CHƯƠNG 46: VIÊN ĐẠN BẮN TRÚNG ANH TA
“Tôi đột nhiên cảm thấy những cảnh sát đó đang đến chỗ chúng ta.” Lời của Diệp Văn Văn khiến Quách Phù vốn đã căng thẳng tinh thần càng thêm bất an.
“Cô muốn giở trò gì?” Quách Hữu nheo mắt lại, đáy mắt mang theo mùi nguy hiểm.
“Tôi chỉ tò mò những cảnh sát đó là đến tìm tôi hay là đến tìm hai anh em các người.” Diệp Văn Văn vô cùng thản nhiên đặt tay lên bệ cửa sổ, tiện tay ném điện thoại ra ngoài.
Giờ phút này, Diệp Văn Văn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, bên ngoài tuyệt đối đừng là xi măng, cốt thép gì cả. Chiếc điện thoại có ốp chống rơi vỡ có thể chịu đựng được sự va chạm này, sau đó tiếp nhận tín hiệu.
“Trong tay cô là thứ gì?” Quách Hữu đã phát hiện ra điểm khác thường ở Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn chớp mắt, chậm rãi đưa tay ra trước người: “Chỉ là một vài… viên đá vỡ thôi.”
“Cô cho rằng viên đá của cô có thể đấu lại viên đạn của tôi ư?” Quách Hữu không nhịn được châm biếm hành động ấu trĩ của Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn rũ mi mắt xuống, trong mắt xẹt qua một tia may mắn và nhẹ nhõm.
Tiếng còi báo động đột nhiên dừng lại, hô hấp của tất cả mọi người lập tức trở nên nặng nề hơn.
Quách Phù căng thẳng nắm ống tay áo Quách Hữu, cô ta làm hoàn toàn nghe theo lệnh của Quách Hữu, anh ta muốn cô ta làm gì, cô ta sẽ làm thế.
Cho dù như vậy, cô ta cũng hiểu rõ, hành động cưỡng ép mang Diệp Văn Văn đi như vậy chính là hành động vi phạm pháp luật.
Quách Hữu cũng cảm thấy xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ. Anh ta nhìn Diệp Văn Văn chỗ cửa sổ, ép buộc cô đi đến trước mặt mình.
Nếu nơi mà những cảnh sát đó đến là chỗ này, trong tay anh ta có Diệp Văn Văn, như vậy mới có thể có cơ hội thoát thân toàn vẹn.
Con ngươi của Diệp Văn Văn co rút lại, hơi giãy giụa, nhưng cô vẫn nghe theo, sải bước làm ra tư thế đi về phía Quách Hữu.
Chỉ là tất cả động tác đều rất chậm, khiến người xem nóng lòng như lửa đốt.
“Đẩy nhanh tốc độ lên!” Quách Hữu đè thấp giọng nói, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Đột nhiên, một chấn động mãnh liệt không biết từ nơi nào truyền đến.
Quách Hữu lập tức thay đổi sắc mặt, cẩn thận xác định nơi phát ra âm thanh chấn động kia.
Còn Diệp Văn Văn thì bị dọa sợ đến nỗi lạnh cả người. Cô điều chỉnh tiếng chuông điện thoại thành kiểu chấn động nhưng lại quên mất cảm giác sinh ra do chấn động của Iphone có thể nói là mạnh nhất thế giới.
Đáng chết! Rốt cuộc là ai gọi điện thoại đến lúc này chứ!
Quách Hữu sải bước đi về phía Diệp Văn Văn. Diệp Văn Văn hơi lùi về sau một bước, muốn chặn vị trí cửa sổ lại.
“Tránh ra.” Mệnh lệnh của Quách Hữu lộ rõ ý giết người.
Da đầu Diệp Văn Văn hơi tê, chỉ cần mình tránh ra, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất kia chắc chắn sẽ bị Quách Hữu nhìn thấy.
Nhưng bây giờ cho dù có tránh ra hay không, cô đều đã chạy trời không khỏi nắng!
Quách Hữu thấy Diệp Văn Văn đứng im bất động thì lập tức kéo cánh tay cô ném sang bên cạnh, sau đó thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Pằng!”
Một tiếng súng lại vang lên, hai người phụ nữ trong phòng không nhịn được hét lớn.
Nhưng cơ thể Quách Hữu lại tê liệt theo tiếng súng, ngã thẳng về phía sau.
Diệp Văn Văn trợn trừng mắt nhìn người đàn ông này ngã xuống, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng trở lại.
Viên đạn từ bên ngoài cửa số bắn trúng đầu Quách Hữu, máu tươi chảy liên tục từ huyệt thái dương đến mang tai anh ta, sau khi vòng quanh cổ thì chảy xuống mặt đất.
“A!!” Thế giới của Quách Phù – người luôn coi Quách Hữu là trung tâm lập tức sụp đổ, tiếng hét vừa thảm thiết vừa tuyệt vọng.
Diệp Văn Văn há hốc miệng, không phát nổi bất cứ âm thanh nào.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Đặc cảnh khoác trên mình bộ đồng phục cầm súng và khiên chắn xông vào, chế ngự Quách Phù trên mặt đất.
Lệ Trùng Khánh với gương mặt nặng nề xông vào, một tay ôm Diệp Văn Văn vào lòng.
“Không sao rồi, không sao rồi.” Giọng của anh mặc dù nhỏ nhẹ, nhưng khi rơi vào tai Diệp Văn Văn lại hùng hồn, đanh thép.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi…” Diệp Văn Văn yếu ớt lên tiếng, cả người căng cứng lập tức trở nên mềm mại và bình tĩnh hơn.
Lệ Trùng Khánh ôm chặt người trong lòng mình, phát hiện cô đã hôn mê bất tỉnh, mặt cắt không một giọt máu.
“Văn Văn!”