CHƯƠNG 18: CÔ LÀ BÁC SĨ TÂM LÝ
Đỗ Nghiêm Cẩn thấy Diệp Văn Văn kinh ngạc như vậy là hiểu cô thật sự không biết gì.
Cô ấy nhớ tới những gì Lệ Trùng Khánh trải qua đều do người phụ nữ trước mắt này gây ra thì càng tức giận hơn.
“Năm đó cô nói chia tay xong rời đi, không cho anh Trùng Khánh chút cơ hội nào, cô có biết anh ấy phải đau khổ thế nào khi một mình chịu đựng tất cả những điều này không?”
Vì lời nói này của Đỗ Nghiêm Cẩn, ký ức vốn được Diệp Văn Văn đóng kín đã chậm rãi hiện ra trong đầu.
Lúc chia tay, Lệ Trùng Khánh với viền mắt đỏ hoe kéo tay cô, cầu xin cô đừng rời đi nhưng cô vẫn cương quyết hất tay anh ra…
Một người đàn ông không sợ trời không sợ đất như vậy lại đau khổ rất lâu vì sự chia tay của mình sao?
“Anh ấy mất ngủ cả đêm, cho dù uống rất nhiều thuốc ngủ vẫn không có cách nào ngủ được, sau đó liên tục uống rượu say, say đến mức đầu óc đờ đẫn, phải đọc tên cô mới có thể ngủ được… Anh ấy cứ sống cuộc sống như thế tròn một năm, cô biết không?”
“Từ trước đến nay cô chưa từng quay đầu lại quan tâm anh ấy nên cô tất nhiên không biết rồi! Anh ấy hỏi thăm qua nhiều người biết cô đi Cựu Kim Sơn lại bất chấp tất cả bay tới Cựu Kim Sơn tìm cô, kết quả xảy ra tai nạn giao thông ở bên đó, suýt chết…”
“Sau đó tính cách của anh Trùng Khánh trở nên hơi kỳ lạ, bình thường lãnh đạm không cho bất kỳ ai nhắc đến tên cô, có đôi khi lại cầm ảnh của cô nhìn cả đêm với vẻ mặt phức tạp… Theo cách nói thông thường, anh ấy đã có chút triệu chứng của tâm thần phân liệt…”
Lúc Đỗ Nghiêm Cẩn nói tới những điều này, viền mắt cũng đỏ hoe.
Diệp Văn Văn chấn động đến mức không sao nhúc nhích được…
Đây chính là nguyên nhân Lệ Trùng Khánh thường đối xử với mình như người xa lạ hoặc châm chọc khiêu khích nhưng lại ngầm gửi tin nhắn, tặng hoa hồng đen cho mình, thậm chí lấy thân phận kẻ biến thái cưỡng hiếp mình sao?
“Nghiêm Cẩn.”
Hai người đều đang im lặng, trên tầng lại vọng xuống giọng nói của Lệ Trùng Khánh .
Diệp Văn Văn ngẩng đầu nhìn, thấy Lệ Trùng Khánh đứng bên cửa sổ, sắc mặt vẫn tái nhợt, yếu ớt, không biết có nghe được cuộc nói chuyện của hai người không.
Sắc mặt Đỗ Nghiêm Cẩn thoáng thay đổi nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười ngẩng đầu nói: “Anh Trùng Khánh , em đang mở cửa cho cô Diệp.”
Đỗ Nghiêm Cẩn dẫn Diệp Văn Văn vào trong nhà, nói nhỏ bên tai cô: “Mẹ nuôi không biết tình trạng của anh Trùng Khánh , cô nói chuyện gì cũng phải chú ý một chút.”
Diệp Văn Văn khẽ gật đầu, ấn tượng của cô đối với Đỗ Nghiêm Cẩn không ngừng thay đổi.
Trước đây cô cho rằng cô ấy là bạn gái mới thậm chí là vợ chưa cưới của Lệ Trùng Khánh , cảm thấy áy náy với cô ấy.
Bây giờ nghe nói cô ấy là bác sĩ tâm lý của Lệ Trùng Khánh, còn anh biến thành như vậy là vì sự ra đi của mình, cảm giác càng thêm phức tạp.
Mẹ Lệ đang nói chuyện với mẹ Diệp ở trong phòng khách, hoặc nói là mẹ Diệp đang mặt nóng dán mông lạnh.
“Vừa giải quyết xong một người lại có một người khác tới à?” Sau khi mẹ Lệ nhìn thấy Diệp Văn Văn, trong giọng nói đầy châm chọc.
Sau khi mẹ Diệp thấy Diệp Văn Văn, hai mắt sáng ngời. Đây chính là cây chiêu tài của mình đấy.
“Con gái à, mẹ đang nói chuyện với thông gia đấy!”
“Ai là thông gia của bà chứ? bà đã một đống tuổi rồi, nói chuyện phải chú ý chừng mực một chút đi!”
Mẹ Lệ quả nhiên vô cùng chán ghét mẹ Diệp. Nếu không phải Lệ Trùng Khánh cố ý giữ mẹ Diệp ở lại ăn cơm, chắc chắn bà ấy đã đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà.
“Ôi, thông gia cũ cũng là thông gia, không phải đều giống nhau sao…” Mẹ Diệp thấy mặt mẹ Lệ tái xanh thì thu lại cảm xúc của mình.
Diệp Văn Văn thật sự muốn tìm cái lỗ chui vào. Nhưng lúc này cô còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý.
“Mẹ đi theo con.” Diệp Văn Văn kéo tay mẹ Diệp lên tầng, đi thẳng qua tìm Lệ Trùng Khánh .