CHƯƠNG 27: DỰ ĐỊNH KHÔNG TỪ MÀ BIỆT
Diệp Văn Văn hôn nhẹ lên hai má Lệ Trùng Khánh, nhẹ như lông chim.
Cảm xúc trong đôi mắt âm u kia không ngừng dao động, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Năm năm, vì sao anh không muốn buông tay?”
Diệp Văn Văn nhìn đôi lông mày của anh ta, đôi mắt của anh ta, cái mũi và miệng của anh ta, mỗi một đường nét đều rõ ràng, mỗi một đường nét đều đẹp như sao.
“Bởi vì em còn yêu anh, cho nên anh không thể buông tay.” Lệ Trùng Khánh lấy được đáp án chắc chắn trong mắt Diệp Văn Văn.
“Thật vớ vẩn…” Diệp Văn Văn cười lên tiếng, nước mắt cũng chảy khỏi đôi mắt.
Anh vẫn không chịu nói ra, rõ ràng anh còn yêu mình…
Lệ Trùng Khánh kinh ngạc nhìn cô rơi lệ, anh ta chậm rãi đặt môi lên đó.
Hôn từng chút, từng chút hôn khô nước mắt.
Từ khóe mắt, đến hai má, lại đến mũi, cuối cùng là khóe môi…
Khi Diệp Văn Văn nghĩ anh ta sẽ tiến thêm một bước, anh ta lại dời môi đi, cánh tay đang ôm cô cũng buông lỏng.
“Em đi nghỉ đi, ngày mai anh sẽ sai người mang đồ đạc của em đến đây.”
Lệ Trùng Khánh nhẹ nhàng nói xong, chăm chú nhìn Diệp Văn Văn một cái sau đó nghiêng người mở cửa lớn ra.
Diệp Văn Văn nhìn bóng dáng anh ta rời đi, cô không lên tiếng giữ lại.
Cô vẫn duy trì tư thế bị anh ta ôm chặt, sau lưng dường như vẫn còn bị bàn tay to của anh ta vuốt ve, bên gáy như còn bị hơi thở ấm áp của anh ta thổi qua, khóe môi như còn vương hơi thở khi anh ta cúi xuống…
Suy nghĩ của Diệp Văn Văn rất loạn, bởi vì chính cô cũng không biết, cô nên xử lý quan hệ hiện giờ của mình và Lê Trùng Khánh như thế nào.
Một đêm này, cô cuộn mình trên sô pha, im lặng suy nghĩ đến tận hừng đông.
Lại không biết Lệ Trùng Khánh ra ngoài nhưng cũng không đi xa, anh ta ngồi trên cầu thang, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả đồ đạc của Diệp Văn Văn được đưa đến.
Diệp Văn Văn kiểm tra túi da của mình, thẻ ngân hàng và chứng minh thư vẫn còn ở đó, chỉ thiếu tấm ảnh cũ chụp nửa người được cô đặt trong ví tiền.
Là ai cầm ảnh chụp của cô?
Người đầu tiên nhảy ra trong đầu Diệp Văn Văn không phải Quách Hữu mà là Lệ Trùng Khánh.
Cô lấy di động ra, muốn gọi điện thoại hỏi, lại nhớ tới lời anh ta nói đêm qua, bèn dừng lại không gọi nữa.
Có thể không quấy rầy mới là cách tạm biệt tốt nhất.
Diệp Văn Văn nhìn vị trí ảnh chụp trên ví tiền, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô thở dài nặng nề, ra ngoài gọi xe đi đến ga tàu cao tốc.
Vé hôm qua đã thành phế thải, chỉ có thể mua lại lần nữa.
Cũng may không phải thời gian cao điểm, thành phố cô muốn đi cũng không phải thành phố nổi tiếng cho nên vẫn còn thừa nhiều vé, không cần sốt ruột.
Điện thoại nhắc nhở cuộc gọi từ mẹ, Diệp Văn Văn nhìn dãy số quen thuộc kia, da đầu chợt run lên.
Cuối cùng điện thoại cũng ngừng đổ chuông, Diệp Văn Văn nghĩ mẹ đã từ bỏ việc liên lạc với mình, lại không biết bà ta đã đi qua nhà Lệ Trùng Khánh.
Không bao lâu, điện thoại của Diệp Văn Văn lại rung chuông, lần này là Lệ Trùng Khánh gọi tới.
Cô nhìn màn hình chớp sáng, trong lòng do dự không thôi.
“Lần này chuẩn bị không từ mà biệt à?” Mới vừa nhận điện thoại, tiếng nói mang theo phẫn nộ của Lệ Trùng Khánh lập tức truyền đến.
“Xin lỗi anh, hôm qua em định tạm biệt…”
Diệp Văn Văn nói ba chữ xin lỗi anh ta theo thói quen, lại quên cô cũng là người bị hại.
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.” Giọng điệu của Lệ Trùng Khánh vẫn không tốt như cũ.
Diệp Văn Văn thở dài: “Em ở nhà ga, chuẩn bị rời khỏi Nam Thành… Lệ Trùng Khánh, hy vọng sau này anh sẽ sống tốt.”
“Chia xa năm năm, anh nghe nói em đến Nam Thành, anh bèn nghĩ hết mọi cách để đến bên này… anh không thể cam đoan mình có thể đuổi theo em đến thành phố tiếp theo được hay không…” Giọng điệu của Lệ Trùng Khánh rất vội vàng, còn mang theo từng đợt tiếng gió.
Đây là lần đầu tiền Lệ Trùng Khánh nói tiếng lòng của mình cho Diệp Văn Văn nghe, anh ta chưa từng nói những lời này cho bất cứ ai.
Anh ta quay về Nam Thành là vì anh ta nghe nói Diệp Văn Văn đến thành phố này.