Trở lại công ty, Vương Hàn Tuyết lại tiếp tục chú tâm vào công việc hiện tại. Trong phòng làm việc, cô ngồi trên sô pha nói chuyện cùng Diệp Như Anh.
“Ôi! Mệt chết mình. Chỉ mới vào làm thôi mà công việc đã nhiều như vậy, không biết sau này sẽ còn bận tới nỗi nào.”
“A Anh! Sao mình lại thấy cậu rất nhàn rỗi. Không phải ngày nào cũng có cả đám con trai giúp đỡ công việc cho cậu sao?”
Biết mình bị Vương Hàn Tuyết nhìn thấu, Diệp Như Anh thay đổi sang bộ mặt tươi cười, sáp lại gần Vương Hàn Tuyết nói:
“Còn không phải là do sức quyến rũ của mình quá mạnh sao. Mình mà không nhờ họ làm giúp thì giờ này đã chẳng thể ngồi đây nói chuyện với cậu.”
Hàn Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Như Anh, cô nàng lúc nào cũng tự tin thái quá về nhan sắc của mình. Từ ngày Diệp Như Anh xuất hiện ở công ti, các nam đồng nghiệp liền vui tươi lên hẳn, lúc nào cũng cười nói, trưng diện bảnh bao. Không biết để Diệp Như Anh làm việc ở đây là phúc hay họa nữa.
Nhưng bản chất cô nàng là tốt, trước kia thấy cô ấy hay nổi nóng nhưng tính tình đơn thuần, sẽ không đi làm hại ai. Trong công việc đều chủ động, không lười biếng, những việc cô ấy nhờ mọi người giúp đỡ đều là những việc cô ấy chưa hiểu rõ.
Diệp Như Anh làm việc đã lâu trong công ty, không phải toàn bộ nhân viên đều yêu thích cô ấy, nhưng cũng không nhiều người ghét.
Tiếng mở cửa vang lên, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Yến Ninh xuất hiện. Trên tay cô là tập tài liệu dày.
“Chị Hàn Tuyết, em làm xong việc chị giao rồi nè.”
“Ừ, để trên bàn đi.”
Diệp Như Anh ngồi trên sô pha tươi cười.
“Hàn Tuyết, Ninh Ninh bé nhỏ của chúng ta mới là người được nhiều nam đồng nghiệp giúp đỡ. Cậu không biết đó thôi, số lượng đàn ông vây quanh cô ấy còn nhiều gấp mấy lần mình. Ha ha”
“Chị Như Anh cứ chọc em hoài, chỉ là mấy anh cùng phòng ban giúp đỡ người mới thôi mà.”
Hàn Tuyết không nói gì, chỉ cười cười. Yến Ninh ngồi xuống cạnh Hàn Tuyết, đưa một chiếc phong bì thư cho cô.
“Chị, đây là chuyển phát nhanh của chị đó. Em nhìn mà không thấy tên người gửi, chị mở ra xem thử đi.”
Hàn Tuyết nghi hoặc cầm lấy phong bì thư, bên kia Diệp Như Anh cũng nhìn chăm chú. Chiếc phong bì màu hồng, có mùi hương nước hoa nhẹ, người gửi chắc là nữ. Hàn Tuyết xé lớp giấy bên ngoài, rút ra một bức thư. Chữ viết trên thư được đánh máy ngay ngắn, nhưng trong mắt Hàn tuyết, từng câu từng chữ lại như con dao sắc nhọn đâm vào lòng cô.
Từng đám mây lững lờ trôi trên bầu trời cao rộng. Bầu trời mùa đông không một chút nắng, hạt mưa nhỏ rơi bên ô cửa sổ, trượt trên tấm kính trắng rồi nhẹ đáp xuống đường phố đông người qua lại. Mùa đông năm nay chợt lãnh lẽo hơn rất nhiều.
* * *
Chiếc xe màu đỏ lao nhanh trên con đường cao tốc tạo thành vệt sáng nhạt. Trần Tuấn Kiệt điên cuồng lái xe về biệt thự.