CHƯƠNG 25: ANH ĐI, EM ĐỪNG ĐI
Lệ Trùng Khánh thấy Diệp Văn Văn tỉnh lại lúc nửa đêm cũng không quá sửng sốt.
Anh giơ tay bóp tắt điếu thuốc đã hút hết nửa, bỏ vào trong gạt tàn.
“Em có đói bụng không? Em muốn ăn gì không?” Lệ Trùng Khánh khẽ hỏi, tự động quên đi vẻ mặt chấn động của Diệp Văn Văn.
“Sao anh lại ở đây?” Diệp Văn Văn hiểu rõ mình đang hỏi một vấn đề rất không tiêu chuẩn.
“Đây là nhà anh.” Lệ Trùng Khánh xắn ống tay áo và khẽ trả lời.
Mặt Diệp Văn Văn trắng bệch. Xem ra mình cần phải cân nhắc lại mức độ đáng tin của những lời Đỗ Nghiêm Cẩn đã nói với mình.
“Tôi đi đây.” Diệp Văn Văn khẽ nói rồi quay người đi tới cửa chính.
Nhưng cô vẫn còn choáng váng, bước chân rối loạn nên lảo đảo chực ngã.
Khi thấy Diệp Văn Văn sắp ngã xuống đất, Lệ Trùng Khánh bước nhanh qua, đỡ lấy cô.
“Anh đi, em đừng đi.” Lệ Trùng Khánh biết Diệp Văn Văn đang bài xích mình.
Sau khi Diệp Văn Văn đứng vững thì lùi lại hai bước, duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người.
“Nghiêm Cẩn dùng cách này để giữ em lại đây. Anh thay mặt cô ấy xin lỗi em.” Lệ Trùng Khánh đi tới bên cửa nhưng mãi vẫn không giơ tay ra kéo nắm cửa.
“Chẳng lẽ không phải anh ngầm đồng ý cho cô ấy làm vậy sao?” Diệp Văn Văn nhìn Lệ Trùng Khánh , trong giọng có chút phẫn nộ cố kìm nén.
Lệ Trùng Khánh ngẩn người, không vội giải thích: “Sau khi anh biết, em đã ngủ rồi.”
Diệp Văn Văn nghe giọng điệu của Lệ Trùng Khánh không giống nói dối, mí mắt lại rũ xuống.
“Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chúng ta không thể cứ ảnh hưởng tới nhau nữa.”
Diệp Văn Văn cúi xuống nhìn đầu ngón chân của mình. Lúc này cô mới phát hiện ra mình không đi giày, đi chân trần giẫm lên trên sàn nhà gỗ.
“Xin lỗi…” Lệ Trùng Khánh không dám tùy tiện suy đoán ý nghĩ của Diệp Văn Văn, chỉ có thể biểu đạt ra cảm xúc của mình.
“Người nên nói xin lỗi phải là tôi mới phải. Là trước đây tôi rời đi mới hại anh thành như vậy, là tôi tự tay cầm dao đâm anh.”
“Từ trước đến nay anh chưa từng trách em về một dao kia.” Lệ Trùng Khánh chậm rãi lắc đầu.
“Nói chung, coi như chúng ta huề nhau đi.” Diệp Văn Văn khẽ nói, vẫn cúi đầu.
Lệ Trùng Khánh nhìn hàng lông mi dày của Diệp Văn Văn nhẹ nhàng run rẩy, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô lúc khép lúc mở trong khi khẽ nói chuyện, đột nhiên không thể kiểm soát được động tác tay của mình.
Anh chậm rãi giơ tay muốn nâng cằm Diệp Văn Văn, tiện thể ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.
“Giữa chúng ta sao có thể huề được chứ…” Lệ Trùng Khánh trầm giọng nói, ánh mắt hơi mơ màng.
Diệp Văn Văn cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay anh truyền tới, hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cô vừa nói muốn nói gì đó, Lệ Trùng Khánh đã chuyển ngón trỏ qua, nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô.
Diệp Văn Văn chợt hít sâu một hơi, môi cũng bất giác rung lên.
“Em sợ sao?” Lệ Trùng Khánh khẽ hỏi, giọng nói giống như cơn gió thổi qua màn đêm.
Diệp Văn Văn nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mắt, còn cả ngón tay không thành thật của anh nữa.
“Anh vẫn nhớ em, phải làm sao đây?”
Giọng nói của Lệ Trùng Khánh hơi khàn. Diệp Văn Văn có thể cảm giác rõ ràng hơi thở của anh đang càng lúc càng gần mình.
Diệp Văn Văn chợt nuốt nước bọt, đờ đẫn mở mắt ra.
“Là anh đang nhớ hay một anh khác đang nhớ?” Diệp Văn Văn khẽ hỏi.
Trên ngón tay của Lệ Trùng Khánh thoang thoảng mùi thuốc lá quanh quẩn chóp mũi của cô, tràn ngập trong khứu giác của cô.
Mỗi lần cô hít vào đều là mùi của anh.
Lệ Trùng Khánh không nói gì, cúi đầu xuống gần cô.
Chóp mũi cao thỉnh thoảng tiếp xúc với gương mặt Diệp Văn Văn, chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước vào chóp mũi như hành ngọc của cô, duy trì khoảng cách mập mờ.