Sáng hôm sau, trong phòng làm việc của Trần Tuấn Kiệt, Vương Hàn Tuyết ngồi trước máy tính nghiên cứu tài liệu về thị trường bất động sản trong nước và nước ngoài. Cô về nước là để trợ giúp Vương Nhất Băng quản lý công ty, bây giờ cô cần bắt đầu học tập rồi.
Đã quen có giáo sư chỉ bảo, nay tự mình nghiên cứu cô thấy có chút khó khăn, rất nhiều vấn đề cô chưa thể hiểu được, nhưng cô vẫn muốn thử sức mình.
Lục Hạo Thiên bước qua cửa phòng đang mở, anh chợt nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ đang nhăn mày suy nghĩ. Mái tóc nâu vàng được búi cao sau đầu, vài lọn tóc khẽ rủ xuống trước trán. Chiếc áo đỏ cao cổ làm nổi bật màu da trắng hồng của cô. Cô chú tâm đến nỗi khi Lục Hạo Thiên đứng ngay phía sau cô cũng không biết.
“Em cần tìm hiểu tất cả nguyên nhân khiến thị trường bất động sản lúc đó ‘đóng băng’, khi đó em mới có thể đưa ra cách giải quyết tốt nhất được.”
“Anh Thiên.” Hàn Tuyết giật mình quay lại phía sau.
Lục Hạo Thiên tươi cười ngồi xuống ghế bên cạnh cô, anh chỉ tay vào màn hình máy tính.
“Hãy nghiên cứu sâu vào bảng thống kê này. Các nhà đầu tư bất động sản phía Bắc dùng khoảng 70% vốn gọi từ dân thông qua mua bán nhà trên giấy, thông qua góp vốn và chỉ có 30% dùng vốn từ tín dụng. Nhưng ngược lại, các nhà đầu tư phía Nam lại dùng 70% vốn từ tín dụng và 30% vốn từ dân. Bên cạnh đó, cấu trúc thị trường và cấu trúc ngân hàng lại gây nhiều bất lợi cho chủ đầu tư bất động sản. Em cần phải giải quyết hết các trở ngại về phía nhà đầu tư rồi tái cấu trúc lại thị trường sao cho phù hợp.”
“Nhưng có điều em vẫn không hiểu. Dù em đã tái cấu trúc thị trường và tái cấu trúc ngân hàng nhưng thông qua nghiên cứu sơ bộ, thị trường bất động sản chỉ tạm thời được giải quyết chứ không thể hoàn toàn ngăn chặn việc bị ‘đóng băng’. Những biện pháp trước đó đã được thực hiện cũng không mấy khả quan.”
“Đừng vội vàng, hãy phân tích kĩ càng từng vấn đề. Thị trường bất động sản gồm nhiều bộ phận, vấn đề em cần giải quyết là thay đổi từng bộ phận để phù hợp với thị trường tại thời điểm hiện tại nhưng sau đó lại phải xét xem chúng đã gắn kết với những bộ phận khác chưa. Em nghiên cứu lại đi.”
“Được”
Lục Hạo Thiên ngắm nhìn bộ dạng chăm chú của Vương Hàn Tuyết. Cô rất thông minh, đôi mắt sáng lên vẻ trí tuệ và thông thạo. Anh nghe nói cô từng đề xuất ra rất nhiều phương pháp độc đáo, mới lạ, cũng từng đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế khi còn học ở Anh quốc.
Cô và Vương Nhất Băng mỗi người có sở trường riêng, Nhất Thiên sau này sẽ phát triển mạnh mẽ, vươn tới thời hoàng kim trong giới bất động sản.
“Anh Thiên! Những hoạt động sáp nhập này không phải không có vấn đề gì sao? Nhưng em thấy rất nhiều nhà đầu tư không thể ổn định được.”
“Có người cho rằng giai đoạn này là xấu nhưng cũng có nhiều người cho rằng giai đoạn này rất tốt, bởi trên thị trường luôn có điểm sáng, xấu của người này nhưng lại là cơ hội cho người khác.”
