Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 22: Không phải là bọn chúng đến đây để đánh nhau với mình ư?




Bị quấy rầy mãi, rốt cuộc Diễm Hàn mất kiên nhẫn trước, dùng nhân dân tệ bịt miệng chủ quán.

Nam sinh tóc dài hồi nãy rất đẹp, đẹp kiểu nhẹ nhàng hoà nhã nhưng lại không nữ tính, đánh nhau không hề nương tay, sự thanh cao ngạo mạn nhàn nhạt bao quanh người.

faismoilamour.wordpress.com

Diễm Hàn thức trắng đêm chim chuột với bạn trai trên WeChat đến tảng sáng, bởi vậy nên ngày hôm sau cậu ngủ tới trưa mới tỉnh.

Cậu ngồi dậy, hồn lạc trên mây một lúc mới chợt nhớ ra hình như hôm nay có người hẹn đánh nhau với mình.

Ba giờ chiều, cổng trường THPT số Ba, không tới là chó.

Hàn Lăng đã bò ra khỏi giường từ lúc năm giờ sáng, hiện tại cu cậu đang đóng cửa dốc lòng học tập, không được quấy rầy.

Diễm Hàn làm vệ sinh cá nhân thay đồ các thứ, thuận miệng chào mợ đang ngồi dưới lầu xem TV rồi đi ra ngoài.

Cổng trường THPT số Ba.

“Đại ca, đại ca nghĩ thằng nhóc kia sẽ dẫn theo bao nhiêu người?” Nam sinh tóc vàng mặc đồ quái gở hết sức nhưng lại cảm thấy bản thân đẹp trai vô cùng, tự cho là ngầu lòi mà châm một điếu thuốc, nhìn sang nam sinh đang dựa lưng vào gốc cây cạnh cổng trường.

Khoé môi Nhan Tắc Thanh khẽ nhếch, tạo thành một đường cong u ám: “Thích mang bao nhiêu thì mang, cứ đánh cho tới khi tụi nó quỳ xuống gọi ông nội là được. Đúng rồi, thằng kia có tới không?”

Đàn em đứng bên cạnh tóc vàng vội nói: “Sáng nay em có bảo nhưng người ta chỉ liếc em một cái rồi bỏ đi.”

“Cậu ta có nói gì không?”

“Không.”

“Dạo gần đây quả là chiều cậu ta quá rồi,” Nhan Tắc Thanh bẻ hết mười ngón tay, khớp xương phát ra âm thanh rốp giòn tan, “Nếu hôm nay cậu ta không tới, lúc về tao sẽ có thủ đoạn riêng dành cho nó.”

“Đại ca, hôm qua cậu ta tìm tới vài người anh em, nói nếu đại ca có bản lĩnh thì tự mà đi,” người đang phát biểu là nam sinh tóc đỏ ở quán thịt nướng ngày hôm qua, “Còn có một tên thấy chuyện xảy ra thì bất bình, cho mấy anh em một trận no đòn.”

“Đó là tại tụi mày phế,” Nhan Tắc Thanh cười cười, “Bất bình nên xen vào? Hừ, dù không có tên đó, tụi bay cũng có thể đánh lại cậu ta sao?”

Tóc đỏ ậm ừ hai tiếng, không trả lời.

“Hai giờ năm bảy rồi, đừng có bảo là thằng nhóc kia sợ rồi nhé, sao còn chưa tới?” Nhan Tắc Thanh nhìn đồng hồ, hơi mất kiên nhẫn, “Lát nữa đến lúc thả nó ra thì phải cho nó biết kết cục của việc bắt nạt em gái tao là gì.”

“Nếu nó không tới thì sao đại ca?”

“Không tới? Ôi, tao còn rất nhiều cách khác.”

Lúc này Diễm Hàn đang cầm ly trà sữa bình tĩnh cắn ống hút, từ từ chậm rãi đi về phía cổng trường THPT số Ba.

Từ xa đã thấy có rất nhiều người đang đứng đó, áng chừng phải có hơn chục mạng.

Cậu ung dung thơ thẩn bước tới, đám người phát hiện ra cậu đầu tiên quay sang nói chuyện với một nam sinh có vẻ như là người đứng đầu: “Đại ca, có phải người này không?”

