CHƯƠNG 32: BẮT ĐẦU LẠI ĐƯỢC KHÔNG
Trong đầu Diệp Văn Văn ong ong, theo phản xạ nhắm chặt hai mắt lại, khiến tầm nhìn đen thui.
Lệ Trùng Khánh hôn rất nhẹ, mang theo sự thăm dò cẩn thận.
Đếm kĩ thì đây là lần hôn thứ ba kể từ sau khi hai người gặp lại.
Lần đầu tiên là Diệp Văn Văn “đi nhầm phòng” và chiến đấu kịch liệt một đêm với Lệ Trùng Khánh, nụ hôn đêm đó là điên cuồng và không thể kiềm chế.
Lần thứ hai thì Diệp Văn Văn bị trói trên giường và bị che mắt, nụ hôn của Lệ Trùng Khánh vừa có sự nồng nhiệt vô cùng vừa xen lẫn sự điên cuồng biến thái.
Lần thứ ba, chính là lúc này đây.
Thân phận hai bên rõ ràng, cửa lòng rộng mở, trong nụ hôn có cả cẩn thận và dịu dàng vô tận.
Lúc này Diệp Văn Văn mới nhận ra, ban nãy Lệ Trùng Khánh hỏi “tin anh chứ” là chỉ việc này.
Cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Không, cô nên từ chối, cô nên kháng cự.
Cô và anh đã không còn quan hệ gì, không thể có hành động thân mật bực này được!
Diệp Văn Văn há miệng định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại tiện cho Lệ Trùng Khánh nhân lúc không ai mà vào.
Lập tức mỗi một góc trong miệng cô đều bị hơi thở của Lệ Trùng Khánh chiếm lấy.
“A…”
Diệp Văn Văn bỗng nhớ đến ngày hôm đó bị trói tay chân, răng môi xuất hiện nụ hôn nhục nhã đó, cũng là người đàn ông này đưa đến.
Cô bỗng mở mắt ra, hậu tri hậu giác giơ tay lên đẩy.
“Đừng mà….” Giọng nói của Diệp Văn Văn tràn đầy ý đấu vùng vẫy lí trí.
Cả người Lệ Trùng Khánh cứng đờ, gom lại cảm xúc, thả lỏng môi Diệp Văn Văn ra, sau đó giơ tay chống tay, không để cả người mình đè lên người cô.
“Chúng ta bắt đầu lại được không? Đừng từ chối anh, cũng đừng không cho mình cơ hội suy nghĩ…” Cuối cùng Lệ Trùng Khánh nói lời muốn nói nhất nói ra.
Ánh mắt Diệp Văn Văn lóe lên, khổ tâm nói: “Nếu chúng ta còn ở bên nhau, ông Lệ dưới suối vàng sẽ chẳng thể ngủ yên…”
“Ông nội chỉ là giận vì sao em lại có một người mẹ như thế chứ có tìm hiểu thời gian đó em đã lớn lên như thế nào đâu… Chúng ta đi nói với ông nội, ông ấy sẽ hiểu mà…”
Lệ Trùng Khánh không muốn từ bỏ, anh sợ lần này không nói hết lời muốn nói ra thì sau này chẳng có dũng khí nữa.
“Anh… biết cả sao?” Diệp Văn Văn hơi bất ngờ.
Lệ Trùng Khánh gật đầu, hai tay chống lâu quá nên hơi mỏi, anh nghiêng người nằm xuống bên cạnh Diệp Văn Văn.
“Khi đó biết nguyên nhân năm đó em rời khỏi anh là vì sau khi ông nội tìm em, anh bèn bắt tay điều tra rất nhiều chuyện, rồi mới phát hiện trước đó mình quá sơ suất, bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng.”
Diệp Văn Văn nghe thấy lời nói của Lệ Trùng Khánh, trong lòng hiện ra cảm xúc khó nói.
“Tuy năm đó em rời đi khiến anh đau khổ khó chịu một thời gian, nhưng nếu lúc đầu anh có thể hiểu em nhiều một chút, phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của em thì anh sẽ không buông tay cho em đi.”
Lệ Trùng Khánh nắm tay Diệp Văn Văn, cùng cô mười ngón tay nắm lấy nhau.
Hai người đều đã cởi bỏ sự trẻ trung của năm năm trước, mọi cảm xúc liều lĩnh đều đã trở nên nội liễm và thận trọng.
“Em nói đi, năm năm qua… Em có chút nào nhớ anh không?” Lệ Trùng Khánh nghiêng đầu nhìn Diệp Văn Văn, lẳng lặng chờ cô nói.
Diệp Văn Văn chớp mắt để cảm giác khô khốc trong mắt biến mất.
Hình như cô đã từ bỏ người đàn ông này, nhưng hình như cô vẫn cứ đợi anh.
“Sau khi chia tay, em không ngừng kiếm tiền để trả số tiền mẹ em mắc nợ… Có lúc em tự giễu nghĩ, rõ ràng có một anh người yêu giàu có thế sao không nói cho anh ấy biết, để anh ấy giúp đỡ mình chứ…”
“Khả năng rời đi trước khi bị anh phát hiện chính là tôn nghiêm còn lại của em, bằng lòng để anh hận em, ghét em, cũng không muốn anh đáng thương em, đồng tình em.”