Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 12




CHƯƠNG 12: TẠI SAO ĐI THUÊ PHÒNG?

Diệp Văn Văn ra đến trước cửa nghiêng đầu nhìn Lệ Trùng Khánh trên giường một cái, đáy lòng cảm giác khó tả.

Lệ Trùng Khánh, năm năm trước tôi phụ anh, giờ làm anh bị thương.

Đời này, hai người chúng ta, rốt cuộc ai là tai ương?

Diệp Văn Văn thở dài, đi theo cảnh sát lên xe.

“Cô và Lệ Trùng Khánh có quan hệ như thế nào?” Cảnh sát bắt đầu hỏi thăm bình thường.

“Trước đây từng hẹn hò.”

“Tại sao hai người lại thuê phòng?”

Diệp Văn Văn sững sốt, không biết nên trả lời thế nào.

Diệp Văn Văn nhớ tới những tin nhắn biến thái kia, đang không lấy được lời giải thích hợp lí từ Lệ Trùng Khánh, cô không tính nói cho cảnh sát.

“Cái này muốn hỏi anh ta, bởi vì phòng do anh ta thuê.”

“Động cơ gây án của cô là gì?” Cảnh sát dừng tay cầm bút một chút.

Diệp Văn Văn ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát, có chút ngỡ ngàng.

“Tại sao cầm dao đâm anh ta?” Cảnh sát đổi sang câu hỏi dễ trả lời hơn.

Thân thể Diệp Văn Văn run một cái, ánh mắt bắt đầu căng lên, trong nhấp nháy nước mắt nóng hổi lăn xuống.

Lần khóc này, từ khóc sụt sùi nhỏ biến thành che mặt khóc lóc.

Biến tất cả oan ức cùng tức giận, còn có nghi ngờ khó hiểu trong mấy ngày qua thành nước mắt.

Lệ Trùng Khánh tại sao phải đối xử như vậy với tôi? Tại sao phải đẩy tôi đến vách vực?

Đến cùng thì anh vẫn thích mình, hay đang trả thù mình…

Cuộc thẩm vấn cuối cùng cũng phải kết thúc giữa lúc Diệp Văn Văn khóc lóc không ngừng, nhưng cô là người tình nghi lớn, không thể rời khỏi tầm mắt cảnh sát.

Diệp Văn Văn trong phòng giam như chỉ có cái xác tồn tại, linh hồn lại chẳng thấy đâu.

Cả người giống như tượng gỗ trống rỗng, không có một chút sinh khí.

Qua một ngày, một vị khách không mời mà đến trại giam.

“Anh ấy tỉnh rồi.” Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn Diệp Văn Văn, trên mặt không có cảm xúc.

Đôi mắt Diệp Văn Văn cuối cùng cũng chuyển động, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.

“Anh ấy muốn gặp cô.” Đỗ Nghiêm Cẩn cầm bộ quần áo sạch sẽ, ném tới bên cạnh Diệp Văn Văn.

Diệp Văn Văn trong lòng vốn không có gợn sóng chợt dấy lên rung động, tim cũng bắt đầu đập loạn nhịp.

Chân tướng, rốt cuộc cũng có thể rõ ràng sao?

Bệnh viện.

Diệp Văn Văn đứng ở cửa phòng bệnh, đối mặt với Lệ Trùng Khánh qua cánh cửa.

Lệ Trùng Khánh kích động, giùng giằng muốn thẳng người lên, làm chỗ bị thương nhói đau.

“Thật xin lỗi…” Lệ Trùng Khánh thay đổi trạng thái lạnh lùng bình thường trước đó, vẻ mặt có chút chán nản.

Diệp Văn Văn đi vào, cúi đầu nhìn mũi chân mình, yên lặng không nói.

“Có một số việc không biết nên giải thích với em thế nào, tôi… Chưa từng nghĩ muốn làm em tổn thương…”

Lệ Trùng Khánh tâm trạng cũng hơi lộn xộn, anh chỉ muốn gặp Diệp Văn Văn một chút, chắc chắn cô bình an không bị gì.

“Tại sao?” Đây là điều Diệp Văn Văn duy nhất muốn nói.

Lệ Trùng Khánh cụp mắt, sắc mặt lại tái đi.

“Tôi không khống chế được chính mình…”

“Anh biết không? Tôi chuẩn bị đâm người đó chết, sau đó sẽ tự sát.”

Diệp Văn Văn nhìn Lệ Trùng Khánh, từ đầu đến cuối cô không thể ngờ người trước mắt lại chính là người gửi cho cô tin nhắn bẩn thỉu đó.

“May là em đâm lệch, chúng ta cũng chưa chết…” Lệ Trùng Khánh nhếch mép một cái.

“Lệ Trùng Khánh, là tôi chưa từng quen anh, hay là năm năm xa nhau anh đã thay đổi rồi?” Diệp Văn Văn cảm thấy người đàn ông trước mắt vô cùng xa lạ.

Lệ Trùng Khánh khổ sở cười một tiếng, nhắm mắt để tản bớt sương mù trước mắt.

“Bên phía cảnh sát tôi đã nói rõ tình huống, video cũng đã tiêu hủy, em có thể rời khỏi Nam Thành bất cứ lúc nào.”

Lệ Trùng Khánh lại mở mắt, vẻ minh mẫn trong mắt đã khôi phục.

Diệp Văn Văn nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng khó chịu.

“Lệ Trùng Khánh, anh vẫn thích tôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.