Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

Chương 13




12.

Tết dương lịch Tam gia tới Bắc Kinh ăn tết với tôi.

Noel năm đó bạn cùn phòng của tôi nhận được một bó hoa hồng đào rất hoành tráng từ một người ái mộ giấu tên, nó hỏi han suốt một tuần vẫn không biết người tặng là ai nên quyết định phá bó hoa đó ra rồi chia cho các chị em xinh đẹp trong phòng và phòng bên cạnh.

Nghĩ Tam gia sắp tới, tôi liền cắt một mảnh bìa bọc sách để gói bông của mình lại. Tôi gói rất đẹp, không thua gì những bông hoa bán được mấy chục nghìn ngoài đường. Tôi tưởng tượng lúc gặp tôi gã sẽ cảm động thế nào, liệu có khóc hu hu rồi lao vào lòng tôi không nhỉ? Càng nghĩ tôi càng thấy lãng mạn, đắc ý giấu bông hoa vào túi xách.

Hôm đó đứa học sinh tôi dạy đến Bắc Kinh nên tôi không tới ga tàu đón Tam gia mà lại đón đứa trẻ đó rồi sắp xếp chỗ nghỉ ở trường cho nó. Vừa lo xong cho nó thì ngay lập tức nhận được điện thoại Tam gia thông báo đã tới cổng trường, tôi bảo gã đứng chờ tôi ở một con hẻm rồi hai đứa sẽ đi cùng tới điểm hẹn.

Tôi đến con hẻm đó trước gã. Sau khi lấy bông hoa ra khỏi túi xách, tôi bèn đứng bên cạnh một gốc cây chỗ có ánh đèn cao áp một cách rất có ý đồ.

Trong bóng đêm tăm tối, một luồng ánh sáng rọi vào tay tôi – bàn tay tôi đang cầm bó hoa, đứng chờ bên cạnh gốc cây đó hồi lâu mà vẫn chưa thấy người yêu đâu.

Hay lắm phải không các bạn? Có phải cảnh trong phim đều như thế không? Nam nữ chính gặp nhau chắc chắn sẽ tặng cho đối phương một cái ôm thật chặt và trao nhau nụ hôn nồng nhiệt như lửa, chuẩn chưa?

Nhưng thực tế là Tam gia đi về phía tôi, lặng lẽ nhìn tôi ba giây rồi nói với tôi: “Em thế này trông không khác gì một cô gái đi xem mắt…”

Ngay trước lúc tôi điên tiết, gã vội nhận lấy bông hoa trên tay tôi, hỏi: “Đây chính là món quà nhỏ em bảo sẽ tặng anh trên weibo đó hả? Cảm ơn…”

Tôi và gã cùng đi tới điểm hẹn. Nhìn nét mặt hết sức ngại ngùng của gã trên suốt quãng đường, tôi giật lại bông hoa hồng đó.

Gã tỏ ra như vừa trút được gánh nặng, nịnh bợ tôi: “Trông em cầm đẹp hơn.”

Tôi hừ một tiếng, lấy cái bịt mắt trong túi xách có in hình SpongeBob SquarePants đã mua trước đó đưa cho gã. Tam gia rất thích SpongeBob SquarePants, cái bịt mắt này chính là “món đồ hàng hiệu” tôi mua hết 30.000 rồi bốc phét gã là 240.000. Quả nhiên sau khi nhận được quà gã phấn khởi không khác gì một tên ngốc, bước đi bình thường cũng dần trở thành kiểu nhảy chân sáo. Tôi buồn rầu nghĩ đúng là chuyện lãng mạn chưa bao giờ xảy đến với mình. Chuyện cổ tích toàn là lừa dối!

Câu chuyện sau đó diễn ra theo hướng thu hút người nghe. Lúc gã thử đeo chiếc bịt mắt có in hình SpongeBob SquarePants mới phát hiện dây chun quá ngắn (nhiều khả năng vì đó là chiếc dành cho nữ), đầu gã to quá đeo không vừa nên đành ỉu xìu lặng lẽ ngồi trên ghế hệt như một miếng bọt biển ngấm nước.

13.

Chúng tôi mua hai túi hoa quả trước khi đến nhà bà nội. Một tay Tam gia kéo va li, tay kia thì xách hoa hoả.

Tôi nói với gã: “Nam chính trong phim vào lúc này ai cũng giành ra một bên để nắm tay nữ chính!”

Vừa nghe thấy câu này Tam gia sung sướng đặt hai túi hoa quả vào tay tôi rồi đưa tay trái ra nói: “Nào nào nào! Nắm tay nhau!”

Lúc bị gã kéo đi, mặt tôi đen như đít nồi.

Không phải, không phải như vậy… Ý em bảo anh cầm hết đồ đạc vào một tay cơ!

14.

Trong dịp tết dương lịch năm đó, tôi mua được vé xem phim buổi tối ở rạp Happy Valley, muốn cùng Tam gia đi ngắm biểu diễn đèn lồng. Trong thời gian này do thông tin không biết là thật hay giả nói rằng Salintun (một quận ở Bắc Kinh) sẽ bị khủng bố, Tam gia bảo không nên đi tới nơi công cộng tập trung đông người.

Mặt khác tối hôm đó lại bắt đầu có khói bụi, Tam gia nói: “Khói bụi dày đặc như thế em có nhìn được gì không?”

Dù không vui nhưng tôi biết Tam gia nói rất đúng, thế là đành trả vé trên mạng. Lúc trả vé cần phải điền lý do trả vé thì quản lý mới xét duyệt, tôi viết đi viết lại là “Sợ bị khủng bố” mà vẫn không được chấp nhận và hoàn tiền.

Sau đó Tam gia liền gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng, yêu cầu trả vé.

Nhân viên chăm sóc khách hàng hỏi lý do huỷ kế hoạch.

Gã trả lời: “Chúng tôi định đưa trẻ con đi chơi nhưng hôm đó khói bụi dày đặc, trẻ con không chịu được đâu.”

Thế là nhân viên chăm sóc khách hàng nhanh chóng chấp nhận huỷ vé và hoàn lại tiền vào tài khoản của tôi.

Gã nhìn tôi với vẻ “Thấy anh giỏi không?”. Tôi đã kìm nén rất lâu nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi gã: “Đứa trẻ này là ai vậy?”

Tam gia trả lời với vẻ hiển nhiên, “Tất nhiên là anh rồi!”

Lúc đó tôi rất muốn ra đường mua một thùng “pháo tên lửa” tiễn “đứa trẻ” này lên trời.

15.

Tết dương lịch tôi và Tam gia đang ngồi ở nhà bà nội xem tivi thì nhận được cú điện thoại thông báo bạn đại học của Tam gia tới Bắc Kinh chơi, thế là hai chúng tôi bất chấp khói bụi cấp 5 vẫn đến Vương Phủ Tỉnh ăn lẩu dê. Đang đi trên đường Dongdan thì chúng tôi gặp một chiếc xe bus chở toàn các anh bộ đội mặc quân phục rằn ri, có cả cảnh sát tuần tra qua lại trên đường dành cho người đi bộ.

Tôi nói với Tam gia: “Chú cảnh sát thật là đáng thương!”

Tam gia liếc nhìn người cảnh sát thật ngầu vừa đi ngang qua rồi nói với tôi: “Cá không, với tuổi của người đó có khi còn phải gọi em là chị!”

Mọi người biết rồi đó, nếu không phải nể mặt gã vì đang ở ngoài đường, tôi đã nhảy lên tung một cú đá từ lâu rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.