Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 37




CHƯƠNG 37: BÍ MẬT CỦA PHÒNG TẮM

Diệp Văn Văn hoảng hốt, không ngờ lại là như vậy.

Cô vội vàng bấm nút lần nữa, muốn đóng tường lại như cũ nhưng vô ích.

Phía bên kia của tường thực sự là phòng tắm của phòng ngủ bên cạnh.

Mặt Diệp Văn Văn lúc tái lúc đỏ, vì lúc này Lệ Trùng Khánh đang đứng tắm dưới vòi hoa sen!

“Văn Văn?” Người Lệ Trùng Khánh đầy bọt xà phòng, thấy Diệp Văn Văn xuất hiện anh hơi bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên.

“Em…” Mặc dù hai người đã làm với nhau từ lâu, thế nhưng Diệp Văn Văn vẫn xấu hổ đỏ mặt.

Cô cầm điều khiển từ xa bấm lung tung, cố gắng đóng cánh cửa hai phòng tắm lại.

Nhưng vì quá căng thẳng nên cô trượt tay, điều khiển từ xa rơi vào bồn tắm.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Văn Văn thật sự lo lắng, cô mau chóng lần mò dưới nước.

Khi lấy lên lần nữa, điều khiển đã không còn sử dụng được, bấm nút nào cũng không có phản ứng.

“Quên nói cho em điều khiển này không chống nước.” Lệ Trùng Khánh bình tĩnh xả sạch bọt xà phòng trên người, bước về phía bồn tắm Diệp Văn Văn.

“Anh đừng lại đây…” Diệp Văn Văn quay đầu đi.

“Chúng ta đã quá quen thuộc cơ thể đối phương rồi em đừng ngại mà.” Lệ Trùng Khánh vẫn nghênh ngang bước tới, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.

Diệp Văn Văn quay đầu lại liếc nhìn Lệ Trùng Khánh, từng giọt nước trên người anh đang rơi xuống, dưới ánh đèn phòng tắm trở nên óng ánh, trong suốt. Cơ bắp cường tráng, đường nào cũng đẹp, chỉ có vết sẹo trên ngực là phá thẩm mỹ.

Đó chính là vết sẹo cô để lại trên người Lệ Trùng Khánh…

Diệp Văn Văn cau mày, nhìn thấy vết sẹo này, trên mặt cô hiện lên một tia áy náy.

“Hình như hơi nóng.” Yết hầu Lệ Trùng Khánh chuyển động lên xuống, anh nghiêm nghị đứng thẳng lên.

“Anh còn không mặc quần áo sao nóng được…” Diệp Văn Văn thuận miệng đáp lại Lệ Trùng Khánh, nhưng sau đó cô đột nhiên im bặt.

Sao người đàn ông này chẳng biết che giấu sự thay đổi sinh lý của mình gì cả!

“Anh đi đi, em muốn ra ngoài.” Diệp Văn Văn cũng thấy nóng lên một cách khó hiểu.

Nhưng chắc chắn là do cô tắm nóng chứ không phải vì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà nóng.

“Anh lấy khăn tắm giúp em.” Lệ Trùng Khánh nhiệt tình bất ngờ, chủ động đi về phía giá treo khăn tắm lấy khăn cho Diệp Văn Văn.

Nhưng Lệ Trùng Khánh đột nhiên trượt chân, anh loạng choạng ngã về phía bồn tắm.

Diệp Văn Văn sợ Lệ Trùng Khánh đập đầu, theo phản xạ có điều kiện đứng lên giơ tay định đỡ anh.

Nhưng sau khi Lệ Trùng Khánh nắm được cổ tay Lệ Trùng Khánh, anh vẫn nặng nề ngã vào bồn tắm.

“A!” Diệp Văn Văn đứng không vững rồi cũng trượt chân, suýt cắm đầu xuống nước, còn sặc hai ngụm nước.

“Xin lỗi, anh trượt chân.” Lệ Trùng Khánh nằm trên người Diệp Văn Văn không hề có ý nhúc nhích.

Người Diệp Văn Văn cứng đờ, không dám nhúc nhích, vì thứ không ngoan ngoãn kia của người đàn ông phía trên cô đang đặt ngay bụng dưới cô!

“Là ngã thật hay ngã giả, trong lòng anh biết rõ.” Diệp Văn Văn quay đầu đi, dái tai đã bắt đầu đỏ lên.

Lệ Trùng Khánh cau mày, anh lại nằm đè lên người Diệp Văn Văn bày tỏ sự kháng nghị.

“Đương nhiên là ngã thật rồi, bị ngã trước mặt người con gái mình yêu, có người đàn ông nào muốn để mình mất mặt như vậy chứ?”

Diệp Văn Văn bị tư thế này của hai người ép buộc khiến cô không thể giả vờ như không cảm nhận được gì, cô đưa tay lên nắm lấy thành bồn tắm, cố gắng di chuyển người nhưng lại vô tình nhấn vào một công tắc đang nhô lên.

Công tắc đó tình cờ là công tắc massage chân, toàn bộ phần dưới eo Diệp Văn Văn đều rung lên.

“Ưm…” Diệp Văn Văn không kìm được phát ra tiếng thở dốc quyến rũ.

Tần số rung này kết hợp với tư thế của hai người thật sự đáng sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.