CHƯƠNG 34: ANH KHÔNG PHẢI THỨ ĐÀN ÔNG TỐT LÀNH GÌ
Trong lòng Diệp Văn Văn run run, chẳng hiểu sao lại có xúc động muốn ôm người đàn ông trước mắt này vào lòng.
“Khánh, em không phải là người phụ nữ tốt…” Diệp Văn Văn cảm thấy mình không đáng để một người đàn ông ưu tú sa ngã vì cô.
“Trước giờ anh chưa từng là thứ đàn ông tốt lành gì.” Lệ Trùng Khánh vuốt tay.
Nếu đã mở rộng cửa lòng, vậy anh cũng không cần giấu giếm, cố gắng kìm nén cảm xúc và tình cảm của mình nữa.
Lệ Trùng Khánh không muốn nhìn thấy sắc mặt đau đớn dằn vặt khó xử của Diệp Văn Văn, sau khi anh tỉnh táo lại cũng biết mình không thể ép cô quá.
Dù sao thì sau khi gặp lại, anh đã gây ra vết thương tinh thần cho cô, đâu thể chỉ ba chữ “Lệ Trùng Khánh” là có thể được tha thứ.
“Đi thôi, xuống lầu, đối mặt với chuyện mà chúng ta cần đối mặt.” Lệ Trùng Khánh kéo tay Diệp Văn Văn, mỉm cười.
Đến tận sau khi xuống lầu, Diệp Văn Văn mới rút tay về.
Thấy Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn mình với ánh mắt ranh mãnh, Diệp Văn Văn biết khó tránh bị hỏi thăm hóng hớt.
Mẹ Lệ đi ra khỏi phòng bếp, kéo Lệ Trùng Khánh ra sân sau nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn hai người là Đỗ Nghiêm Cẩn và Diệp Văn Văn.
“Chị dâu à.” Đỗ Nghiêm Cẩn đã đổi cách xưng hô.
“Bây giờ chị và Lệ Trùng Khánh chỉ là bạn bè.” Diệp Văn Văn vội vàng giải thích, nhưng trông như không đủ tin cậy.
“Dù sao thì sau này cũng trở lại mối quan hệ người yêu thôi, em chỉ là đổi xưng hô sớm tí thôi.” Đỗ Nghiêm Cẩn cười trêu nói.
Diệp Văn Văn mím môi, không giải thích quá nhiều, vì cô biết dù có nói thế nào cũng không thể nói rõ mối quan hệ giữa mình và Lệ Trùng Khánh.
“Chị và anh em định khi nào làm lễ cưới đây?”
Diệp Văn Văn đang uống nước, bị sặc trước câu hỏi đột ngột của Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Khụ khụ…”
Lệ Trùng Khánh từ sân sau đi tới, đập vào mắt thấy Diệp Văn Văn đỏ mặt, còn liên tục ho khan.
Anh vội vàng sãi bước đi tới, vỗ nhẹ lên sau lưng Diệp Văn Văn, mặt đầy lo âu.
“Sao vậy?” Sự quan tâm của Lệ Trùng Khánh ẩn chức trong lời nói.
Diệp Văn Văn lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
Đỗ Nghiêm Cẩn ở bên cạnh chép miệng, nói ra đầu đuôi ngọn ngành sự việc.
“Em hỏi chị dâu là khi nào hai người tổ chức lễ cưới, rồi chị dâu xấu hổ nên bị sặc nước…”
Lệ Trùng Khánh trợn mắt nhìn Đỗ Nghiêm Cẩn, đưa ra lời cảnh cáo nguy hiểm.
“Em ít hỏi đi vài câu cũng không ai coi em thành người câm!”
Đỗ Nghiêm Cẩn oan ức bĩu môi: “Anh, anh không thương em!”
Lệ Trùng Khánh chép miệng: “Có tin anh gọi điện thoại bảo em rể tương lai của anh đến đây không?”
Đỗ Nghiêm Cẩn trợn tròn mắt, lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc của sofa.
Diệp Văn Văn cũng hết ho khan, lúng túng nhìn hai anh em này.
Bữa trưa cũng không vui vẻ gì, mẹ Lệ thì nghiêm mặt, Diệp Văn Văn cũng không dám thở mạnh, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
Chỉ có Lệ Trùng Khánh là sắc mặt như thường gắp thức ăn, Đỗ Nghiêm Cẩn thì cứ xuýt xoa rồi sau đó khen món ăn do thím Trương giúp việc nấu ngon.
Mẹ Lệ căn bản không động đũa gì nhiều, có lẽ là hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, cũng có thể là Lệ Trùng Khánh khiến bà ấy quá tức giận.
Sau khi ăn xong, Lệ Trùng Khánh dẫn Diệp Văn Văn rời khỏi cái nơi khiến cô ngột ngạt kìm nén này.
Lái xe trên đường quốc lộ rộng rãi, tâm trạng của Diệp Văn Văn rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Diệp Văn Văn vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa xe vừa hỏi.
“Dẫn em đi máy bay.” Ngón tay thon dài của Lệ Trùng Khánh gõ lên tay lái theo nhịp, nhẹ nhàng trả lời.
Diệp Văn Văn sững sờ, ba ruột của cô bị tai nạn khi đi máy bay, cô không vượt qua rào cản này được.
” Khánh, anh biết… em sợ đi máy bay mà.”
Ngay cả Diệp Văn Văn cũng không nhận ra, bây giờ cô gọi tên thân mật của Lệ Trùng Khánh cực kì tự nhiên.
Lệ Trùng Khánh thỏa mãn nhướng mày, nhưng không để lộ nét mặt gì thái quá.
“Lần này, anh sẽ không để em sợ đâu.”