Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 36




CHƯƠNG 36: CHÚNG TA Ở LẠI ĐÂY MỘT ĐÊM

“Bây giờ anh sẽ đưa em đi xem Nam Thành, một thành phố bình dị và lãng mạn.” Lệ Trùng Khánh lệnh cho người trong phòng điều khiển lái trực thăng đến khu vực tầm cao của trung tâm thành phố.

“Tiếng động của máy bay trực thăng rất lớn, có làm phiền đến người dân không?” Diệp Văn Văn cũng muốn làm dịu bầu không khí, cô biết Lệ Trùng Khánh không quên mình vừa nói gì.

“Quan tâm làm gì, chỉ cần em vui là được.” Khoé miệng Lệ Trùng Khánh cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng.

Nhịp tim Diệp Văn Văn đột nhiên tăng nhanh, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, im lặng không đáp.

Máy bay trực thăng bay qua trung tâm thành phố, băng qua con sông rộng rãi, hướng đến một hòn đảo nhỏ giữa sông, Diệp Văn Văn không kìm được hỏi.

“Chúng ta sẽ lên hòn đảo đó sao?”

Lệ Trùng Khánh gật đầu: “Tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đó.”

Tim Diệp Văn Văn run lên, ánh mắt nhìn Lệ Trùng Khánh mang vẻ mất tự nhiên.

Cho đến khi trực thăng dần dần hạ cánh, nhịp tim Diệp Văn Văn vẫn đập nhanh hơn bình thường.

Cô nên từ chối đến hòn đảo này và từ chối yêu cầu ở lại qua đêm cùng Lệ Trùng Khánh.

Nhưng giọng điệu vừa nãy của Lệ Trùng Khánh không phải hỏi, mà là thông báo cho cô anh đã sắp xếp xong xuôi.

“Còn khá lâu nữa mới tới giờ ăn tối, em muốn đi tham quan đảo hay là nghỉ ngơi một lát?”

Lệ Trùng Khánh dẫn Diệp Văn Văn đến biệt thự, ở đó có hai người giúp việc đang bận rộn.

Có vẻ nơi đây là khu vực riêng của Lệ Trùng Khánh, tình cảm bao năm qua không được như ý nhưng sự nghiệp lại thăng hoa.

“Em… nghỉ ngơi một lát đi.” Đầu óc Diệp Văn Văn vẫn còn hơi rối nên cô lựa chọn vế sau.

Lệ Trùng Khánh đưa Diệp Văn Văn lên, mở cửa một căn phòng.

Trang trí trong phòng rất ấm áp, đồ trang trí nào cũng sạch không dính một hạt bụi.

“Đây là phòng em tối nay.” Lệ Trùng Khánh nhẹ giọng giới thiệu.

Sắc mặt Diệp Văn Văn thay đổi, đột nhiên cảm thấy những suy nghĩ lung tung lúc trước của mình hơi nực cười.

Cô cứ nghĩ qua đêm mà Lệ Trùng Khánh nói là hai người ở chung một phòng…

Là mình tự suy nghĩ quá bậy bạ, Diệp Văn Văn cắn môi dưới, âm thầm tự phê bình bản thân.

“Bồn tắm ở đây có chức năng massage, em có thể thử, rất dễ chịu đó.”

Lệ Trùng Khánh mở cửa phòng tắm bên trong rồi ra hiệu cho Diệp Văn Văn đi vào tham quan.

Đột nhiên có người giúp việc gõ cửa, trong tay người đó là một bộ áo choàng tắm nữ.

“Cậu chủ, đây là quần áo của mợ chủ.”

Diệp Văn Văn không ngờ trong mắt những người giúp việc này mình đã có thân phận mợ chủ, trong lòng càng thêm mất tự nhiên.

Lệ Trùng Khánh gật đầu, bảo người giúp việc mang quần áo vào.

“Có cần xả nước trước cho mợ không ạ?” Mức độ nhiệt tình của người giúp việc có thể so sánh với nhân viên phục vụ khách sạn.

Diệp Văn Văn nghe người này liên tục gọi mình là “mợ chủ”, không biết có nên lên tiếng không.

Lệ Trùng Khánh thấy Diệp Văn Văn im lặng thì nghĩ cô đã ngầm đồng ý, vì thế bảo người giúp việc xả nước.

“Mợ chủ có cần tôi ở lại không ạ?”

Sau khi xả nước xong, người giúp việc đưa điều khiển tới, kính cẩn hỏi Diệp Văn Văn.

Diệp Văn Văn vội lắc đầu, có người lạ ở trước mặt, cô cởi quần áo cũng thấy ngại.

Sau khi thận trọng cởi quần áo ra, Diệp Văn Văn nhấc chân ngồi vào bồn tắm, sau đó cầm điều khiển từ xa lên nghiên cứu.

Nhìn thấy nút ấn hình lưng, Diệp Văn Văn nhẹ nhàng ấn vào sau đó quả nhiên vị trí sau lưng có nắm đấm di chuyển theo chiều kim đồng hồ, giống như ghế massage trong trung tâm thương mại vậy.

Diệp Văn Văn rất thích chiếc bồn tắm này, cô nghiên cứu các nút khác trên điều khiển từ xa.

Diệp Văn Văn nhấn vào nút có hình chân, hai chân đang để thẳng dưới mặt bồn của cô nhanh chóng cảm nhận được có sự rung mạnh.

Diệp Văn Văn đã thử hầu hết các nút massage, thấy hình trái tim đôi trên điều khiển, lòng cô có chút tò mò.

Cô ấn nhẹ, đang nghiên cứu xem vị trí nào trong bồn tắm sẽ có cảm giác massage, không ngờ bức tường trắng bên cạnh đột nhiên di chuyển giống như có cơ quan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.