự không thích hợp…” Diệp Văn Văn nhìn cánh cửa vẫn chưa đóng chặt, trái tim đập bùm bụp.
Nhưng người đàn ông đã không kiềm chế được, hơi thở phả trên gáy cô cũng nóng ran.
“Anh đợi không nổi nữa, muốn ngay bây giờ.”
Mấy ngày Diệp Văn Văn nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, buổi tối anh chỉ dám quần áo chỉnh tề ôm cô ngủ, hoàn toàn là trạng thái cấm dục.
Hôm nay, cô đã hồi phục được tương đối, khí sắc trên mặt cũng tốt hơn nhiều, do đó Lệ Trùng Khánh không cần cố gắng áp chế ngọn lửa đang chạy loạn trong cơ thể mình nữa.
Anh nắm lấy eo Diệp Văn Văn, hơi điều chỉnh hướng, ngay sau đó cúi đầu xuống, chính xác ngậm lấy đôi môi đỏ mê người của cô.
“Ưm…” Diệp Văn Văn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng còn chưa nói hết đã lập tức đắm chìm trong nụ hồn đầy tình ý của anh.
Dây dưa ướt át, mang theo sự đòi hỏi độc tài, nhưng lại không mất đi sự liếm láp dịu dàng.
“Cộp cộp cộp”, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Trùng Khánh, xuống ăn cơm đi, ba con đến rồi.” Mẹ Lệ ở bên ngoài cửa gọi.
Diệp Văn Văn giật mình, vội vàng cắn đầu lưỡi Lệ Trùng Khánh để anh mau chóng tỉnh táo lại.
Lệ Trùng Khánh còn chưa thỏa mãn dục vọng nên hoàn toàn không muốn buông cô ra, sau khi thấp giọng đáp lại mẹ Lệ, anh vẫn ôm chặt Diệp Văn Văn trong lòng.
“Mau bỏ tay ra, ba anh đến rồi kìa…” Diệp Văn Văn vừa sốt ruột, vừa không biết phải làm sao.
“Buổi tối sẽ trừng phạt em tiếp.” Lệ Trùng Khánh cắn dái tai nóng ran của cô, quyến luyến buông cô ra.
Diệp Văn Văn vội vàng đứng dậy, kết quả hai chân mềm nhũn, lại ngã vào lòng anh.
“Đây là em tự mình nhào vào lòng anh.” Lệ Trùng Khánh cong môi cười, lại không đàng hoàng gặm cắn cần cổ cô.
Diệp Văn Văn vội vàng cầu xin: “Đừng mà… Em không muốn để lại ấn tượng xấu cho người nhà anh…”
Lệ Trùng Khánh cũng rõ là do dục vọng của mình quá lớn, sau khi nặng nề thở dài một tiếng, anh chỉ có thể buông cô ra lần nữa.
Diệp Văn Văn ngồi trước bàn trang điểm, ra sức bóp mặt mình.
Cô ở trong gương, mặt đỏ tai nóng, hai mắt ngấn nước, miệng cũng đỏ bừng như cánh hoa hồng kiều diễm, ướt át.
“Bộ dạng này sao có thể xuống tầng gặp người khác chứ…” Diệp Văn Văn vừa chán nản vừa rối rắm.
“Sao thế?” Lệ Trùng Khánh chỉnh đốn lại quần áo xong thì đi đến.
“Em có thể nói em sốt không… nước mắt lưng tròng, gò má đỏ bừng… còn cả miệng… có thể nói là bị muỗi đốt…” Diệp Văn Văn đang cố gắng tìm lý do thoái thác.
Lệ Trùng Khánh cưng chiều mỉm cười, khẽ xoa mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu cô.
“Ngốc ạ, mọi người đều là người lớn cả rồi, sẽ không nói anh đâu… Huống hồ ban ngày ban mặt mà hai chúng ta ở trong phòng, giữa nam và nữ không phải là làm chút chuyện đó ư?”
Diệp Văn Văn trừng mắt nhìn anh nhưng lại không còn sức phản bác.
Hai người lề mề một lúc, cuối cùng cũng đi xuống tầng.
Diệp Văn Văn vốn định nở nụ cười kiểu mẫu, muốn lên tiếng chào hỏi tử tế ba Lệ.
Nhưng hướng mắt nhìn, trên ghế sofa còn có vài người đàn ông và phụ nữ trung niên đang ngồi.
Không ngờ ba Lệ đến, mấy cô bác của Lệ Trùng Khánh cũng đến?
“Ba, bác cả, cô cả, cô út.” Lệ Trùng Khánh gọi từng người một, sau đó kéo Diệp Văn Văn đi về phía họ.
Nụ cười của Diệp Văn Văn lập tức đông cứng trên mặt, da đầu đau nhói.
Đây là buổi gặp mặt vốn dĩ được sắp xếp ở khách sạn Billis, nay lại sắp xếp ở trong nhà ư?
Cô khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng khiến mình duy trì bình tĩnh.
“Cháu chào chú, chào Chủ tịch Lệ, chào cô cả, chào cô út.”
Mẹ Lệ và thím Trương đang bưng trà đến, thấy hai bà cô đều ngó lơ Diệp Văn Văn thì lập tức cảm thấy bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
“Con trai, mau giới thiệu đi.” Giờ phút này, bà ta không thể lộ ra biểu cảm không hài lòng với Diệp Văn Văn được nữa.
“Không cần giới thiệu, năm năm trước đã nhìn thấy qua ảnh rồi.” Cô cả giàu kinh nghiệm với mái tóc ngắn, nhấp một ngụm trà đặc trong cốc, thản nhiên lên tiếng cắt ngang lời Lệ Trùng Khánh định nói.
Ba Lệ xua tay, ý bảo Diệp Văn Văn cứ tự nhiên.
“Hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình bình thường, cháu đừng căng thẳng. Nghe nói trước đó cháu bị kinh hãi, bây giờ ổn chưa?” Ba Lệ khá quan tâm Diệp Văn Văn, dù sao đây cũng là người phụ nữ con trai mình nhận định.
Diệp Văn Văn vừa mở miệng, muốn đáp lại ông ta thì cô cả bên cạnh đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, khiến bầu không khí vừa dịu đi một chút lại trở nên khó xử.
“Bữa cơm gia đình chỉ có người trong gia đình mới có thể tham gia. Cô ta là người ngoài, thế thì gọi gì là bữa cơm gia đình nữa?” Lời của cô cả khiến sắc mặt Diệp Văn Văn trắng bệch.
“Cô cả, cháu và Văn Văn sắp kết hôn rồi, cô ấy không phải là người ngoài.” Lệ Trùng Khánh giơ tay lên ôm lấy bả vai Diệp Văn Văn, tiếp theo sức mạnh cho cô.
Cô cả ngước mắt lên nhìn họ, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
“Năm năm trước, cháu cũng nói vậy, kết quả rồi sao? Bây giờ cháu vẫn nói như vậy, đã nhận được sự đồng ý của người trong nhà chưa?”