CHƯƠNG 10: THẤY RÕ MẶT ANH
Mỗi một góc trên cơ thể đều bị người đàn ông này sờ tới.
Mỗi một tấc da thịt đều để lại hơi thở của anh ta.
Diệp Văn Văn chỉ mong anh ta mau kết thúc trận cực hình này, cho cô cơ hội kéo dài hơi tàn.
Nhưng tên đàn ông biến thái này lại cứ không theo ý cô, làm hết lần này đến lần khác, như muốn hòa tan cô vào trong xương cốt của mình vậy.
Diệp Văn Văn cả người đau nhức mơ màng ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết lúc nào người đàn ông trên người mới kết thúc.
Tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng choang.
Diệp Văn Văn mệt mỏi mở mắt ra, dây thừng trói trên người đã biến mất, không biết người đàn ông biến thái kia đã đi đâu.
Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Diệp Văn Văn hít một hơi thật sâu, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một phòng khách sạn.
Trên giường cực kỳ sạch sẽ, chỉ có dấu vết là mình từng nằm, không hề có cái mùi sau khi làm chuyện kia.
Nếu không phải trên người mình vẫn còn dấu hôn, chắc chắn Diệp Văn Văn cho rằng hôm qua chỉ là một giấc mơ!
Trên tủ đầu giường có để một tờ chi phiếu, bên trên viết con số một tỷ rưỡi.
Bạn trai hiện tại ép cô trả tiền, bạn trai cũ không muốn cho vay, bây giờ tên biến thái này lại nói lời giữ lời, ra tay hào phóng.
Cô cười châm chọc, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời.
Diệp Văn Văn lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, trong mục tin nhắn chưa đọc lại có một video gửi tới.
Cô bấm mở video, đôi tay run rẩy, điện thoại rơi xuống chăn.
Trong video là cô cả người không mảnh vải che thân, một người đàn ông đã bị làm mờ đang di chuyển trên người cô.
Cô còn không biết xấu hổ phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta buồn nôn…
“Cục cưng, cả trận chiến hôm qua tôi đều quay lại hết, em có muốn xem không?”
Diệp Văn Văn nhìn tin nhắn của tên biến thái, trong đầu vô thức nhớ lại giọng nói máy móc của anh ta hôm qua.
“Rốt cuộc anh muốn gì?’ Diệp Văn Văn run rẩy soạn tin nhắn gửi đi.
“Tôi thích một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, em biết nên làm sao rồi chứ?” Tên biến thái nhanh chóng trả lời.
Diệp Văn Văn tức đến mức run rẩy, ném thẳng điện thoại về phía góc tường!
Bây giờ cô có tiền rời khỏi Quách Hữu, nhưng lại phải mặc cho tên biến thái này sắp xếp sao?
Diệp Văn Văn che mặt khóc to, gần như muốn sụp đổ.
Nhân viên phục vụ gọi điện thoại nhắc nhở thời gian trả phòng, Diệp Văn Văn mới nghĩ đến việc mình nên nhờ bọn họ kiểm tra camera theo dõi và thông tin đăng ký thuê phòng.
Nhưng đối phương lại báo hệ thống theo dõi đang nâng cấp, thuê phòng cũng đăng ký bằng thẻ căng cước của cô.
Diệp Văn Văn ép mình nhất định phải bình tĩnh, năm năm trước dưới sự ép buộc của ông nội Lệ Trùng Khánh, cô có thể quyết đoán chia tay rời đi, bây giờ cô cũng có thể xử lý được chuyện khó giải quyết này!
Cô tìm đến Quách Hữu, trả tiền cho anh ta: “Hai chúng ta không ai nợ ai.”
“Mẹ kiếp, cô bị ông già nào bao nuôi rồi?” Quách Hữu không tin được trong vòng hai ngày Diệp Văn Văn lại có thể gom được nhiều tiền như vậy.
“Không liên quan đến anh.” Diệp Văn Văn thầm thấy chua xót, ngoài mặt lại ra vẻ bình tĩnh, hất mặt rời đi.
Diệp Văn Văn muốn rời khỏi Nam thành, nhưng vì video trong tay tên biến thái nên cô không dám hành động lỗ mãng.
Cô thử ra ngoài tìm việc làm, nhưng mỗi khi nhìn thấy đàn ông mặc vest mang giày da thì đều thấy ám ảnh.
Chưa được hai ngày, tên đàn ông biến thái lại gửi tin nhắn cho Diệp Văn Văn, muốn hẹn làm một trận ở khách sạn.
“Cục cưng, nhớ mùi vị thân thể của em, đến cho ba ba nếm đi…”
Diệp Văn Văn siết chặt tay, nhịn xuống cảm giác buồn nôn ngoan ngoãn trả lời.
Cô giấu dao vừa mua trong túi quần, đáy lòng xuất hiện một kế hoạch.
Diệp Văn Văn cô tuyệt đối không phải loại phụ nữ mặc cho người ta định đoạt…
Diệp Văn Văn đi tới phòng khách sạn đã hẹn, hít sâu một hơi, duỗi tay cầm lấy con dao trong túi quần, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối đen như mực, cô còn chưa kịp mở đèn, một hơi thở tràn đầy nam tính đã giam cô vào lòng.
“Cục cưng…” Lần này người đàn ông không đeo máy đổi giọng, chỉ cố ý nói nhỏ giọng xuống.
Diệp Văn Văn mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng lúc này không thể nào nhớ ra được.
Tên biến thái vội vàng cởi quần áo của Diệp Văn Văn, thân thể của anh ta lúc này đã căng chặt.
Diệp Văn Văn im lặng phối hợp, nhưng lúc anh ta đẩy mình đến bên giường, cô nhanh chóng rút dao ra đâm mạnh về phía ngực của người đàn ông.
“Anh đi chết đi!” Diệp Văn Văn gào thét đâm sâu hơn.
“Em…” Người đàn ông khó tin cất lời, giọng nói trở nên suy yếu.
Diệp Văn Văn thuận thế đẩy người đàn ông ra, sờ soạng mở đèn.
Khung cảnh tối tăm lập tức bị ánh sáng bao phủ, Diệp Văn Văn thấy trên áo sơ mi trắng của người đàn ông thấm đẫm máu tươi, cũng thấy rõ mặt anh.
“Anh…”