Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 4




Từ khi cô gái nhỏ xuất hiện trong công ty, mọi người đều cảm nhận rõ sự thay đổi của Tổng giám đốc Vương. Anh vẫn lạnh nhạt, vẫn điềm tĩnh giải quyết công việc, nhưng với cô gái nhỏ, anh luôn tươi cười rạng rỡ.

Anh và cô gái nhỏ dính lấy nhau như hình với bóng. Dù là trước cổng hay vườn hoa phía sau, dù ở canteen hay văn phòng, chỉ cần có cô là ở đó có anh.

Mọi người chưa từng thấy Vương Nhất Băng tiếp xúc thân mật với cô gái nào, vậy mà giờ đây lại có người con gái luôn đi bên cạnh anh, ai cũng thắc mắc họ quen nhau từ khi nào.

Hơn nữa đây là công ty, Tổng giám đốc là người luôn công tư phân minh nay lại để một cô gái không phải là nhân viên công ty tự do ra vào.

Việc Vương Hàn Tuyết là em gái của Vương Nhất Băng ngoại trừ Trần Tuấn Kiệt và Lục Hạo Thiên thì không ai biết. Mọi người chỉ biết anh có một cô em gái du học ở nước ngoài chứ chưa hề được gặp lần nào. Vì thế ai cũng cho rằng cô gái xuất hiện ở công ty là bạn gái của Tổng giám đốc.

Ngoại trừ cô gái nhỏ, lòng hiếu kì của nhân viên công ty còn dành cho Giám đốc kinh doanh mới tới – Trần Tuấn Kiệt. Vẻ đẹp nam tính của anh không thua kém gì Tổng giám đốc Vương.

Nghe những người cùng làm việc với anh kể lại, giám đốc mới tới này rất tài giỏi, lại còn có bằng cấp nước ngoài, rất được Tổng giám đốc Vương trọng dụng. Những sự vụ trong công ty được anh giải quyết ổn thỏa.

Có người còn tìm hiểu được gia thế của Trần Tuấn Kiệt. Mẹ anh là người Việt, ba là người Anh, cả gia đình đều sống ở Anh quốc. Năm anh mười tuổi thì ba mẹ tai nạn qua đời, anh ở với bà nội. Còn có tin đồn anh từng tham gia xã hội đen, nhưng không ai biết thực hư thế nào.

* * *

Một ngày trời trong, gió nhẹ, sớm mây hồng, cô gái nhỏ tựa lưng vào chiếc ghế sofa trắng sữa trong phòng làm việc mới của Trần Tuấn Kiệt. Cô gái nhỏ nhắm hờ đôi mắt như đang ngủ, nhưng khối rubic đang không ngừng xoay trong tay cô lại thể hiện rõ cô đang rất buồn chán.

Trần Tuấn Kiệt cùng Vương Nhất Băng đang bận họp nên cô đành ngồi một mình trong phòng chờ hai người. Thực sự là vô cùng buồn chán.

Tiếng gõ cửa ngoài phòng vang lên, cô gái nhỏ uể oải đứng dậy mở cửa. Cánh cửa chưa được mở hết cô đã nhìn thấy nụ cười nửa miệng quen thuộc của Lục Hạo Thiên.

“Ồ! Không phải là bé con của Tổng giám đốc đây sao?”

Lục Hạo Thiên bước vào phòng, ngồi xuống đối diện cô gái nhỏ.

“Cô bé dễ thương, sao em lại ở đây một mình thế? Thật hiếm thấy dịp tên Nhất Băng và Tuấn Kiệt kia không ở bên em.”

Cô gái nhỏ còn chưa kịp lên tiếng, Lục Hạo Thiên đã vội nói “À! Đúng rồi, hôm nay có cuộc họp với phòng kinh doanh.”

Nhìn vào khối rubic màu sắc lẫn lộn trên tay cô gái nhỏ, Lục Hạo Thiên chợt với lấy khối rubic đó đưa lên quan sát: “Em vẫn chưa xoay được khối rubic này sao? Có cần anh chỉ bí quyết không?”

Cô gái nhỏ cau mày lấy lại khối rubic từ tay Lục Hạo Thiên. Bàn tay cô nhanh nhạy xoay khối rubic. Chưa đầy một phút sau, khối rubic hoàn chỉnh sáu màu hiện ra trước mắt anh.

“Chưa đến một phút đã xoay xong, em giỏi thật đấy cô bé!” Lục Hạo Thiên đưa ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tán thưởng nhìn cô gái nhỏ.

Lục Hạo Thiên chăm chú nhìn cô bé trước mặt. Anh không nói gì, cô cũng không nói gì, không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ kì. Anh nhìn cô, chợt nhận ra chưa từng nghe giọng nói của cô lần nào.

