Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 38




CHƯƠNG 38: SI MÊ CẢM GIÁC NÀY

Diệp Văn Văn hoảng loạn giơ tay ấn vào thành bồn tắm, cố gắng tìm nút tắt, nhưng trong cơn hoản loạn cô đã kích hoạt một nút công tắc mới…

Phần đáy bồn tắm lên xuống nhịp nhàng giống như những chiếc lò xo.

“Mẹ nó, đây là bồn tắm massage sao?” Diệp Văn Văn hoảng loạn tay chân, nhưng trên mặt Lệ Trùng Khánh lại thoáng qua nụ cười nhẹ được đúng ý nguyện.

“Nói một cách nghiêm túc thì đây là một loại bồn tắm yêu vui vẻ.”

Lệ Trùng Khánh nhìn hai má ửng hồng của Diệp Văn Văn, và ánh mắt dần mất đi bình tĩnh của cô, cuối cùng anh điều chỉnh tư tế, cử động một chút rồi thoải mái xông vào lãnh địa của cô.

“A…” Diệp Văn Văn giật mình kêu lên, vừa định phẫn nộ quát thì cơ thể lại rất thành thật đón nhận anh.

“Anh cứ thế… không nói tiếng nào… được coi là xâm phạm trái phép!” Diệp Văn Văn nói năng hơi lộn xộn.

Lệ Trùng Khánh hài lòng khẽ kêu một tiếng, nhưng không có động tác gì dư thừa, hoàn toàn dựa vào tần số rung và nhịp điệu nhấp nhô của bồn tắm để điều khiển hai người vận động.

“Nhưng cơ thể em thích.” Lệ Trùng Khánh nhẹ giọng nhắc nhở Diệp Văn Văn.

Diệp Văn Văn mấp máy môi nhưng Lệ Trùng Khánh lại chơi xấu đột nhiên tấn công cô, buộc cô kêu lên một tiếng không thể kiểm soát.

“Lệ Trùng Khánh…” Diệp Văn Văn thở hổn hển, miệng lưỡi hơi khô.

“Gọi anh là Khánh…” Lệ Trùng Khánh đưa ngón trỏ lên môi Diệp Văn Văn, dùng nước ấm làm ướt đôi môi khô của cô.

“Tại sao lại mua bồn tắm này?” Diệp Văn Văn sắp điên rồi, hai người không cần cử động, bồn tắm hoàn toàn tự động làm mang đến cảm giác mới mẻ khiến cô thậm chí không nói rõ được.

“Em thật nhẫn tâm, quên hết những gì chúng ta đã nói trước đây…” Lệ Trùng Khánh cau mày, đụng mạnh vào Diệp Văn Văn như để trừng phạt.

“A… nhẹ một chút…” Diệp Văn Văn cảm giác cứ thế này cô sẽ không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa!

“Tập trung hưởng thụ trước đã, anh muốn cho em thích cảm giác của bồn tắm này!”

Lệ Trùng Khánh đưa tay vào miệng Diệp Văn Văn, buộc cô phải quấn đầu ngón tay anh bằng lưỡi mình.

“Ưm…” Hai mắt Diệp Văn Văn trở nên mê ly, toàn thân bắt đầu căng cứng, từng lỗ chân lông đều dựng lên như binh lính.

Lệ Trùng Khánh đưa tay còn lại lên ấn nhẹ vào thành bồn tắm, nhịp điệu lên xuống lập tức tăng lên gấp đôi.

Cảm giác như được tung lên trời sau đó lại lênh đênh dưới đáy biển sâu theo sóng thuỷ triều có lẽ chính là thế này.

Lệ Trùng Khánh không hôn Diệp Văn Văn, cho dù anh biết lúc này một nụ hôn nóng bỏng sẽ là sự kết hợp hoàn hảo nhất.

Nhưng anh muốn nhìn người con gái dưới thân mình từ bình tĩnh đến run rẩy, từ luống cuống đến co rút, từ kiềm chế đến quyến rũ.

Mọi biểu cảm trên mặt cô, mọi thay đổi trên người cô đều do anh mang đến và do chiếc bồn tắm mà anh thiết kế này…

Không biết qua bao lâu, Lệ Trùng Khánh không kìm nén và kiềm chế nữa, anh bộc phát cảm xúc, đặt dấu chấm hết cho chuyến hành trình khó quên này.

Nước trong bồn tắm vẫn còn ấm, nhưng hai người ngâm trong nước quá lâu nên đã hơi tái.

Lệ Trùng Khánh bế Diệp Văn Văn đang xụi lơ ra khỏi bồn tắm, lúc này mới phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã tối.

Diệp Văn Văn nằm trên giường, mặc cho Lệ Trùng Khánh lau nước trên người, cũng mặc anh ôm mình nằm xuống.

Bởi vì cô không còn sức để cử động, cho dù vừa nãy vui sướng không nói nên lời, hai người không cần phải làm gì nhưng cũng có thể lên xuống liên tục khiến cô cảm giác như xương mình đã gãy.

“Bồn tắm này là anh thiết kế đặc biệt cho em.” Lệ Trùng Khánh hôn lên trán Diệp Văn Văn, cuối cùng chậm rãi nói.

Diệp Văn Văn khó hiểu, Lệ Trùng Khánh làm tổng giám đốc rảnh rối quá hay sao lại có thời gian thiết kế thứ đặc biệt này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.