CHƯƠNG 43: CHỊ DÂU, LÂU RỒI KHÔNG GẶP
Diệp Văn Văn nghĩ vậy, chậm rãi vươn tay tới cái túi xách phía trước.
Cô vừa mới mở nắp túi ra, muốn thò tay vào lấy điện thoại, Quách Hữu lại nhìn thấy tất cả hành động nhỏ này.
“Trên người tôi có thiết bị làm nhiễu sóng, cô không gọi được đâu, cũng không nhận được điện thoại.” Quách Hữu không hề ngăn cản cô, nhưng lời anh ta nói ra lại khiến cô tái mặt.
Xem ra một loạt hành động này của Quách Hữu hoàn toàn được bày bố tỉ mỉ!
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Diệp Văn Văn dừng lại động tác, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Tới một nơi… Lệ Trùng Khánh không tìm thấy cô.” Quách Hữu nói nhỏ, từ nào từ đó đều lộ vẻ âm u.
Anh ta dẫn cô ngồi lên một chiếc santana đen, người phụ nữ ngồi trên ghế lái là Quách Phù đã lâu không gặp.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Giọng nói của Quách Phù vẫn ngọt ngấy như cũ.
Diệp Văn Văn rất ghét cách xưng hô này, nhưng không hề lên tiếng ngăn cản.
Trong thời khắc nguy nan thế này, cô phải bình tĩnh, nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Quách Phù khởi động xe, chạy băng băng trên con đường rộng rãi.
Quách Hữu thì vẫn nắm vai Diệp Văn Văn như cũ, vẫn ôm cô rất thân thiết.
Chỉ cần Diệp Văn Văn hơi có ý chống cự, khẩu súng bên eo cô sẽ dí chặt thêm.
“Đừng tưởng tôi sợ khẩu súng đó thật, tôi chỉ nể tình chúng ta từng qua lại với nhau, bằng lòng đi cùng anh thôi.” Diệp Văn Văn thấp giọng nói.
“Tôi cảm động thật đấy….” Quách Hữu ngửi tóc Diệp Văn Văn “Nhưng dấu hôn trên cổ cô khiến tôi không thoải mái.”
Diệp Văn Văn cứng người, không dám tùy tiện đoán tâm trạng thật của anh ta lúc này.
“Thật ra anh và Quách Phù rất xứng đôi.” Diệp Văn Văn suy nghĩ hơi rối loạn, chỉ muốn đổi chủ đề.
“Đúng vậy, bọn này thành đôi từ năm 16 tuổi tới nay, vẫn luôn gắn bó keo sơn.”
Quách Hữu không hề để ý chuyện của anh ta và Quách Phù khiến cô cảm thấy buồn nôn đến mức nào.
“Anh, anh đáng ghét thật… Em còn chưa có bạn trai đâu… Sau này anh nói em phải làm sao….” Quách Phù đang lái xe còn cười ra tiếng.
Tuy giọng điệu bộc lộ vẻ xấu hổ nhưng Diệp Văn Văn lại cảm nhận được hơi thở dâm đãng và phóng túng.
Cô bỗng dưng cảm thấy dạ dày trào dâng cảm giác khó chịu, xông thẳng lên cổ họng.
“Oẹ…” Diệp Văn Văn thật sự buồn nôn đến muốn ói.
“Anh chịu trách nhiệm với em cả đời, không cần tìm.” Quách Hữu nói ngỗ ngược với Quách Phù, nhưng tay thì vẫn mập mờ khoác trên vai Diệp Văn Văn.
“Oẹ…” Lần này Diệp Văn Văn nôn ra một bãi nước chua, còn có chút cháo cô ăn lúc sáng.
Nhất thời, đệm ghế trên xe tỏa ra mùi khó ngửi.
Quách Phù cau mày, quay lại liếc Diệp Văn Văn, chuẩn bị mở cửa kính ô tô.
“Đừng mở cửa sổ!” Quách Hữu thấy vậy thì nghiêm giọng ngăn cản.
Dọc đường này có rất nhiều camera, nếu Lệ Trùng Khánh phát hiện không thấy Diệp Văn Văn đâu, nhất định sẽ dùng cách tìm kiếm qua ống kính trên diện rộng.
Quách Phù bĩu môi nhưng vẫn chọn đóng kín cửa sổ vừa hé ra một chút, sau đó bật chức năng lọc không khí của điều hòa.
“Sao, ghen à?” Quách Hữu cầm giấy ăn lau miệng giúp Diệp Văn Văn.
“Anh nghĩ nhiều qúa rồi đấy.” Diệp Văn Văn vô cảm nói.
“Anh, đừng nói là cô ta mang thai nhé?” Quách Phù đang tập trung lái xe bỗng lên tiếng hỏi.
Diệp Văn Văn ngẩn người, không tự chủ được giơ tay che bụng.
Trong này, sẽ có một sinh mạng nhỏ bé sao?
Quách Hữu vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy Diệp Văn Văn căng thẳng giơ tay che bụng thì sầm mặt.
“Cô mang thai thật?”
Diệp Văn Văn mỉm cười để che giấu sự hoang mang trong lòng lúc này: “Anh thấy có khả năng sao?”
“Sao lại không? Nhìn cái cổ đầy dấu hôn của cô là biết sau khi cô rời khỏi tôi sống phóng đãng tới mức nào rồi!”
Quách Hữu vươn tay vén phần tóc dài che cổ Diệp Văn Văn, tối sầm mặt.
“Lúc ông đây ở bên cô, đây không cho chạm, kia không cho chạm. Bây giờ vừa mới rời khỏi đã để kẻ khác làm cô có thai, Diệp Văn Văn cô giỏi thật đấy!”