Sinh nhật hai mươi chín tuổi đã qua lâu rồi, năm tháng làm con người già đi, cách ngày ba mươi tuổi đã không còn xa nữa. Cho dù có thể tìm đủ mọi kiểu làm nũng với ông Thị bà Thị, làm vậy sẽ nhận được rất nhiều quà, cô cũng không có dũng khí đối mặt với sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Để thể hiện quyết tâm đi xem mắt, cô xin mẹ cho mình nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu không dẫn được bạn trai về nhà, cô sẽ chấp nhận “khăn gói rời đi”, tuyệt đối không vương vấn gì nữa. Vậy nên, cô lên trang web giao lưu kết bạn đăng ký làm thành viên. Trưa hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò sau khi đăng ký, cô bỏ hết công việc bận rộn, bỏ ra chút thời gian để đi xem mắt. Trong thông tin cá nhân người đàn ông điền ba mươi bốn tuổi, nhìn ảnh trông rất chững chạc, xem phần giới thiệu tất cả đều rất tốt. Nhưng lúc đến địa điểm đã hẹn trước, nhìn thấy mặt ông ta, trong lòng Thị Y Thần thầm nguyền rủa trang web kết bạn hại người đó một nghìn lần.
Ba mươi bốn tuổi cái gì chứ? Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, từ trong ra ngoài, nhìn thế nào trông cũng giống ông chú hơn bốn năm mươi tuổi. Ông chú bốn năm mươi tuổi này vẫn chưa lập gia đình sao? Tuổi chắc là khai sai sự thật. Người đến tuổi này còn đi xem mắt, nói dối tuổi tác cũng là chuyện bình thường, đổi lại nếu cô hơn ba mươi tuổi vẫn còn đi xem mắt, cô nhất định sẽ bỏ mấy số lẻ ở phía sau đi. Chỉ là nhìn mặt mũi thế này... Nhìn người trong hình online với người này giống như hai người khác nhau vậy. Nếu nói là ảnh chụp lúc còn trẻ, cô cũng không tin. Ai có thể tin Brad Pitt mười năm sau lại trở thành một người trông ngốc nghếch như Mr.Bean? Trang web kết bạn chết tiệt, thu hội phí cao như vậy, sao có thể để cho người khác mặc sức giở trò thế này?
Thị Y Thầm thầm hít sâu một hơi, không ngừng tự nói với bản thân: Cô là người từng trải, không nên đánh giá người khác qua hình thức bên ngoài, đàn ông đẹp trai chỉ như mây khói; cũng không cần lấy tuổi tác đã lớn để viện cớ, đàn ông trẻ tuổi đều toàn là những kẻ miệng còn hôi sữa. Ông chú thì ông chú, người như vậy có rất nhiều. Trong thông tin cá nhân không phải ghi ông ta là quản lý xí nghiệp may mặc nào đó sao, ít ra về phần nghề nghiệp cô và ông ta cũng có tiếng nói chung. Còn có, ông chú này họ Hà, tên nghe rất sang trọng, gọi là Hà Kim Quý. Có cảm giác vui vẻ, mà thường thì người có tên vui vẻ như vậy, hơn một nửa là người có phúc.
Hà Kim Quý cầm thực đơn, khoa trương gọi bốn món ăn. Người phục vụ cầm thực đơn vừa đi ra, ông ta xung phong mở miệng trước, nói: "Thị tiểu thư vừa nhìn trông không giống người đã gần ba mươi tuổi, giống như người mới vừa tốt nghiệp đại học."
Khen phụ nữ còn trẻ luôn luôn là cách thức tốt nhất để lấy lòng để lấy lòng phụ nữ.
Trong lòng Thị Y Thần như nở hoa. Vui thì vui, ngoài mặt vẫn khiêm tốn trả lời: "Nào có? Không còn nhỏ nữa."
Hà Kim Quý nở nụ cười, hai mắt lập tức híp thành một đường chỉ.
Có lẽ do là người từng trải, có thể nói Hà Kim Quý tương đối tốt, từ lúc tự mình năm đó làm sao kinh doanh ngành may mặc, đến làm sao từ hai bàn tay trắng xây dựng nhà xưởng gây dựng sự nghiệp, từ từ kể lại. Bởi vì tính chất công việc, thường xuyên phải đi công tác ở nhiều nơi khác nhau, vậy nên không có thời gian lo đến việc lập gia đình, đã có nhiều người bạn gái vì không thể chịu đựng được lý do này nên đã chia tay. Những thứ này Thị Y Thần cũng thấy đúng, ít ra nghe qua, Hà Kim Quý là người sự nghiệp thành công, là người coi trọng sự nghiệp.
