CHƯƠNG 35: DẪN CÔ ẤY ĐI MÁY BAY CÁ NHÂN
Tâm trạng thả lỏng của Diệp Văn Văn lập tức trở nên căng thẳng, bàn tay bất an cầm dây đai an toàn trước ngực.
Lời nói của Lệ Trùng Khánh cũng không cho cô có cảm giác an toàn gì nhiều: “Em không đi.”
Lệ Trùng Khánh không giảm tốc, mà thử nắm lấy tay Diệp Văn Văn bằng bàn tay đặt trên cần điểu khiển tốc độ.
“Tin anh.” Lệ Trùng Khánh thành khẩn nói, ánh mắt kiên định.
Diệp Văn Văn sững sờ, yên lặng không nói.
Đến nơi, lúc này Diệp Văn Văn mới nhìn thấy đây là một căn cứ trải nghiệm tư nhân.
Trên mảnh đất rộng thênh thang có một chiếc trực thăng màu đỏ và trắng, trên thân máy bay có một chữ “Lệ” rất nổi bật.
Lệ Trùng Khánh cầm tay Diệp Văn Văn: “Em có thể chấp nhận độ cao bao nhiêu?”
“Ba mét.” Diệp Văn Văn cảm thấy đây là độ cao duy nhất mà cô có thể tự cứu mình sau khi rơi máy bay.
Lệ Trùng Khánh nhếch môi: “Vậy trước tiên chúng ta bay với độ cao ba mét.”
Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn lên trực thăng, sau đó cẩn thận cài nút dây an toàn cho cô.
Nhìn sắc mặt cô vì căng thẳng mà sợ hãi tái nhợt, Lệ Trùng Khánh không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên.
“Anh nói rồi, tin anh.” Lệ Trùng Khánh nhấn mạnh lời nói của mình thêm một lần.
Chiếc trực thăng này thuộc loại máy bay tự động lái, không cần hai người trong khoang máy bay cần phải thao tác gì, chỉ cần chuyển mệnh lệnh.
“Đầu tiên bay lên với độ cao một mét.” Lệ Trùng Khánh dặn nhân viên điều khiển máy bay.
Hai tay Diệp Văn Văn đan xen nhau, nặng nề thở ra.
Sau khi trực thăng khởi động thì vang lên một tiếng vang rất to, khiến màng nhĩ của Diệp Văn Văn rung rung.
Thân máy bay chậm rãi lên cao, trong lòng Diệp Văn Văn cũng trở nên căng thẳng theo.
Diệp Văn Văn nhắm mắt, một lúc rất lâu cũng không dám mở ra.
Trong đầu cô nghĩ đến bản tin tai nạn máy bay cô từng xem, hài cốt đầy đất, vô cùng thê thảm.
“Mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.” Diệp Văn Văn chậm rãi hướng dẫn Diệp Văn Văn.
“Em không làm được.” Bàn tay của Diệp Văn Văn đang run rẩy nhẹ.
Lệ Trùng Khánh nắm tay Diệp Văn Văn bằng bàn tay mạnh mẽ, chậm rãi truyền độ ấm từ trong lòng bàn tay sang cho cô.
“Có anh đây rồi, không cần phải sợ.” Lệ Trùng Khánh kiên định nói.
“Anh đếm đến ba, em mở mắt ra.” Lệ Trùng Khánh vẫn nắm chặt tay Diệp Văn Văn như cũ: “1, 2, 3…”
Lông mi Diệp Văn Văn run run, cô nghiêng đầu đến gần cửa sổ, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là kiến trúc trên mặt đất vẫn như bình thường không khác gì, độ cao rất là thấp, Diệp Văn Văn có từ khoang máy bay nhảy ra ngoài vẫn có thể bình yên vô sự.
“Tăng lên độ cao hai mét.” Lệ Trùng Khánh tiếp tực căn dặn thông qua tai nghe có mic.
Diệp Văn Văn há miệng thở mạnh, chậm rãi nhìn kiến trúc trên mặt đất lại cách mình xa hơn.
“Thật ra cũng không đáng sợ đến thế, đúng không?” Diệp Văn Văn nhìn Diệp Văn Văn, phát hiện trong mắt cô hiện lên thứ ánh sáng mà anh chưa từng thấy.
“Đột nhiên rất muốn nhảy bungee.” Diệp Văn Văn nghiêng đầu nhìn Lệ Trùng Khánh, nhìn người đàn ông chậm rãi dẫn mình vượt qua rào cản.
Lệ Trùng Khánh nhướng mày, hơi bất ngờ: “Ngày mai đi nhảy bungee?”
Diệp Văn Văn cười thành tiếng: “Vé xe của em là trưa mai.”
Lệ Trùng Khánh ngẩn ra, khi anh sắp xếp mọi chuyện, hình như đã quên mất chuyện này.
Thấy sắc mặt Lệ Trùng Khánh hơi thay đổi, nụ cười trên môi Diệp Văn Văn cũng nhạt đi.
“Em…” Cô cũng không biết mình nên nói gì.
“Tăng lên thành ba mét.” Lệ Trùng Khánh ngắt lời cô, truyền lệnh thông qua tai nghe có mic.
Thân máy bay dao động, dần dần lên cao.
Diệp Văn Văn lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã có thể nhìn thấy những cảnh sắc khác bị cây cối che đi.
“Có thể tiếp tục sao?” Lệ Trùng Khánh giống như người không sao cả, xem nhẹ lời mà Diệp Văn Văn vừa nói.
Tâm trạng Diệp Văn Văn hơi phức tạp, nhưng hiện tại chuyện có say máy bay hay không cũng không còn chiếm vị trí chính trong lòng mình, thế là cô gật đầu.
Lệ Trùng Khánh nhếch môi, đôi môi mỏng nói: “GO!”