“A! Vậy nên mới phải nắm bắt thời cơ chuẩn xác nhất?”
“Phải.”
“Em hiểu rồi.”
Ánh mắt Hàn Tuyết sáng rực, xem ra cô đã nắm bắt được trọng tâm rồi.
“Em đó, cứ cố chấp như vậy, để chuyên gia giảng dạy thêm không phải tốt hơn sao?”
Hàn Tuyết không nói gì, chỉ bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình. Cô muốn tự mình thử sức, tự mình làm quen với công việc này, chẳng phải ngày trước Vương Nhất Băng cũng học như thế đó ư, cô muốn thật giỏi như anh mình.
Thấy vẻ mặt này của Vương Hàn Tuyết, Lục Hạo Thiên bật cười ha hả, cô gái nhỏ cũng đáng yêu quá rồi. Cô không như em gái anh, con bé luôn lười biếng, chỉ khi anh lấy lợi ích dụ dỗ con bé mới chịu học tử tế. Giá như Vương Hàn Tuyết cũng là em gái anh thì anh đã có thể nở mày nở mặt khoe khoang cô với bạn bè rồi. Anh không nhịn được nhéo mũi cô, cô bất mãn vừa trừng mắt vừa đánh vào tay anh.
“Ha ha thì ra con mèo nhỏ cũng biết giơ nanh vuốt. Anh lại còn tưởng em là con mèo con hiền lành nữa chứ.”
Hàn Tuyết không nói gì, người hơi cứng lại, bàn tay vừa thả lỏng lại nắm thật chặt. Khóe miệng vẫn còn mỉm cười nhưng ánh mắt cô lại ảm đạm đi. Tiểu Bối, em đúng là con mèo nhỏ hung dữ.
* * *
Kết thúc công việc, Vương Hàn Tuyết và Lục Hạo Thiên quyết định ăn trưa ở công ty. Vừa bước vào phòng ăn, Vương Hàn Tuyết bị một người va vào, khay thức ăn trong tay cô ta bắn một chút lên chiếc váy trắng của Hàn Tuyết. Hàn Tuyết không hề tức giận, cô đưa tay kéo cô gái kia đứng lên.
“Thật xin lỗi. Tôi không phải cố ý.”
“Phạm Lan Lan?”
“Vương tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Tôi sẽ mang chiếc váy này đi giặt.”
“Không sao đâu. Tôi đi thay đồ.”
Hàn Tuyết đến văn phòng của Vương Nhất Băng thay đồ. Trước khi đi cô không quên gọi lại một phần thức ăn cho Phạm Lan Lan.
Thay đồ xong, Hàn Tuyết trở lại phòng ăn. Lục Hạo Thiên đang ngồi cùng Phạm Lan Lan. Lúc thấy Vương Hàn Tuyết đi vào, cô ta vội đứng lên, cúi người xin lỗi. Vương Hàn Tuyết ngồi xuống.
“Cũng không phải cô cố ý. Tôi không để tâm đâu. Lan Lan, cô cũng làm việc ở đây?”
“Vâng, tôi là nhân viên mới.”
“Còn công việc ở quản lý ở khu cưỡi ngựa thì sao?”
“Thật ra đó là công việc chú tôi giới thiệu lúc tôi chưa xin được việc. Nay đã được nhận vào Nhất Thiên, tôi đã xin nghỉ ở đó rồi.”
“Ừ, cô đi ăn trưa đi. Chuyện hôm nay cô không cần để tâm, tôi không sao.”
“Cảm ơn cô. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hàn Tuyết ngồi vào bàn ăn, Lục Hạo Thiên hỏi:
“Em quen cô ta?”
“Phạm Lan Lan, quản lí Khu liên hợp cưỡi ngựa Ocala ở thành phố S.”
“Ra vậy. Thảo nào anh cứ thấy cô ta quen quen. Nghe nói những nhân viên mới này rất có năng lực.”
“Cô ấy có vẻ thông minh, có lẽ sẽ là một trong những ứng cử viên sáng giá cho đợt tuyển chọn sắp tới.”