CHƯƠNG 19: MẸ MUỐN ÉP CON CHẾT
Mẹ Lệ còn muốn nói gì đó nhưng Đỗ Nghiêm Cẩn đã kéo bà ấy lại và lắc đầu.
Trong phòng làm việc, sau khi Diệp Văn Văn đưa mẹ đến trước mặt Lệ Trùng Khánh thì khóa cửa lại.
“Mẹ trả tiền lại cho người ta.” Diệp Văn Văn bình tĩnh nhìn mẹ, giọng nói cương quyết.
Mẹ Diệp trợn trừng mắt, hai tay vô thức bảo vệ ngực.
“Tiền con rể cũ cho mẹ, con dựa vào đâu mà đòi mẹ trả chứ?”
Lệ Trùng Khánh cũng không ngờ Diệp Văn Văn vừa tới đã nói vậy, anh định nói vài câu để xoa dịu bầu không khí nhưng cô đã giơ tay cướp đồ trong túi mẹ Diệp.
“Con rể cứu mẹ! Con gái bất hiếu cướp tiền kìa!” Mặc dù mẹ Diệp lớn tuổi hơn Diệp Văn Văn nhưng sức lực lại không kém gì cô.
Hai người giằng co một lúc lâu, Diệp Văn Văn vẫn không thể thuận lợi lấy được thứ trong túi của mẹ Diệp.
“Mẹ trả tiền lại cho anh ấy đi! Mẹ còn ngại làm con mất mặt chưa đủ à?” Diệp Văn Văn tức tới đỏ mắt.
“Đây là tiền của mẹ! Cậu ta cho mẹ thì là của mẹ! Con có bản lĩnh thì tự trả tiền cho cậu ta đi!” Mẹ Diệp không hề yếu kém.
Lệ Trùng Khánh nhìn hai mẹ con bọn họ, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp cảnh tượng như vậy.
“Diệp Văn Văn, anh đã từng nói không cần trả, em đừng nói chuyện với mẹ em như vậy.”
“Anh biết cái gì? Anh có biết bà ấy lấy danh nghĩa của tôi xin tiền bao nhiêu người không?”
Diệp Văn Văn không nhịn được oán trách Lệ Trùng Khánh một câu, hai tay vẫn nắm chặt áo khoác của Diệp không buông tay.
Lệ Trùng Khánh ngẩn người. Hôm nay, anh mới thật sự bắt đầu hiểu rõ về mẹ của Diệp Văn Văn.
Trước đây hai người yêu nhau, Diệp Văn Văn từng nói gia đình mình vốn không hạnh phúc, lúc đó Lệ Trùng Khánh tưởng cô chỉ thiếu tình thương của ba, không ngờ ngay cả người mẹ nuôi cô lớn lên cũng vậy…
“Dì Diệp, dì tạm thời bình tĩnh lại, nói chuyện đàng hoàng với Văn Văn đã.”
Lệ Trùng Khánh nghĩ ban đầu khi mẹ Diệp nói chuyện với mình vẫn rất ôn hòa nhẹ nhàng nên tính bắt đầu ra tay giáo dục bà ta trước.
Mẹ Diệp biết Lệ Trùng Khánh có thể là cây rụng tiền vĩnh viễn không khô héo của mình nên vội vàng thành thật ngồi xuống.
“Lần này mẹ cầm bao nhiêu tiền?” Diệp Văn Văn cắn chặt môi dưới để mình không lại nổi giận.
Mẹ Diệp giống như con thỏ trắng nhỏ lo lắng sợ hãi nhìn Diệp Văn Văn, không muốn tiết lộ.
“Mẹ muốn ép con phải chết sao?”
Diệp Văn Văn cố gắng không để cho mình rơi nước mắt trong hoàn cảnh này. Cô không sợ chết nhưng không muốn sau khi chết còn bị người ta lên án.
“Con muốn lấy tiền của mẹ cũng là ép mẹ chết!” Mẹ Diệp vẫn không chịu nhượng bộ.
Lệ Trùng Khánh nhìn hai người như vậy, đoán bọn họ không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau nên quyết định thay đổi chiến thuật khác.
“Dì Diệp, nếu không hôm nay dì về trước, hôm khác cháu lại mời dì tới nhà làm khách.”
Lúc này mẹ Diệp cũng muốn cầm tiền rời đi. Nhìn Diệp Văn Văn thế này, chỉ sợ không lấy được tiền trong túi mình thì không bỏ qua.
“Vậy được rồi, con rể cũ à, dì đi trước đây. Cháu dạy dỗ Văn Văn giúp dì, nói cho con bé biết nên hiếu thuận với ba mẹ thế nào!”
Mẹ Diệp nói xong còn trợn mắt dữ tợn nhìn Diệp Văn Văn, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Văn Văn không giơ tay ngăn cản mà nhìn Lệ Trùng Khánh chăm chú.
“Anh đưa chi phiếu cho bà ấy à?”
Lệ Trùng Khánh khẽ gật đầu: “Chỉ có một ít thôi, thật sự không đáng nhắc đến.”
“Chi phiếu có thể bị vô hiệu hóa, mong anh làm bà ấy không thể lấy được tiền.” Khi Diệp Văn Văn nói những lời này với Lệ Trùng Khánh , giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào.
Lệ Trùng Khánh không ngờ Diệp Văn Văn sẽ cương quyết như thế, liên tưởng tới lời cô vừa nói lại cân nhắc tính hai mặt của vấn đề nên chỉ có thể gật đầu.
“Anh sẽ gọi điện thoại cho ngân hàng.”
“Mong anh hãy gọi ngay bây giờ đi. Bà ấy rời khỏi đây sẽ lập tức tới ngân hàng rút tiền đấy.” Diệp Văn Văn quá rõ tính của mẹ mình rồi.
Lệ Trùng Khánh thấy Diệp Văn Văn đau khổ lại cố giả vờ kiên cường, cảm giác trái tim như bị thứ gì đó gặm nhắm, mơ hồ thấy đau.
“Được.” Lệ Trùng Khánh lựa chọn đứng bên phía Diệp Văn Văn.