Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 41




CHƯƠNG 41: TRẢI NGHIỆM THÊM MỘT ĐÊM NỮA

Cô lặng lẽ đứng dậy từ trên giường, nhặt áo sơ mi của Lệ Trùng Khánh lên mặc, đi ra ngoài ban công.

Cơn gió hiu hiu buổi sớm thổi qua người, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

Diệp Văn Văn không biết cô đã đứng bao lâu, hứng bao nhiêu gió lạnh. Chỉ là lúc cô xoay người chuẩn bị vào phòng thì Lệ Trùng Khánh đã đứng sau lưng cô.

“Anh dậy lúc nào thế?” Diệp Văn Văn bước vào trong phòng, ôm eo anh.

“Anh vừa tỉnh, cả người em đều lạnh rồi.” Lệ Trùng Khánh vươn tay vuốt tóc Diệp Văn Văn, bàn tay len lỏi vào tóc cô toàn hơi lạnh.

“Không khí bên ngoài rất thoải mái nên em đứng lâu hơn một lát.” Diệp Văn Văn không để lộ suy nghĩ của mình.

Dù sao Lệ Trùng Khánh cũng là một người nhạy cảm, cô không thể lại khiến anh hốt hoảng lửng lơ nữa.

Lệ Trùng Khánh hôn trán Diệp Văn Văn, hai người bắt đầu vệ sinh buổi sáng rồi rời khỏi đảo.

Lúc rời khỏi, Lệ Trùng Khánh không chọn ngồi trực thăng mà chọn dẫn Diệp Văn Văn ngồi ca nô trở về bến cảng Nam Thành.

Đi đường biển có cảm giác trầm bổng nhấp nhô, mang tới cho Diệp Văn Văn cảm giác hoàn toàn mới.

Tuy trước đây cô tới Mỹ cũng đi bằng đường biển, nhưng cảm giác ngồi ca nô với ngồi du thuyền lớn hoàn toàn khác nhau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến trưa.

Lệ Trùng Khánh còn đang sắp xếp nơi ăn trưa, Diệp Văn Văn thì lại nghĩ sắp tới lúc cô được ngồi tàu sắt cao tốc rồi.

Cô vốn muốn tới Tây Thành giải sầu, để quên hết những gì không vui ở Nam Thành.

Nhưng hiện tại, hình như tất cả những gì ở Nam Thành đều trở nên dịu dàng. Nỗi đắng cay trước kia dần dần trở nên ngọt ngào, ngọt đến mức khiến cô không có dũng cảm nói rời đi.

“Hôm nay chúng ta ăn trưa ở khách sạn Bilis.” Lệ Trùng Khánh cúp điện thoại, nói nhỏ cho Diệp Văn Văn nghe dự định của anh.

Diệp Văn Văn nhíu mày, chọn dùng bữa ở khách sạn sang trọng xa hoa như vậy, nhất định sẽ có nhân vật lớn tới, không đơn giản chỉ có hai bọn họ.

Đúng như cô nghĩ, lời Lê Trùng Khánh nói tiếp sau đó khiến cô căng thẳng.

“Ba anh và bác cả, còn có cô cả và cô ba trong nhà đều sẽ tới.”

“Bọn họ…” Diệp Văn Văn bắt đầu nói lắp.

Đây là tất cả người nhà họ Lệ đều tới, sau đó bắt đầu hội nghị chỉ trích cô sao?

“Em đừng căng thẳng, là anh gọi bọn họ tới.” Lệ Trùng Khánh biết rõ nếu anh và Diệp Văn Văn muốn ở bên nhau một lần nữa, thì nhất định phải để người nhà biết hết những chuyện này.

Dù sao trước đó cũng không có nhiều người biết sự thật về việc đào hôn của Diệp Văn Văn, nên bọn họ sẽ tự động chĩa mũi nhọn về phía cô, thái độ vô cùng trách và không thích cô.

“Vé của em…” Diệp Văn Văn cắn môi dưới. Cô cũng không biết hiện giờ cô nhắc tới vé xe là muốn nói gì.

“Anh gọi người giúp em trả phiếu.” Lệ Trùng Khánh ngừng lại một chút, tỏ ý bảo Diệp Văn Văn đưa vé xe cho mình.

“Hay là đổi vé đi, giúp em đổi thành buổi tối.” Diệp Văn Văn do dự nói, lấy vé xe ra.

“Vì sao?” Lệ Trùng Khánh không hiểu vì sao cô vẫn muốn đi, lẽ nào những việc này anh làm còn chưa đủ sao?

“Nếu lát nữa ăn cơm không vui vẻ, người nhà anh không thể tha thứ cho em… vậy tốt xấu gì em cũng còn đường lui.”

Diệp Văn Văn thở ra một hơi, miễn cưỡng mỉm cười với Lệ Trùng Khánh.

Lệ Trùng Khánh cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm xúc trong ánh mắt sâu thẳm liên tục thay đổi.

“Anh muốn chặn hết đường lui của em.” Lệ Trùng Khánh nhéo mũi Diệp Văn Văn, giơ tay xé vé xe của cô.

“Ôi, anh… vé mấy trăm đó.” Diệp Văn Văn hô to.

“Anh thanh toán cho em.” Lệ Trùng Khánh không cho cô cơ hội đổi vé.

“Nào có ai lãng phí tiền như vậy!” Diệp Văn Văn trợn trắng mắt nhìn Lệ Trùng Khánh. Cô nhìn cái vé xe xanh biển bị xé thành mảnh vụn, vừa tức vừa buồn.

“Đây không phải lãng phí, đây là vốn nhỏ lời to.” Lệ Trùng Khánh là người làm ăn, hai từ “Lãng phí” vốn không tồn tại trong từ điển của anh.

Thấy Diệp Văn Văn im lặng không nói, Lệ Trùng Khánh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: “Cái bồn tắm tình thú hôm qua vẫn còn một kiểu chúng ta chưa thử, ngày mai thử xem?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.