CHƯƠNG 33: ĐÂU CŨNG LÀ CHỐN NƯƠNG THÂN
Ánh mắt của Diệp Văn Văn vẫn cứ nhìn lên góc trần nhà, nơi hai vách tường và đỉnh tường tiếp giáp với nhau tạo thành một góc chết không có đường lui cũng không có đường ra.
“Em vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của anh.” Lệ Trùng Khánh nắm tay Diệp Văn Văn, đặt lên môi hôn một cái.
“Nói không thì giả, nhưng nói có thì… trông rất là…” Diệp Văn Văn nhếch môi.
“Anh biết.” Lệ Trùng Khánh giơ ngón trỏ nhẹ nhàng đặt bên môi Diệp Văn Văn, trả lời như thế đã khiến anh hài lòng rồi.
Diệp Văn Văn ngạc nhiên nhìn Lệ Trùng Khánh, cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp.
Mọi sự giả vờ kiên cường của cô, mọi ngụy trang khó khăn tạo ra đều đã bị người đàn ông này nhìn thấu.
Cô giống như một thằng hề nhảy nhót, nhưng vẫn không nhìn thấu cảm giác sau khi xem của người xem này.
Hai người nằm trên giường không nói gì, cùng cảm nhận sự im lặng tĩnh mịch hiếm có này, rồi bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
“Trùng Khánh…” Người đi vào là mẹ Lệ, bà đang định nói chuyện, nhìn hai người nằm trên giường rồi sắc mặt thay đổi hẳn.
“Hai đứa đang làm gì!” Mẹ Lệ giận đến mức gân xanh trên huyệt thái dương đều hiện lên.
Trước kia bà thật sự thích con bé Diệp Văn Văn này, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy phẩm hạnh con bé y chang mẹ nó.
Dù sao thì con nào mẹ nấy, câu nói xưa này nào phải tự dưng mà có.
“Mẹ, trước khi vào phòng mẹ không biết phải gõ cửa sao?”
Lệ Trùng Khánh từ trên giường ngồi dậy, rất là bất mãn với hành động tự tiện mở cửa xông vào của mẹ.
Hiện tai anh và Diệp Văn Văn chỉ cùng nằm trên giường đơn thuần chuyện trò thôi mà mẹ đã tức thế rồi, nếu cởi đồ vận động thật thì mẹ sẽ giận đến mức nào đây?
“Diệp Văn Văn, mẹ cháu đã đi rồi, sao cháu còn chưa đi?”
Mẹ Lệ không trả lời Lệ Trùng Khánh mà chuyển mũi dùi sang cho Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn đã ngồi ngay ngắn, chỉ là hai tay vẫn cứ bị Lệ Trùng Khánh nắm trong lòng bàn tay, làm cách nào cũng không rút ra được.
“Mẹ, con và Văn Văn đã quay lại với nhau rồi.” Lệ Trùng Khánh lặp lại lời mà ban nãy khi dưới lầu đã nói.
Mẹ Lệ không hiểu nổi nhìn con trai mình: “Con dao đó của cô ta đâm hỏng đầu con rồi sao?”
Đỗ Nghiêm Cẩn ở dưới lầu đã ngửi thấy mùi thuốc súng ở trên lầu bèn vội vàng chạy lên.
“Mẹ nuôi à, thím Trương ở dưới lầu đang hỏi trưa nấu món gì ăn đấy!”
Đỗ Nghiêm Cẩn kéo mẹ Lệ ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với hai người Diệp Văn Văn và Lệ Trùng Khánh, ra sức mà nháy mắt.
“Em phải đi, dù có thế nào cũng cảm ơn anh.”
Diệp Văn Văn biết mình còn ở lại đây thì sẽ khiến mẹ của Lệ Trùng Khánh càng ghét mình, xem thường mình.
“Em còn có thể đi đâu?” Lệ Trùng Khánh nhìn Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn cười: “Thế giới lớn thế này, đâu mà chả là chốn nương thân.”
“Em vẫn muốn rời khỏi anh, đúng không?” Sắc mặt Lệ Trùng Khánh tối đi.
Tâm trạng của anh bỗng thay đổi, dẫn theo giọng điệu lời nói cũng hơi lạnh lùng, chuyện này khiến Diệp Văn Văn cảm thấy khó chịu.
Diệp Văn Văn nhớ Đỗ Nghiêm Cẩn từng nói với mình về cảm xúc khác thường của Lệ Trùng Khánh, trong lòng thoáng hiện sự áy náy.
“Khánh à…” Diệp Văn Văn thử gọi anh bằng cách gọi trước kia.
Đôi mắt đen nhánh của Lệ Trùng Khánh lóe lên, nhiều thêm chút dịu dàng.
“Chúng ta cần thời gian đều điều chỉnh lại cảm xúc sau khi gặp lại…” Diệp Văn Văn cố gắng lựa lời ôn hòa.
“Anh đã điều chỉnh xong rồi.” Lệ Trùng Khánh mở tay ra.
“Nhưng em vẫn chưa.” Diệp Văn Văn cắn môi dưới, nghiêm túc nhìn Lệ Trùng Khánh.
Lệ Trùng Khánh nhíu mày, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn Diệp Văn Văn, dường như muốn nhìn thấu cả người cô vậy.
“Anh đã đợi năm năm, còn muốn anh đợi bao lâu nữa?” Lần nữa nói chuyện, giọng nói anh hiện ra sự đau lòng.