Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 2




CHƯƠNG 2: PHÁT HIỆN NGOẠI TÌNH

Đừng nói người nửa đêm tặng hoa hồng đen tới, thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn quấy rầy kia là Lệ Trùng Khánh nhé?

Tim Diệp Văn Văn suýt chút rơi mất nửa nhịp, cô đẩy cửa quay lại phòng làm việc, nhìn về phía Lệ Trùng Khánh đang gọi điện thoại.

“Nghiêm Cẩn, đã chọn áo cưới xong chưa?”

Lệ Trùng Khánh nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu như nước, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Văn Văn lại không có chút nhiệt độ.

Diệp Văn Văn ngậm miệng lại, nuốt lời suýt nói ra lại vào bụng.

Bên gối Lệ Trùng Khánh đã có người mới, sao mình có thể nghi ngờ anh chứ…

“Có chuyện gì à?” Lệ Trùng Khánh cúp điện thoại, hờ hững hỏi.

Diệp Văn Văn lắc đầu: “Quên lấy đồ.”

Cô đi thẳng tới trước bàn làm việc của mình, cầm lấy một thứ, sau đó đi ra ngoài như chạy trốn.

Có lẽ vì nghe thấy cuộc điện thoại của Lệ Trùng Khánh khi nãy, Diệp Văn Văn cảm thấy lồng ngực hơi nặng nề.

Nhớ lại đoạn tình cảm đã qua của hai người, Diệp Văn Văn nở nụ cười chua xót.

Lúc trước yêu đến khắc cốt ghi tâm, sau đó thì hận đến nghiến răng nghiến lợi…

Diệp Văn Văn lắc đầu, ném hết những suy nghĩ linh tinh đi.

Diệp Văn Văn được mẹ sắp xếp, đã xem mắt rồi quen Quách Hữu, đồng thời cũng chuẩn bị kết hôn rồi.

Tất cả mọi người đã có cuộc sống mới, không cần phải nhớ lại quá khứ nữa.

Diệp Văn Văn mở tin nhắn quấy rối lại lần nữa, đi tới trung tâm điện máy yêu cầu kiểm tra tên chủ sim.

Nhưng nhân viên của trung tâm cho biết số điện thoại này chỉ là số nạp phí thôi, không cần đăng ký tên, hoàn toàn không điều tra ra được.

Diệp Văn Văn thật sự hết cách, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Cô đi về phía trạm xe, chuẩn bị về nhà, lại nhìn thấy một chiếc xe màu bạc quen thuộc chạy qua từ bên cạnh.

Đây không xe của Quách Hữu sao?

Diệp Văn Văn giật mình, lúc trước Quách Hữu đi thành phố Lâm công tác, nói cuối tháng mới về, nhưng bây giờ vẫn đang giữa tháng mà!

Diệp Văn Văn chuẩn bị gọi điện thoại cho Quách Hữu lại nhận được một tin nhắn.

“Phòng 805 khách sạn Cảnh Thiên, có một số việc nên vạch trần rồi.”

Phía sau dòng chữ là tấm ảnh chụp sườn mặt Quách Hữu đang nghiêm túc lái xe, còn có một bàn tay của con gái đặt trên vai anh ta.

Diệp Văn Văn cảm thấy lạnh sống lưng, đáy lòng có cảm giác không thể nói thành lời.

Người đàn ông ở trước mặt mẹ luôn thề thốt sẽ đối xử tốt với mình thật sự ngoại tình sao?

Đợi khi Diệp Văn Văn lấy lại tinh thần thì cô đã đứng trước cửa khách sạn Cảnh Thiên.

Diệp Văn Văn siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh đi tới phòng 805.

Cửa phòng đang đóng, Diệp Văn Văn duỗi tay đẩy cửa ra.

Bên trong phòng vô cùng hỗn độn, trên mặt thảm là quần lót đàn ông, áo lót phụ nữ vứt tứ tung.

Quần lót của Quách Hữu còn là Diệp Văn Văn mua cho anh ta, bây giờ lại đan xen với quần áo của người phụ nữ khác, đúng là châm chọc…

Trên giường không có ai, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào và tiếng cười vui vẻ của phụ nữ.

Diệp Văn Văn đứng đối diện với cửa phòng, nghe âm thanh khó nghe bên trong, chợt cảm thấy trái tim vỡ nát.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong.

Một người phụ nữ trần truồng quấn hai chân lên eo Quách Hữu, hai người đang nước sôi lửa bỏng muốn di chuyển đến bên giường.

Nhìn thấy Diệp Văn Văn đứng cạnh cửa, người phụ nữ yêu kiều kia giật mình la lên, như con thỏ trắng bị dọa sợ rụt người vào lòng Quách Hữu.

Sau khi nhìn thấy Diệp Văn Văn, Quách Hữu cũng sợ đến mức mất hết hứng thú, vội vàng buông người phụ nữ xuống, nhưng vẫn không quên bảo vệ trước mặt cô ta.

Diệp Văn Văn im lặng, cái mùi mập mờ thối nát bay vào mũi khiến cô thấy buồn nôn.

“Cô ta là ai?” Diệp Văn Văn cắn chặt môi, không để cho mình nổi giận.

“Văn Văn, em đi ra ngoài trước, một lát nữa anh sẽ giải thích với em…” Dường như Quách Hữu rất sợ để cô nhìn thấy người sau lưng.

Diệp Văn Văn càng tức giận hơn, duỗi tay nắm lấy tay người phụ nữ ở phía sau Quách Hữu kéo một cái!

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, cô giật mình há to miệng.

Người phụ nữ triền miên với Quách Hữu lại là em gái của anh ta… Quách Phù


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.