Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

Chương 20: Phần 6: Người nhà, bạn bè và chó thân yêu




Tôi thích ồn ào, Tam gia thích yên tĩnh. Sau đó chúng tôi nhận ra nếu chỉ có hai người thì chán quá, hầu như chỉ sạc pin cho đầy rồi chơi điện thoại. Thế là Tam gia chịu thua, gần như lần nào cũng dẫn tôi đi tụ tập với bạn bè, nhân thể bày tỏ tình thương mến thương cho họ được dịp dè bỉu. Về phần người nhà và chó, đúng thế, đây cũng là lực lượng chủ yếu thường xuyên dè bỉu chúng tôi.

1.

Mấy tên bạn thân của Tam gia toàn là phượng hoàng giữa đàn gà, Xích Thố giữa đàn ngựa, là những bậc vĩ nhân của trường đại học Hạ Môn.

Đầu tiên nói đến bạn H, chỉ cần nhìn chữ viết tắt này trong tên cậu ta đã thấy được cậu là người (…) đến đâu!

H có vẻ ngoài rất giống một idol Hàn Quốc, ngoài ra tính tình cũng rất cute, là người bạn của Tam gia mà tôi quý mến nhất. Lý do của một vài lần tôi từ chối yêu cầu được đến Bắc Kinh của Tam gia mà chủ động xin tới Hạ Môn cũng phần nhiều có liên quan đến bạn H này.

Mẹ H là con chiên theo đạo Thiên Chúa nên từ nhỏ đã bắt H phải đi theo nghe giảng đạo, tới hát ở Giáo đường gì đó. Mặc dù H không ngoan đạo nhưng vẫn luôn nghe lời.

Một lần tôi đến Hạ Môn đúng vào ngày H đi nghe giảng đạo nên không thể cùng ăn uống với nhau. Thế là tên này vừa làm xong các công việc ở giáo đường đã lập tức vào group than vãn: “Ăn khuya nhé?”, “Này, chúng ta ra ngoài chơi người sói đi!”, “Hay là đi hát?”

Lúc đó đã là hơn mười giờ đêm, tôi và Tam gia đang ru rú trong nhà trọ xem “Bố ơi mình đi đâu thế?” nên chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu ta.

Thấy không ai trả lời mình, H bực tức gọi điện cho Tam gia.

Tam gia: “Sao thế?”

H: “Mày đang làm gì vậy?”

Tam gia: “Tao đang…”

Không đợi Tam gia nói xong, H đã gào lên đầy phẫn nộ: “Không cần biết mày đang bắn game, xem phim, dạo phố hay lăn lộn trên giường, chỉ cần biết mày không thèm đoái hoài đến tao làm tao rất đau khổ và thất vọng!”

Tam gia thản nhiên nói dối: “Tao đang đi ăn tối với Tiểu Bố.”

H: “Ồ? Đang đi ăn à? (⊙o ⊙)! Ok, thế hai đứa cứ ăn đi, không sao đâu. Moah moah!”

Tôi ở bên cạnh nghe cuộc trò chuyện này chỉ biết hoàn toàn câm nín. Trong mắt một tên chỉ biết đến ăn như H, có lẽ tất cả mọi việc nếu như bị trì hoãn vì đồ ăn đều có thể được tha thứ…

2.

Bạn Y của Tam gia là người ở cùng phòng ký túc với gã, là một tên ngô ngố kiểu đáng yêu.

Mùa hè, trong lúc cùng Tam gia thong thả đi bộ trong sân trường, tôi thường có cảm giác mưa bay bay. Vì mấy hôm nay lúc nào trời cũng nhiều mây muốn mưa nên lần nào gặp phải tình huống này tôi cũng hỏi Tam gia: “Trời mưa à?”

Thường là Tam gia sẽ ngước lên nhìn trời sau đó ừ rất chắc chắn.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ gã.

Một lần tôi, Tam gia và Y đi ăn. Lúc đi dưới một hàng cây bạch đàn chanh, tôi lại cảm thấy như có hạt mưa.

Tôi hô lên: “Mưa rồi!”

Tam gia bình thản đáp: “Ừ.”

Y nhìn trời rồi nói với tôi bằng giọng hoài nghi, “Đâu có mưa.”

Tôi còn hoài nghi hơn tên này: “Y, cậu không nhận ra à? Mưa dày hạt luôn đó!”

Y nói: “Không mưa thật mà.”

Bất chợt Y như nghĩ ra điều gì, liền giơ tay chỉ vào khoảng sân trống phía xa xa cho Tiểu Bố xem: “Cậu nhìn bên kia khô ráo mà bên này lại ướt, đúng không?”

Tôi nhìn khoảng sân trống đó, “Ờ, đúng nhỉ? Sao lại thế?”

