Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 37: Đêm đầu – 1




Đột nhiên Giang Âm cúp máy khiến cho Trần Thanh thật sự hoảng sợ.

Liên tục gọi mười cuộc điện thoại cũng không có kết quả, anh không chút do dự tùy tiện thay một bộ quần áo, sau đó cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe. Vừa mới mở cửa lớn ra thì nhìn thấy cô gái nhỏ khiến anh lo lắng đang đứng cười ở trước cửa.

Không đợi anh phản ứng lại, Giang Âm lập tức nhảy lên người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy eo anh, đôi mắt xinh đẹp đỏa vòng tròng, lộ ra sự tinh nghịch, giọng điệu rất nhẹ nhàng, âm cuối còn kéo dài:

“Anh đẹp trai, yêu cầu phục vụ đặc biệt đúng không?”

Trần Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, anh cúi đầu, nhìn cô không nói gì.

Thấy anh không nói lời nào, gót chân của Giang Âm đang đặt bên eo anh khẽ cọ cọ, hỏi:

“Anh ơi, muốn không?”

Giọng nói mềm mại của cô gái mang theo sự quyến rũ, mê hoặc vô cùng.

Yết hầu của Trần Thanh lên xuống không ngừng.

Khuôn mặt đẹp trai ngày càng căng thẳng, vòng tay đang ôm Giang Âm cũng chặt hơn.

Anh vẫn luôn là người có sự tự chủ hơn người.

Nhưng đối với Giang Âm, anh không có tự chủ.

“Em chắc chắn chứ? Âm Âm.”

Giọng nói của anh khàn khàn, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Giang Âm nhìn anh không chớp mắt hồi lâu, sau đó gật đầu không chút do dự, cô nói bên tai anh:

“Chồng ơi… Làm em.”

Sao lại không chắc chắn chứ?

Anh là người em ngày đêm đều muốn có được.

Lời nay của Giang Âm như là một liều thuốc kích thích, chặt đứt tia lý trí cuối cùng của Trần Thanh.

Anh đặt cô gái nhỏ lên tủ giày, còn mình thì đứng giữa hai chân cô. Một tay anh nắm lấy hai tay cô ép lên tường, một tay giữ lấy sau gáy cô, vội vàng lên đôi môi đỏ mọng ngay trước mắt. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, dùng sức liếm mút nước bọt ngọt ngào của cô, trêu chọc chiếc lưỡi của cô, như là muốn ăn cô vào trong bụng.   

Giang Âm bị cướp đi hơi thở, trong nụ hôn nồng nhiệt của Trần Thanh, cô không chịu nổi mà “ưm” lên một tiếng, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, theo bản năng mà đáp trả lại anh. Nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khỏi khóe miệng, rớt xuống xương quai xanh của cô, hình anh vô cùng dâm đãng.

Một dòng nước nóng bỏng chảy ra khỏi cơ thể cô, quần lót của Giang Âm ướt rồi, dán vào cô bé của cô, cô khó chịu dùng đùi cọ vào người Trần Thanh.

Cảm giác thiếu nữ đã động tình rồi, thiếu niên ngày thường ưu nhã hôm nay lại thô bạo kẹo áo khoác của cô ra, dùng sức xé chiếc áo ở bên trong.

Bàn tay như mang theo lửa nóng xẹt qua tấm lưng của cô, cởi bỏ nội y cũng là mảnh vải cuối cùng trên cơ thể cô.

Năm ngón tay nắm lấy một bên ngực trắng tuyết tùy tiện xoa nắn, đầu ngón tay bóp nhè nhẹ đóa hồng mai của cô.

Nhưng chỉ như vậy căn bản chẳng thể thỏa mãn được Giang Âm. Cảm nhận được lực cánh tay của Trần Thanh đã thả lỏng, cô thuận thế tránh thoát khỏi tay anh. Hai tay đặt trên vai anh, cô ưỡn ngực, để đầu v* cứng rắn đến bên miệng anh, làm nũng:

“Chồng ơi… Rất ngứa… Anh hôn nó được không….”

Trần Thanh nghe lời cắn một bên đầu v* đã đứng thẳng của cô, dùng sức liếm mút, đầu lưỡi đảo quanh, cho đến khi cả hai đóa hồng mai đã dính đầy nước bọt lóng lánh rồi, anh mới buông ra.

Anh hôn tai cô, liếm láp vành tai như sắp nhỏ máu của cô, khàn giọng nói:

“Em yêu… Thỏa mái không… Hửm?”

Lúc này, ánh mắt mê ly của Giang Âm nhìn Trần Thanh, làn da nhiễm một tầng màu hồng nhàn nhạt. Cô ngẩng đầu thở dốc:

“Thoải mái… Rất thoải mái… A… Phía dưới cũng muốn… A Thanh… Cho em… A ư ư…”

Tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái nhỏ khiến Trần Thanh khó nhịn. Đôi mắt đen như mực của anh tối sầm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tình dục, đôi môi khẽ cong lên, tạo nên một loại gợi cảm khó nói thành lời.