Từ lần đầu gặp cô trong phòng của Vương Nhất Băng đến nay, khi giao tiếp toàn là mình anh nói, cô thường chỉ dùng hành động để diễn tả ý của mình, có khi lại làm ngơ với anh. Anh cũng chưa từng thấy cô nói chuyện với ai.

Nỗi nghi hoặc trong lòng lớn dần lên, anh mở miệng hỏi: “Sao anh chưa từng thấy em nói chuyện nhỉ?”

Cô gái nhỏ ngẩng khuôn mặt thanh tú của mình lên nhìn anh, cái nhìn chỉ thoáng qua rồi cô lại quay mặt đi không nói gì, chỉ một màn im lặng bao trùm quanh cô. Nhưng có lẽ sự im lặng của cô chính là đáp án cho câu hỏi của Lục Hạo Thiên.

‘Có lẽ cô thực sự không thể nói được’ –Anh thầm nghĩ: ‘Nhưng sao chưa bao giờ nghe Vương Nhất Băng nói em gái cậu ta bị câm nhỉ? Có lẽ cậu ấy không muốn người khác chê cười em gái mình. Vậy thì anh cứ giả vờ như không biết vậy.’

Tìm kiếm với từ khoá: Cần đóng góp Ảnh Chụp Sách để TYPE + Tuyển TYPE-ER. 01.08.2016, 19:56 Louis Thùy Trang Tổ trưởng Ngày tham gia: 16.04.2016, 14:20

Tuổi: 19 Re: [Hiện đại] Anh là ánh nắng những ngày đông - Louis Thùy Trang - Điểm: 10

Từ khi nhận định cô gái nhỏ không thể nói, Lục Hạo Thiên lại càng nói chuyện với cô nhiều hơn. Các cuộc hôi thoại diễn ra giữa hai người thường là:

Trong nhà ăn:

“Cô bé, hôm nay nhìn em xinh hơn hôm qua đấy.”

Cô im lặng.

“Anh thấy em không trang điểm còn xinh hơn cả những cô gái suốt ngày phấn son đầy mặt.”

Anh chống tay xuống bàn ăn trong canteen công ty, cằm tựa vào lòng bàn tay. Vương Nhất Băng ngồi cạnh cô gái nhỏ thỉnh thoảng lại gắp cho cô ít thức ăn bổ dưỡng.

Trần Tuấn Kiệt lựa những đồ cô không thích ăn gắp khỏi đĩa đồ ăn của cô. Lần sau phải nhắc nhở đầu bếp chú ý các món ăn mới được.

Lục Hạo Thiên không quan tâm thái độ thờ ơ của mọi người, anh tiếp tục lải nhải bên cạnh.

“Anh có người quen mới mở cửa hàng trang sức đá quý, em có muốn trang sức gì không cô bé? Anh thấy rubi màu xanh có vẻ hợp với em đấy.”

Cô gái nhỏ tiếp tục ăn, Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt cũng tiếp tục ăn, họ không hề chú ý tới Lục Hạo Thiên đang không ngừng cố gắng bắt chuyện. Từ khi nào anh chàng này lại lắm lời như đàn bà thế chứ?

Trong phòng làm việc của Vương Nhất Băng:

“Bé con, anh mời em tối nay tới nhà anh chơi. Em gái anh mà thấy em chắc sẽ rất vui mừng chào đón.”

“Cậu chuyên tâm vào công việc của mình đi.” Vương Nhất Băng chen vào lời nói của Lục Hạo Thiên.

“Tôi đang hỏi cô ấy, có hỏi cậu đâu. Cậu cũng nên biết cảm nhận của cô ấy chứ.”

“Tôi biết bé con của tôi cần gì. Không cần cậu bận tâm.”

“Chúng ta là anh em mà. Em gái của cậu thì cũng là em gái của tôi, tôi cũng muốn quan tâm cô ấy chút chứ.”

“Bé con là của mình tôi, cậu đừng có nhận xằng nhận bậy. Liệu hồn không thì tôi cho cậu qua Mĩ gặp mẹ cậu đấy.”

Bị nắm thóp, Lục Hạo Thiên đành ngậm miệng. Mẹ anh là người phụ nữ hung dữ nhất mà anh từng gặp, ngay cả ba cũng phải sợ bà.

Dạo này không hiểu mẹ anh nghĩ gì mà liên tục bắt anh đi xem mắt, thật phiền phức. Nhưng chỉ được một lúc im lặng Lục Hạo Thiên lại nói luôn mồm không ngừng nghỉ.