Diễm Hàn đưa mắt quan sát tên đại ca thật kỹ, thằng đó cũng cao ngang ngửa cậu, tóc mái che khuất một nửa lông mày, ánh nắng rọi vào mặt, chiếu sáng bóng dáng khôi ngôi tuấn tú. Tay áo sơ mi xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay rắn chắc, quần áo và tóc tai không dị hợm như cái bọn đầu gấu xung quanh, cũng không có đam mê bấm khuyên hay make up, điểm quan trọng nhất là chân dài, chỉ nói mỗi ngoại hình thôi thì người này chính là hoa sen gần bùn mà không dính bùn.

Nhưng khí thế của tên này rất mạnh, không phải kiểu khiến người khác phải run lên bần bật vì sợ như của Giang Diệu mà là loại bạo lực, nhìn mày không vừa mắt thì có khi giây tiếp theo sẽ giơ nắm đấm lên đập mày.

Xem ra đây chính là anh trai của Nhan Yên, Diễm Hàn nghĩ, mắt hai người trông giống nhau lắm. Thì ra sự phân phối gien trong gia đình họ cũng không quá bất công, ít nhất về mặt ngoại hình thì vẫn ok.

Rồi cậu nhìn thấy thằng tóc đỏ.

Tóc đỏ cũng nhìn thấy cậu, chỉ vào Diễm Hàn báo cáo Nhan Tắc Thanh: “Chính là nó. Ngày hôm qua chính nó giúp thằng ngốc họ Nguyên đánh lộn với mấy người anh em, đại ca, em…”

Nhan Tắc Thanh xoa xoa nắm tay, từ trên cao nhìn xuống tên tóc đỏ vừa mới bị mình đấm cho một cú ngã xuống đất: “Thằng ngốc? *** mẹ mày chửi lại lần nữa tao coi?”

Tóc đỏ cũng phừng phừng lửa giận: “Nó là thằng ngốc đấy, sao nào, chỉ có mày được phép chửi chứ tao thì không được?”

Nhan Tắc Thanh nắm cổ áo nó, hung hăng lụi thêm một cú: “Mày nói như đúng rồi nhỉ. Dám nói tao từng chửi người ta, lỗ tai và ký ức của mày bị chó gặm à?”

Diễm Hàn đờ người.

Sao thế này, không phải bọn chúng tới đây để đánh nhau với mình hả? Sao lại bắt đầu chiến tranh nội bộ rồi?

Cậu lặng lẽ lùi về sau mấy bước.

“** má mày Nhan Tắc Thanh, tổ cha nhà mày,” tóc đỏ bậy dậy, hét ầm lên, “Tao nhịn mày lâu rồi, mày khinh tao dễ bắt nạt đúng không, các anh em, lên!”

Tóc đỏ cũng có vài tên đàn em trong tay, nó vừa ra lệnh là mấy tên đầu gấu liền nhào vào Nhan Tắc Thanh.

Những đứa còn lại thì đều là người cùng chiến tuyến với Nhan Tắc Thanh, nhất thời khung cảnh trở nên ồn ào hỗn loạn.

Bác già ngồi trong phòng bảo vệ ở ngay cổng TPHP số Ba nghe radio, uống trà, nhìn trò hề diễn ra ngày qua ngày.

Diễm Hàn: Thế phòng bảo vệ này có ý nghĩa gì vậy?

Cụ ông nhận thấy ánh mắt của Diễm Hàn, chỉ chỉ vào băng ghế bên dưới phòng bảo vệ, ý bảo cậu ngồi xuống xem cho rõ.

Diễm Hàn: “…” Có phải chỉ khi có ai mất mạng mới có thể dao động ông bác này không?

Sức chiến đấu của đám người này rất mạnh, xuống tay không lưu tình, rõ ràng là muốn đánh đến gần chết mới thôi. Hơn nữa ai cũng am hiểu cách tận dụng tối đa mọi thứ, tất cả những gì có thể dùng để đánh người đều được sử dụng hết.

Diễm Hàn lắc lắc cái ly không trong tay, chuẩn bị tìm thùng rác ném vào rồi đi, ngờ đâu vừa liếc mắt thì thấy tóc đỏ đang rút dao ra đâm về phía Nhan Tắc Thanh.

Nhan Tắc Thanh không ngờ trong tay tóc đỏ có hung khí, muốn trốn cũng không kịp, chỉ có thể tính kế cố chống đỡ đòn này.