Y ngạc nhiên hỏi: “Cậu không biết tí gì về tình hình ở trường đại học Hạ Môn này à? Đây không phải mưa mà là nước tiểu của ve trên lá cây đó.”

Tôi mắt chữ O mồm chữ A như thế này: “( ⊙ o ⊙) Hả?”

Tam gia đứng cạnh cười rũ rượi.

Cánh cửa dẫn đến thế giới mới của tôi bất chợt được mở ra, nhớ tới mấy ngày nay phải hứng chịu “nước tiểu của ve”, tôi thấy khắp người cứ khó chịu thế nào ấy!

Ăn xong trên đường về lúc đi qua hàng cây vừa phải hứng chịu “nước tiểu của ve”, tôi sợ hãi ôm lấy đầu.

Tôi: “Tam gia Tam gia! Nước tiểu! Nước tiểu!”

Tam gia: “Không sao đâu.”

Tôi: “Nước tiểu chui vào miệng em rồi!”

Tam gia: “Vậy em đừng có nói nữa!”

Tôi phun nước bọt phì phì ra ngoài, “Ôi! Ôi trời ơi! Ghê quá!”

Tam gia: “Đừng lo! Nước tiểu của ve sạch mà, ve chỉ uống nước thôi nên không bẩn đâu!”

Tôi bực bội mắng gã: “Anh nói bậy! Nhìn xuống bãi nước dưới chân xem, rõ ràng vàng khè thế kia! Lại còn có mùi rất lạ nữa!”

Người từ nãy đến giờ chỉ hóng hớt nghe chúng tôi nói chuyện là Y đột nhiên xen ngang: “Ờ, có thể là trời nóng quá nên ve bị viêm đường tiết niệu.”

Ve viêm đường tiết niệu… Viêm đường tiết niệu…

3.

Trước đây nhà tôi có nuôi một con chó tên là Lai Phúc.

Ngày đầu tiên về nhà trong kỳ nghỉ Tết của một năm nào đó, bữa tối bố tôi gắp hết jambon trong đĩa vào bát tôi, sau đó còn chọn cho tôi cái bánh mềm nhất. Trong lúc tôi đang cảm động trước tình thương sâu nặng như núi của bố thì ông nói: “Bánh với jambon nhai nát rồi trộn vào cho Lai Phúc ăn, nhai nhiều jambon nhé vì nó không thích ăn bánh.”

Tôi nhìn thịt trong bát, trong lòng nhỏ lệ làm theo chỉ thị của bố làm nô dịch trộn cơm, nhai nát thức ăn cho con chó đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi, tự nhiên lại thấy ngon ơi là ngon… nên đã bất cẩn nuốt mất.

Lúc nhìn thấy tôi nuốt thức ăn vào bụng, Lai Phúc quay đi với vẻ sợ hãi.

Nửa giờ sau tôi bị nhốt vào phòng không dám ra ngoài, con chó nhà chúng tôi đang đứng ngoài cửa phòng tức giận sủa tôi.

4.

Không biết con chó Lai Phúc này thuộc giống gì nhưng chắc cũng chẳng phải là giống nòi sang quý. Vì xung quanh mắt nó có một vòng tròn màu đen rất giống gấu trúc, lại còn rất cân xứng. Trông nó cũng giống con chó tên Lai Phúc trong tranh của Miyazaki Hayao nên nhà tôi đã đặt cho nó cái tên như vậy.

Lai Phúc được chị tôi nhận nuôi từ trạm cứu hộ động vật, nó lớn lên cùng cháu trai tôi. Hồi đó tôi với Tam gia đến nhà chị chơi, gần như ngày nào cũng đảm nhận trách nhiệm dẫn chó ra ngoài đi vệ sinh. Bình thường chị tôi rất bận nên hầu như cả ngày chỉ dẫn nó đi được một lần. Còn tôi và Tam gia ở nhà rảnh rỗi không phải làm gì nên cứ hễ phải đi xuống mua đồ hay đi dạo, Tam gia lại dẫn chó đi theo, vậy nên con chó này cực quý Tam gia.

Sau đó chị tôi chuyển đi thuê nhà khác, chủ nhà mới không cho nuôi chó mèo nên Lai Phúc được đưa tới nuôi trong nhà tôi.

Tôi tận mắt chứng kiến nó từ một thiếu nữ yểu điệu trở thành một con chó béo ú, thực sự người nhà tôi đã cưng chiều nó vô độ.

Loài chó có trí nhớ tốt, tuy đã lâu không gặp Tam gia nhưng không bao giờ nó sủa khi thấy Tam gia đến nhà tôi, mà còn mang cái thân thể nung núc thịt dụi đầu vào lòng tam gia, rên hừ hừ thay lời chào hỏi: “Thằng đi nhặt phân tao kia, mày tới rồi hả?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.