Tìm kiếm với từ khoá: Rất cần giúp Beta!!! Cần giúp Beta!!! Cần giúp Beta!!! 01.08.2016, 19:58 Louis Thùy Trang Tổ trưởng Ngày tham gia: 16.04.2016, 14:20

Tuổi: 19 Re: [Hiện đại] Anh là ánh nắng những ngày đông - Louis Thùy Trang - Điểm: 10

Nắng vàng dịu nhẹ lan tỏa khắp bờ cát trắng mịn, vài ngọn gió đùa nghịch vờn lên mái tóc bay bay, mùi hương thoang thoảng của sóng biển xông vào cánh mũi, thật thanh mát, thật yên bình.

Bước đi trên bờ cát trắng, cô gái nhỏ thỉnh thoảng lại khẽ nhón chân nghịch nghịch đám cát, trong đầu vang lên giai điệu nào đó vui tươi, nhẹ nhàng.

“Ting…ting…” Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Vương Nhất Băng lấy điện thoại từ trong túi quần, mắt hơi nheo lại khi nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại.

“Chuyện gì?” Giọng Vương Nhất Băng vang lên nghiêm nghị.

“…”

“Được rồi.”

Vương Nhất Băng cúp máy, quay về phía cô gái nhỏ: “Bé con, anh phải trở về công ty có việc gấp, buổi khác anh đưa em đi chơi được không?”

“Anh phải quay về ngay à?” Trần Tuấn Kiệt đứng cạnh lên tiếng.

“Ừ. Cậu chăm sóc bé con giúp anh.”

Cô gái nhỏ nhìn anh, khuôn mặt xụ xuống đầy tội nghiệp.

“Bé con, anh bận thật mà. Được rồi, khi nào về anh sẽ mua kem dâu tây cho em nhé.” Vương Nhất Băng xoa đầu cô dỗ dành.

Cô gái nhỏ mỉm cười gật đầu, đôi mắt ánh lên rạng ngời.

Vương Nhất Băng dở khóc dở cười. Bé con của anh lại vờ đáng thương để được ăn đây mà. Xem ra anh phải hạn chế cho cô ăn dâu tây thôi, không thì cô sẽ có lúc chẳng biết đến anh nữa.

Vương Nhất Băng nhanh chóng lên xe trở về công ty, cô gái nhỏ tiếp tục đi dạo cùng Trần Tuấn Kiệt.

* * *

Tiếng nhạc sôi động vang lên khắp bờ biển, mọi người đứng quây lại một chỗ. Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn. Họ đang tổ chức cuộc thi nhảy đường phố.

Trên sân khấu lớn được dựng cạnh bờ biển, hai anh chàng đang thi nhau thể hiện những bước nhảy điêu luyện đẹp mắt.

Khi có một anh chàng quay mặt lại, Trần Tuấn Kiệt liền nhận ra ngay đó là Lục Hạo Thiên. Trần Tuấn Kiệt cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, Lục Hạo Thiên đã từng nói rất thích nhảy đường phố.

Lục Hạo Thiên trên sân khấu mặc bộ quần áo màu xanh đầy cá tính, thể hiện những bước nhảy đầy điêu luyện. Âm nhạc thăng hoa cùng các động tác cơ thể của anh, lúc nhẹ nhàng, uyển chuyển, lúc mạnh mẽ, dứt khoát.

Cơ thể khéo léo trượt sát trên mặt đất, dùng tay và cánh tay làm trụ đỡ cơ thể, anh quay nhiều vòng và nhào lộn trong nền nhạc dồn dập. Tiếng la hét, cổ vũ không ngừng vang lên từ phía khán giả.

Cô gái nhỏ đứng sững tại chỗ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lục Hạo Thiên, cả người cô cứng đờ như hóa đá. Tầm nhìn của cô trở nên xa xăm, xa về một nơi nào đó trong dòng kí ức, một bóng dáng quen thuộc mờ ảo.

Trần Tuấn Kiệt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn phong cách nhảy của Lục Hạo Thiên rất giống người trong trí nhớ rồi chuyển ánh mắt đầy tia phức tạp về phía cô gái nhỏ, không biết là ánh mắt lo lắng hay đau thương.

Khi tâm tình Trần Tuấn Kiệt đang trở nên phức tạp, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra khiến tâm trí anh nổ lên một tiếng động lớn.

“Anh ấy cũng nhảy đẹp như thế.”

Giọng nói thanh thoát khẽ khàng, giống như tiếng sóng vỗ về, giống như tiếng mây đang chuyển động, lại giống như vọng đến từ một nơi huyền ảo đầy sương mù.

Gió ập tới, ù hai bên tai cô gái nhỏ, thổi tung mái tóc dài. Là do gió hay là hình bóng ai làm mắt cô cay xè.

Vũ Minh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.