Anh nắm lấy tay Giang Âm, đặt ở cổ áo mình, nói:

“Em yêu, ngoan, cởi giúp anh.”

Lý trí của Giang Âm đã bị dục vọng chiếm cứ từ lâu. Cô cởi từng chiếc cúc một, làn da trắng nõn nhưng không giống như bị bệnh của thiếu niên hiện lên, sáu múi cơ bụng đẹp đẽ, vòng eo gần nhưng rắn chắc hiện lên những đường gân, gợi cảm muốn chết.

Cô bé của cô không nhịn được mà lại chảy nước.

Chỉ một láy sau, quần áo của hai người đều cởi bỏ, hai cơ thể trẻ tuổi dán sát bên nhau.

Hai tay của Trần Thanh vòng ra sau lưng cô, nâng cặp mông xinh đẹp của cô lên, thở dốc bên tai cô:

“Bé, kẹp eo anh.”

Giang Âm nghe lời dùng hai chân kẹp chặt eo anh. Bầu ngực mềm mại của cô dán lên cơ ngực rắn chắc của anh. gậy th*t thô to cùng hoa huy*t ướt át cũng dán sát bên nhau. Thỉnh thoảng gậy th*t khẽ lướt qua, cơ thể cô sẽ run lên, sau đó lại phun ra một dòng mật ngọt.

Mỗi bước đi của anh, gậy th*t đều sẽ cọ lên hoa huy*t. Cô bé vốn đã ướt át lại bị đỉnh đầu chạm vào, loại cảm giác như có như không này khiến cho Giang Âm ngứa ngáy khó nhịn.

Không chạm vào thì thôi, nhưng vừa chạm vào thì như sắp chết rồi.

gậy th*t cọ qua cọ lại giữa khe thịt của cô, theo mỗi bước đi của Trần Thanh, đều sẽ cọ tới huyệt nhỏ, khiến nước nước xuân chảy ra càng ngày càng nhiều, cứ như vậy chảy xuống cả sàn nhà.

Loại khoái cảm bâng quơ này khiến Giang Âm chẳng thể chịu nổi. Cô vùi đầu vào cổ Trần Thanh thở dốc kịch liệt.

Ở nơi cô không nhìn thấy, khóe miệng Trần Thanh cong lên, một nụ cười không có ý tốt.

Là do anh cố ý đi chậm.

Cuối cùng cũng tới mép giường trong phòng ngủ của anh, Trần Thanh đặt cô lên giường lớn, sau đó nằm đè lên người cô, hôn lên môi cô một lần nữa. Không giống với sự vội vàng ban nãy, anh dịu dàng ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng liếm mút, chậm rãi công thành chiếm đất.

Yêu thương miệng nhỏ của cô đủ rồi, anh hôn dọc xuống cần cổ của cô, rồi tới xương quai xanh cùng hai bầu ngực trắng nõn, đi qua bụng nhỏ không chút thịt thừa của cô, đầu lưỡi liếm vài cái ở rốn cô, sau đó lại di dời trận địa.

Anh mở hai chân của cô ra, hôn nhẹ lên phần đùi trong của cô, sau đó ánh mắt đặt lên nụ hoa đang e ấp.

hoa huy*t hồng phấn vì ban nãy bị cọ sát mà trở nên đỏ bừng, tựa như một đóa hoa kiều diễm ướt át.

Toàn bộ nơi thần bí đều ướt át vô cùng, hoa huy*t là ướt nhất, cửa huyệt nhỏ hẹp co rút lại, mùi hương của xử nữ quanh quẩn trong hơi thở của Trần Thanh.

Trần Thanh vươn ngón tay vuốt ve qua lại mấy lần, lòng bàn tay dính nước xuân dấp dính, lúc rời khỏi, còn dinh dính một sợi tơ trong suốt.

Anh vừa mới chạm vào mà Giang Âm đã run rẩy. Cô cắn chặt môi dưới như đau đớn cũng giống như sung sướng, vừa muốn cao trào thì Trần Thanh lại cố ý dừng lại.

Thế mà Trần Thanh lại liếm nơi đó của cô…

Ý thức đang mê man của Giang Âm tỉnh táo lại đôi chút, cô chống khuỷu tay xuống giường muốn ngồi dậy, nhìn tới cái đầu đen nhánh đang chôn ở trong bắp đùi của mình.

Hình ảnh này kích thích đến mức cô lại phun ra một đợt mật dịch mới. Giang Âm đỏ bừng mặt, thở dốc dùng tay đẩy anh:

“Trần Thanh… Nơi đó… A ư… Dơ…”

Trần Thanh không ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đẩy mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.