Nhưng cô không thích cách ông ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mình. Một đôi mắt đục ngầu lộ ra, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ngực của cô, trông có chút háo sắc. Thị Y Thần vài lần bỏ qua, kín đáo nhìn kỹ quần áo của mình, váy thiết kế liền áo cổ chữ V, nhưng mà không có chỗ nào là không ổn, ít ra trước lúc ra khỏi cửa soi gương không nhìn thấy gì. Cô lại một lần nữa thuyết phục bản thân, được rồi, người này mắt hơi nhỏ, lúc cười híp mắt giống như một đường chỉ, nhìn qua có chút hèn mọn mà thôi. Cô không nên mang cái nhìn phiến diện để gáng người đàn ông có đôi mắt nhỏ hẹp này.
Lúc người phục vụ mang thức ăn lên, cô đưa tay dời chiếc đĩa, Hà Kim Quý đột nhiên đoạt lấy chiếc đĩa, tay vô tình sờ vào mu bàn tay Thị Y Thần. Cô nhạy cảm rút tay về, nhíu mày nhìn ông ta hơn ba giây, vẻ mặt ông ta vẫn bình thường, có thể cô thật sự đa nghi rồi.
"Thị tiểu thư, tôi nghĩ tôi với cô rất hợp nhau, lâu rồi không nói chuyện vui vẻ thế này. Bình thường nhắc đến may mặc hay công việc, người nhà đều chê tôi nhàm chán, nhưng hôm nay có cảm giác thật khác biệt."
"Bây giờ trò chuyện đơn giản một chút có lẽ là tốt nhất."
"Đúng đúng đúng." Hà Kim Quý lẩm bẩm, "Trò chuyện đơn giản một chút, trò chuyện đơn giản một chút. Chẳng biết Thị tiểu thư đối với “quan hệ nam nữ” có ý kiến gì không?"
Thị Y Thần hơi nhíu mày, trong đầu hoàn toàn không suy nghĩ được nhiều như vậy, theo như suy đoán của cô Hà Kim Quý đang hỏi chuyện chăn gối, vì vậy thuận miệng nói: "Không có ý kiến nhiều lắm, ít nhất phải giữ đến lúc trong lòng có tình cảm."
Hà Kim Quý chấp nhận: "Nên phải có tình yêu. Nhưng mà... giữa nam nữ muốn có tình cảm vững chắc vẫn nên “xác lập quan hệ”, đặc biệt là ở thời đại phát triển này."
Thị Y Thần nghe xong thiếu chút nữa là phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. Cô không thể nào ngờ rằng ông chú họ Hà này lại đề cập đến quan hệ nam nữ này một cách thẳng thắn đến vậy. Cô ho nhẹ hai tiếng, có chút xấu hổ khẽ kéo khóe miệng tươi cười, gật đầu một cái cho có lệ.
"Gật đầu là biểu hiện Thị tiểu thư cũng đồng ý với ý kiến này. Bây giờ còn có rất nhiều người đều ngây thơ cho rằng chỉ cần có tình yêu là có thể duy trì được tình cảm, nào có ngờ rằng muốn gắn bó thật sự thì phải có quan hệ thể xác ràng buộc mới được. Khi quan hệ thể xác có vấn đề, tình cảm của hai người sẽ rất dễ xuất hiện rạn nứt."
Thị Y Thần chớp mắt một cái, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, hóa ra cảm giác của cô không hề sai. Công việc quá bận rộn, không có thời gian, bạn gái chia tay, chỉ chú tâm vào sự nghiệp gì chứ, kể từ bây giờ mới chính thức đi vào trọng tâm cuộc nói chuyện hôm nay.
Điện thoại di động của Hà Kim Quý vang lên, ông ta nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, lập tức tắt máy, sau đó cười híp mắt hỏi Thị Y Thần: "Thị tiểu thư đối với chuyện sinh hoạt vợ chồng có yêu cầu gì không? Cá nhân tôi nghĩ..." Ông ta còn chưa nói xong, điện thoại di động lại vang lên, lúc này đây ông ta phải nói xin lỗi với Thị Y Thần, "Thật xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."
Trong lúc Hà Kim Quý vừa nhận điện thoại, Thị Y Thần rõ ràng nghe một giọng nữ lanh lảnh gọi ông ta một tiếng "Ba". Ánh mắt ông ta lóe lên, đứng dậy đi đến một góc gần cửa sổ nghe điện thoại.
