Anh Không Yêu Tôi

Chương 8




Đây nhất định là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất. Tôi bảo bác Trương tạm nghỉ, mỗi buổi sáng đều tự nấu cho Vân Tường ăn. Ngày đầu tiên Vân Tường còn do dự, nhưng sau đó anh cũng bắt đầu ăn đồ tôi nấu, tuy anh nhíu mày, bảo rằng không ăn nổi.

Tôi xấu hổ, tôi không phải một người vợ tốt, được chiều từ nhỏ đến lớn, tôi không có cơ hội vào bếp, tôi cười với Vân Tường, “Em sẽ cố gắng.”

Vân Tường không nói gì, nhưng mấy hôm sau thấy tay tôi đầy vết thương, anh bèn giữ chặt tay tôi.

“Không phải làm nữa.”

“Nhưng mà… cơm tối?” Tôi nhìn phòng bếp bừa bộn, tôi không phải là một học sinh giỏi, cho dù có đầu bếp hàng đầu là bác Trương dạy dỗ, tôi vẫn làm be bét.

Trong lòng còn đang ai thán, Vân Tường đã xắn tay áo đi đến bên cạnh tôi, anh nói: “Để tôi…”

Ngày đó, lần đầu tiên tôi biết Vân Tường giỏi nấu nướng, cũng là lần đầu tiên tôi được ăn đồ Vân Tường nấu. Ăn rất ngon, ngon tới mức tôi muốn khóc.

Nhưng tôi nuốt lại giọt nước mắt sắp rơi, cười nhìn Vân Tường, “Thật không ngờ tài nấu nướng của anh giỏi thế.”

Vân Tường liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Là tay nghề của cô quá kém.”

Đối với sự châm chọc khiêu khích quen thuộc, tôi nghe nhiều rồi, lè lưỡi, cúi đầu, tiếp tục ăn món ngon là lần đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng với tôi.

Ăn cơm xong, Vân Tường rửa chén, giống như những hôm trước. Tôi biết, anh đang nhập tâm đóng kịch, làm một người chồng tốt, tôi cũng biết, anh sợ tôi đổi ý.

Dù sao, tôi chính là một người phụ nữ lòng dạ thâm sâu, phẩm hạnh thấp kém mà.

Nhìn Vân Tường bận rộn trong bếp, tôi tựa cửa uống nước ngọt, bỗng nhiên mở miệng đề nghị, “Anh muốn ra ngoài đi dạo không?”

Vân Tường khựng lại, cặp mắt lóe lên. Tôi đoán nhất định anh sẽ cự tuyệt, nhưng cuối cùng ngoài dự kiến của tôi, anh lại gật đầu.

Lá thu lả tả rơi, bên ngoài trời đã chớm lạnh. Sau khi sinh bệnh, tự nhiên tôi rất sợ lạnh, lúc ra ngoài còn quàng một cái khăn rất dày.

Vân Tường chẳng mấy khi quan tâm tôi, “Mới đầu thu mà cô đã quàng khăn?”

Tôi cười, lộ hàm răng trắng, “Anh quan tâm em à?”

Hừ… Vân Tường hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhanh chóng dứt khoát.

Tôi không để tâm, bây giờ ngẫm lại, thói quen đúng là một chuyện đáng sợ. Yêu anh trở thành thói quen của tôi, sự châm chọc mỉa mai không quan tâm, cũng trở thành thói quen của anh.

Gần nơi chúng tôi ở có một công viên, tối đầu thu có rất nhiều người đi dạo ở đây. Tôi và Vân Tường song song đi trên con đường nhỏ ngợp lá rụng, từng bước thong dong, trong lòng cảm thấy trầm lắng.

Cuộc sống hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, khi đạt được nó, tôi đã thỏa mãn híp mắt rồi.

Cả đường không nói chuyện, tôi bất chợt tò mò mấy chuyện cũ.

“Vân Tường, vì sao anh lại thích Lâm Nhược Ức như thế?” Năm đó, tôi chỉ bảo cô ta mà không bỏ Vân Tường thì đừng hòng chiếm được một phần tài sản của Lâm gia, cô ta đã quyết đoán chia tay Vân Tường, vì sao anh còn thích như vậy chứ?

Vân Tường không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nghiêng đầu hỏi lại tôi, “Vậy cô thì sao, vì sao lại chấp nhất với tôi như thế?”

Tôi không biết nói gì, chuyện giữa nam và nữ, hóa ra chính là vấn đề chấp nhất. Nhất niệm thành ma, đại khái chính là ý này đi.

Tôi cười, không nói nữa. Đêm chậm rãi buông xuống, con đường rất ngắn, chẳng mấy đã đến cuối. Cho dù tôi muốn cứ đi mãi như vậy, nhưng lý trí nói cho tôi biết, điều đó là không thể.

Tôi thít lại khăn quàng cổ, vùi mặt vào trong lớp khăn ấm áp, nói với Vân Tường: “Chúng ta trở về đi.”

Lúc về chúng tôi dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, khi đang đợi tín hiệu đèn, không biết ai ở phía sau đẩy tôi một cái. Tôi nhào về phía trước, giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Vân Tường bắt được tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi và Vân Tường nắm tay. Không hôn lễ, sống với nhau đến ba năm, sự ấm áp xa vời cuối cùng đã được tôi nắm trong tay.

Chỉ trong một chốc thôi, rồi Vân Tường buông tay tôi ra. Tôi trào nước mắt, nhưng may mắn, khăn quàng dày dặn che khuất gương mặt tôi, che khuất cảm xúc của tôi.

Vân Tường không biết tôi đang khóc, anh nhanh chóng thả tay tôi ra, tôi tự nhủ với bản thân, vì anh muốn nghe điện thoại mà thôi.

Vân Tường nói vài câu, sắc mặt có vẻ khó coi. Tôi nhanh nhạy, điều đầu tiên nghĩ tới là, “Lâm Nhược Ức à?”

Vẻ mặt Vân Tường cứng ngắc, nhưng vẫn gật đầu.

Nước mắt của tôi đã được lau khô khi Vân Tường nghe điện thoại, sự ấm áp trong khoảnh khắc vừa rồi, bởi vì cú điện thoại, đã bị thổi bay theo làn gió thu lạnh giá.

“Anh đi đi, em tự về được.” Tôi nghe thấy mình đang nói, quả nhiên, tôi thấy Vân Tường kinh ngạc. Tôi gật đầu, tự trào cười, “Đằng nào, cho dù em không đồng ý, anh vẫn sẽ bỏ đi, đúng không?”

Biết rõ kết quả rồi, tôi còn dốc sức làm gì? Tôi mệt mỏi, khoát tay, “Đi đi, lần này em nói thật.”

Vân Tường chần chừ, nhưng cuối cùng anh vẫn lên xe taxi rời đi. Tôi đứng tại chỗ, nhìn dòng xe lướt qua, chỉ giây lát, tôi đã không còn thấy được chiếc xe chở Vân Tường. Nước mắt rơi đầy trên mặt tôi, trước mặt bao nhiêu người qua đường, tôi đau đớn khóc thành tiếng.

Vân Tường, Vân Tường, Vân Tường, tôi tự nói với bản thân, đây là lần cuối cùng em bị anh bỏ rơi. Về sau, ngoại trừ chính mình, không ai có thể bỏ rơi tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.