Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 15




CHƯƠNG 15: KẾT QUẢ KHI KHĂNG KHĂNG LÀM THEO Ý MÌNH

Vốn đang xách vali ra cửa lại đâm vào người ta, Quách Hữu dẫn hai người đàn ông đi vào.

“Anh muốn làm gì?”

Diệp Văn Văn nhìn bọn họ cất hành lý của mình, vội vàng ra tay ngăn cản.

“Mẹ cô tìm ba tôi vay một trăm năm mươi triệu mãi không trả, mới vừa rồi gọi điện nói cô trả giúp, phải không?” Quách Hữu khác hoàn toàn lần trước tới đây.

Diệp Văn Văn không ngờ nhanh thế mẹ đã nói chuyện này cho Quách Hữu, đáy lòng thất vọng đến mức đóng băng.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Diệp Văn Văn không muốn yếu thế chút nào, lạnh lùng nhìn Quách Hữu.

“Lãi mẹ đẻ lãi con, một trăm năm mươi triệu hôm nay đã là sáu trăm triệu, cô tự tính đi.”

Quách Hữu lấy ra một tờ giấy nợ, phía trên có chữ ký xiên xẹo của mẹ Diệp.

Nhìn giấy trắng mực đen, Diệp Văn Văn giận đến lỗ mũi cũng bốc lửa.

“Các người ký kết giấy nợ bất bình đẳng như vậy là không hợp pháp! Quách Hữu anh không thể lừa bịp mẹ tôi thế được!”

Quách Hữu nhíu mày, dáng vẻ bất cần đời.

“Không nói bậy bạ được đâu, ký tên ấn dấu tay, chính là hợp pháp…” Quách Hữu giơ tay nâng cằm Diệp Văn Văn, ép cô nhìn về phía mình: “Đã nói chúng ta đừng chia tay, đây chính là kết quả cô khăng khăng làm theo ý mình!”

Diệp Văn Văn giơ tay lên hất tay Quách Hữu ra, hung tợn trợn mắt nhìn anh ta: “Quách Hữu! Tên tiểu nhân hèn hạ!”

Quách Hữu đã không quan tâm Diệp Văn Văn dùng từ ngữ khó nghe thế nào nói về mình, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn lộ ra vẻ suy ngẫm.

“Hoặc là bây giờ trả ngay sáu trăm triệu, hoặc là cùng tôi trở về, chuyện trước kia xóa bỏ.”

Anh ta quyết tâm muốn kết hôn với người phụ nữ này, huống chi cô đã biết chuyện mình cùng Quách Phù, sau này cuộc sống một chồng hai vợ cũng ít đi trở ngại.

Diệp Văn Văn không ngờ bây giờ Quách Hữu vẫn nói ra được những lời “Thâm tình” như vậy, đúng là mở mang tầm mắt.

“Tôi không đi theo anh, bây giờ cũng không có tiền trả anh, nếu như anh cứ dây dưa, vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”

Diệp Văn Văn nói xong, ở trên điện thoại ấn 113, sau đó gọi.

Quách Hữu định giật lấy điện thoại của cô, hai người đàn ông bên cạnh cũng đi tới chỗ Diệp Văn Văn.

Diệp Văn Văn quyết định, đạp băng ghế leo lên bệ cửa sổ.

“Quách Hữu, chúng ta cũng từng có quan hệ yêu đương, chia tay hẳn hoi, đây chính là thái độ anh đối với bạn gái cũ?”

Quách Hữu giơ tay lên tỏ ý hai người đàn ông dừng lại, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Văn Văn, không biết cô hù dọa mình hay là không sợ chết thật.

“Tôi đang tha thứ cô cắm sừng tôi, muốn ta về lại bên nhau, cô nên biết ơn đi.”

Diệp Văn Văn cười lạnh một tiếng, cảm thấy hoang đường: “Có phải tôi nên khóc lóc, sau đó cảm ơn đại ân đại đức của anh không?”

“Văn Văn, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.” Quách Hữu tiến một bước về phía Diệp Văn Văn.

Diệp Văn Văn nheo mắt, hướng người ra ngoài cửa sổ: “Anh đừng tới đây! Tới nữa tôi sẽ nhảy xuống!”

Cuộc gọi cảnh sát đã sớm kết nối, người nghe điện không ngừng gọi tên Diệp Văn Văn.

Nhưng giờ phút này cô không thể phân thân, thần kinh cũng trong trạng thái căng thẳng cực độ.

“Nếu tôi chết, ba người các người cũng khó thoát hoài nghi! Đều là hung thủ!”

Diệp Văn Văn chưa bao giờ ngờ rằng hai người yêu của mình đều có những mảng tối cô chưa biết.

Một người chút nữa mạng đổi mạng, một người bây giờ sắp ép cô nhảy lầu!

Là cô chọn sai, hay mệnh của cô đều như vậy!

Nước mắt Diệp Văn Văn rơi xuống, chảy theo gò má cùng gió, rơi xuống không trung, biến mất không dấu vết.

“Diệp Văn Văn, đây là cô quyết tâm không quay lại với tôi đúng không?” Sắc mặt Quách Hữu rất âm trầm.

“Đúng, dù tôi chết cũng không về bên anh!”

Dù sao trên thế giới này, đã không còn gì để Diệp Văn Văn lưu luyến.

Trong mắt mẹ cô chỉ có tiền, người cô yêu sâu sắc thì biến thái muốn chiếm cô làm của riêng, người cô muốn cùng sống an ổn qua ngày thì lại tằng tịu với em gái!

Diệp Văn Văn lau nước mắt, hai chân bước ra bệ cửa sổ, mặt đầy đoạn tuyệt.

Quách Hữu mới vừa há miệng muốn nói gì, dưới lầu đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.