Lúc trước có nói chuyện công việc, khiến Thị Y Thần cho rằng lần này đi xem mắt sẽ không gặp phải cực phẩm, thế nhưng hiện thực hay hiện thực. Lúc đầu cô bài xích Hà Kim Quý là do đôi mắt nhỏ hẹp của ông ta, lớn tuổi, nhưng xem ra lúc này, hoàn toàn không phải vì chuyện này, mà là người này không hề trung thực, bộ mặt hèn mọn trời sinh đều lộ ra bên ngoài, nhất là trong đầu chỉ toàn loại chuyện đó, lúc xem mắt cũng không quên nhắc đến. Đối mặt với loại người đáng ghê tởm này, thường thì cô sẽ chửi cho hắn một trận rồi bỏ đi, thế nhưng cô không muốn cứ bỏ đi không như vậy, phải làm chuyện gì đó cho bỏ tức, phải dạy dỗ tên đàn ông hèn hạ này tốt một chút, mới không uổng phí tiền hội phí đăng ký xem mắt cao như vậy. Vì vậy Thị Y Thần cố đè nén tâm trạng kích động để nghe một chút xem ông chú họ Hà này có cái gì gọi là “Nhìn xa trông rộng”?
Chỉ chốc lát sau, Hà Kim Quý nghe điện thoại xong quay lại, "Thật ngại quá, công ty có chút việc. Lúc nãy tôi nói đến đâu rồi?"
"Anh nói đến "Cá nhân tôi nghĩ"."
"Cá nhân tôi nghĩ?" Hà Kim Quý suy nghĩ một chút, thoáng nghĩ đến câu nói của mình, lập tức tiếp tục nói chuyện, "Cá nhân tôi nghĩ một tuần phải đảm bảo hai lần, cuộc sống như thế mới có chất lượng. Thị tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?"
Thị Y Thần cố cười khan hai tiếng, bắt chước theo Hà Kim Quý hai mắt nheo lại thành một đường, xua tay một cái, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Hai lần? Có thấy quá ít hay không?"
"Quá ít?!" Bộ dạng tươi cười của Hà Kim Quý có chút cứng nhắc, thậm chí có vẻ khó tin.
"Đúng vậy. Theo tôi thấy nếu là đàn ông đích thực thì ít ra phải một ngày một lần, mà tôi cùng với chồng trước của mình ly hôn cũng vì quan điểm này bất đồng, không thể thỏa mãn nhu cầu này, vậy nên không thể làm gì khác hơn được."
"Cô cô cô..." Hà Kim Quý tạm thời không biết phải nói gì.
Thị Y Thần nháy mắt, lại cướp lời, nói: "Hà tiên sinh, ông biết không? Lúc tôi ngồi xuống, vẫn luôn lo lắng vấn đề này, bởi vì tuổi của ông nếu nhìn một chút sẽ không nghĩ là ba mươi bốn tuổi, sợ rằng còn hơn cả bốn mươi ba tuổi. Câu nói cửa miệng: Phụ nữ ba mươi như lang sói, bốn mươi như hổ. Nếu như sau này một tuần hai lần như lời ông nói cũng không được, tôi đây phải làm sao bây giờ? Thật là lo lắng quá." Thị Y Thần cố tình bày ra bộ dạng kinh khủng, ánh mắt của Hà Kim Quý hoàn toàn không thể tiếp nhận được.
Hà Kim Quý có chút tức giận đập bàn: "Người phụ nữ này căn bản không có thật lòng đến xem mắt, là đến để đùa giỡn người khác sao?"
Thị Y Thần nhún vai, nói: "Lẽ nào Hà tiên sinh là thật lòng đến sao? Từ đầu tới cuối, ông đều mang bộ dạng như “xem hàng” miễn phí đến đây."
"Mẹ kiếp!" Hà Kim Quý tiên sinh cuối cùng không nhịn được nói mấy lời thô tục, đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
Thị Y Thần đưa tay cản ông ta lại, tiện thể gọi phục vụ đang dọn dẹp ở bàn bên cạnh, nói: "Người này đến ăn, không trả tiền muốn chạy. Đây là tiền của tôi, thanh toán một nửa tiền lẻ không cần thối lại." Cô đưa hai tờ tiền trả một nửa tiền ăn cho người phục vụ.
Thị Y Thần cố nén buồn nôn ngồi lại chỗ này một lúc, lại bị “hố hàng”, nhưng ít ra lần này không thể để mấy tên cực phẩm làm càn nữa. Cô muốn quay vể mắng cho cái trang web kết bạn chết tiệt kia một trận.
Người phục vụ ngăn Hà Kim Quý lại. Hà Kim Quý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt một cái quay lại chỗ ngồi, nói với người phục vụ: "Bây giờ mới mang lên ba món ăn, còn một món mang lên cho tôi, nhanh mang đồ ăn lên cho tôi!"
Thị Y Thần khinh bỉ liếc mắt nhìn Hà Kim Quý, nhìn gương mặt đầy thịt run lên của ông ta, hài lòng xoay người rời khỏi. Đi được vài bước, một bóng dáng cao lớn chặn trước lối đi, Thị Y Thần ngước mắt lên, ngẩn ra, đúng là Lục Thần Hòa.
Hai tay anh nhét vào túi, khóe miệng mỉm cười, tâm trạng vui vẻ thoải mái.