Diễm Hàn coi cái ly trong tay là phi tiêu, ném vào bàn tay cầm dao của tên tóc đỏ, dùng tám phần lực, tóc đỏ lắp bắp kinh hãi, quỹ đạo ban đầu bị lệch, theo quán tính mũi dao cắm vào thân cây bên cạnh.

“Cảm ơn.”

“Đừng khách… Ấy sai rồi, mày là…” Giọng nói vang lên từ đằng sau, Diễm Hàn quay người lại, đập vào mắt cậu là khuôn mặt thanh tuấn của cậu nam sinh tóc dài.

Mái tóc dài gần tới eo của cậu ta được hờ hững bới lên bằng băng đô, hàng mi dài hơi rũ xuống: “Lại gặp nhau rồi.”

Diễm Hàn có linh cảm mơ hồ rằng cậu nam sinh này tuyệt đối không phải là đi ngang qua đâu, nhưng lại nói cảm ơn với cậu, cho thấy quan hệ giữa cậu ta và Nhan Tắc Thanh cũng không hời hợt.

“Cậu tới đây làm gì?”

Nam sinh không đáp, nhoẻn một nụ cười nhạt rồi gia nhập cuộc chiến. Trừ con dao của tên tóc đỏ ra thì bên phía Nhan Tắc Thanh chiếm thế thượng phong, lúc này lại thêm một nam sinh trông thì ôn tồn lễ độ nhưng thật ra lại vô cùng tàn bạo, thắng bại đã được định sẵn.

Diễm Hàn cảm thấy tiếp theo không phải là chuyện của mình nữa, vừa xoay người đi thì bị người ta gọi lại, là Nhan Tắc Thanh.

“Khoan mày đừng đi!”

Diễm Hàn nghĩ thầm tại sao tao phải nghe mày, lựa chọn điếc tai có chọn lọc.

Đi đến khúc ngoặt, Nhan Tắc Thanh đuổi kịp cậu: “Chuyện vừa nãy tao cảm ơn, nhưng việc nào ra việc nấy, mày bắt nạt Nhan Yên em gái tao à?”

Đám người ở ngay cổng THPT số ba đã giải tán hết, nam sinh tóc dài kia cũng không thấy đâu.

“Tao không có bắt nạt nó,” Diễm Hàn thấy trên người Nhan Tắc Thanh cũng nhiều vết thương rồi, không định so đo với người ta nữa, “Nó nói gì với mày?”

Nhan Tắc Thanh nể mặt ly trà sữa nên không đánh nhau ngay: “Nó nói mày làm phiền nó.”

“Có vậy thôi?”

“Chứ còn gì nữa.”

Diễm Hàn hoàn toàn tin tưởng Nhan Yên: “Vậy nó có nói gì về việc nó viết thư tình cho bạn trai tao, viết lừa tình thế nào, cảm động đất trời thế nào không?”

Nhan Tắc Thanh: “…” Mình có nên tin thằng này không?

“Tao đi đuổi hoa đào bên cạnh bạn trai tao tức thành gây phiền thoái cho nó? Đây là logic thần thánh gì vậy.”

“Chỉ dựa vào mấy lời em mày nói, nguyên nhân kết quả thế nào cũng không nói cho mày mà mày lại đi tuyên chiến với tao?”

Nhan Tắc Thanh: “Nó muốn cướp bạn trai mày? Đang đùa hay thật vậy?”

Diễm Hàn: “Thật. Có cần xem Tieba trường bọn này không?”

“Không cần,” Nhan Tắc Thanh xua xua tay, “Vậy đi, tao nợ mày cái ơn này. Giờ tao cần phải về.”

Diễm Hàn cảm thấy chuyện hôm nay vi diệu vãi chưởng, chẳng những không đánh nhau mà còn nhận được một tấm thẻ ân tình.

Di động trong túi rung lên.

— Em yêu, em đã nghĩ xong ngày mai em muốn đi đâu chưa?

lời tác giả: Thỉnh thoảng Tiểu Nhan và Tiểu Thu sẽ xuất hiện với tư cách khách mời, chuyện tình cảm của hai người bọn họ sẽ không được đề cập tới nhiều lắm đâu. *khẽ meo meo tiết lộ* Hai người bọn họ là nhân vật chính của bộ truyện thanh xuân vườn trường tiếp theo đó, một cậu giai để tóc dài và thủ lĩnh của đám du côn, đoán xem ai là tiểu công?

Hoàng: giồi ôi, tác giả miêu tả băng đảng đầu gấu mà như cái hội anh em buê đuê vậy á…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.