Anh Lại Gặp Em

Chương 12: Dịu dàng (4)




Thường thì những người sống trầm lặng trong lòng họ luôn luôn mong chờ tìm được một cuộc gặp gỡ thật đẹp. Mặc dù trong thực tế chả mấy ai được như vậy, chỉ cần miệng nói thích, mắt thấy thích đã là tốt rồi.

Xét về dáng vẻ bề ngoài, Thị Y Thần và Chu Kiều Na đều trên mức trung bình. Chu Kiều Na càng lớn càng xinh đẹp, trên người từ trên xuống dưới không chỗ nào là không tỏa ra nét quyến rũ mê người. Còn Thị Y Thần thì ngũ quan cân đối, so với cô bạn, diện mạo của cô lại tỏa ra khí thế bức người. Thị Y Thần thường nói, nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ đẹp trai đến mức ‘thiên hạ không có đối thủ’.

Thường nếu có đàn ông đến gần, nhất là loại người đàn ông xấu xí, khi gặp phải tình huống thế này, Thị Y Thần sẽ ôm Chu Kiều Na, bốn mắt nhìn nhau quyến luyến, môi lại không rời, làm cho người đàn ông đó phải sởn gai ốc biết khó mà chủ động rút lui.

Hai người lúc nào cũng thì thầm với nhau, lúc nào cũng đi khắp nơi ‘càn quét’ những ‘món hàng’ tốt, lúc thì cười ha ha, buồn thì cùng mím môi, vui vẻ thì không bao giờ thiếu phần người còn lại.

"Oa, tớ vừa phát hiện được ‘một món hàng tốt’. Người ngồi trong góc, bàn thứ nhất gần bệ cửa sổ." Chu Kiều Na đột nhiên thấp giọng, đôi mắt đen láy bất chợt lóe sáng, "Không đúng, là hai người mới phải. Thật sự thật rất đẹp trai, ôi trái tim nhỏ bé của chị đây cứ đập thình thịch liên hồi. Chỉ nhìn thôi mà nó đã đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài rồi."

Chu Kiều Na vụng về bắt chước* dáng vẻ Tây Thi, làm cho Thị Y Thần bó tay với cô bạn.

* Nguyên văn: 捧心 Bổng Tâm: Tương truyền mỹ nhân Tây Thi thời xuân thu có bệnh tim, hay bị tái phát vì đau mà hay cau mày. Hàng xóm thấy dáng vẻ này của Tây Thi rất đẹp nên cũng học theo cau mày, nhưng càng cau mày lại càng xấu. Người sau dùng hai chữ này để chỉ cách bắt chước theo một cách vụng về.

"Cậu quá khoa trương rồi. Làm gì có nhiều người đẹp trai đến vậy chứ?" Trải qua không biết bao nhiêu lần khó khăn trắc trở, Thị Y Thần đối với đàn ông đã không còn cảm thấy có hứng thú nữa rồi. Nhưng Chu Kiều Na lại bày ra bộ dạng thèm đến nhỏ dãi, cô cũng cảm thấy hiếu kỳ. Rốt cuộc người đàn ông phải đẹp trai đến mức độ nào mà khiến bạn cô lại thèm khát đến vậy.

Phóng tầm mắt lướt qua mấy chỗ đông người, nhìn về phía góc khuất mờ mờ thiếu ánh sáng đó, mắt Thị Y Thần chớp chớp mấy cái, cuối cùng tập trung tầm mắt về phía bàn bên cạnh bệ cửa sổ ấy. Thị lực của cô không tốt lắm. Xa đến vậy, nếu cố gắng cô cũng có thể nhìn thấy. Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, một người mặc áo sơ mi trắng, một người mặc áo đen. Giống như cô và Chu Kiều Na, họ vừa trò chuyện vừa uống rượu. Một đôi ‘hắc bạch vô thường’ thật đẹp! Từ góc nhìn của Thị Y Thần, người đàn ông mặt áo sơ mi trắng đang quay mặt về phía cô. Tuy rằng tầm nhìn không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra anh ta là một người cực kỳ đẹp trai, khí chất phi phàm. Quả nhiên, cả đêm gặp một đống đàn ông ‘nhìn chẳng ra làm sao’, cuối cùng cũng xuất hiện ‘hàng tốt’. Cô chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của người mặc áo đen, nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy chiếc mũi thẳng cùng với một bên cằm, nhìn cũng không đến nỗi nào. Cô chớp mắt một cái, cố gắng muốn nhìn rõ mặt người đàn ông mặc áo đen. Thế nhưng anh ta lại đột nhiên quay đầu về hướng cửa sổ, cởi áo khoác một cách tự nhiên. Để lộ hai cái cúc áo trên không cài, xắn tay áo lên, cánh tay lộ ra, da thịt trắng nõn đối lập hoàn toàn với quần áo đang mặc trên người. Trái lại, người đàn ông mặc áo trắng ngồi đối diện anh ta, quần áo gọn gàng, thậm chí ngay cả cravat cũng không tháo.

Người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Cô muốn nhớ lại, đầu óc lại trở nên hỗn độn, không thể nào nhớ ra được.

Hai người này không chỉ nổi bật ở quán bar này thôi, nếu đi ra đường cũng thuộc dạng đẹp trai hiếm thấy. Sau một lúc quan sát thế này, Thị Y Thần đã trông thấy ba bốn người phụ nữ mon men tiếp cận. Nhưng mà không tới mười giây đã bị cự tuyệt hết, người cuối cùng ngay cả miệng cũng còn chưa kịp mở, đã bị từ chối thẳng.

"Ố là la, người cuối cùng thật sự thảm hại." Cô nhếch khóe miệng, tỏ vẻ đồng tình.

Chu Kiều Na cười nhẹ một tiếng: "Đó không phải là thảm hại, mà là ngu. Hai người đàn ông, hơn nữa hai người đàn ông đẹp trai ngồi trong quán bar lâu như vậy, bên cạnh không có phụ nữ, mọi người sẽ nghĩ họ thế nào?"

"Thế nào?" Thị Y Thần nhìn họ hết lần này đến lần khác, dáng vẻ như bị mê hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.