Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 7




Nguyễn Viện và Tiết Linh Quân thuận lợi trở về thành phố C, hai người bắt xe từ sân bay về nhà, Nguyễn Viện xuống xe trước, Tiết Linh Quân vẫy vẫy tay, hạ cửa sổ xe xuống rồi nói: “ Về đến nhà thì nhắn tin cho tớ nhé”.

Nguyễn Viện cười xua tay: “ Được, liên lạc lại sau”.

Xe taxi vừa rời khỏi Nguyễn Viên đã kéo vali hành lý về nhà có chút đói bụng cô mở tủ lạnh ra phát hiện không còn gì để ăn cả.

Là do cô quên mất, lúc đi đã đem toàn bộ đồ trong tủ lạnh vứt hết cô sợ đi lâu để đồ ăn lâu trong tủ lạnh thì sẽ sinh ra mùi hôi, vi khuẩn.

Trong tủ lạnh vẫn còn một bịch sữa bò cô lấy ống hút cắm vào bịch sữa, hút một ngụm, mím môi.

Đem quần áo ở trong va li bỏ vào trong máy giặt Nguyễn Viên đi tắm một chút, tắm rửa xong tâm trạng thoải mái ấn nút máy giặt rồi chuẩn bị đồ đi ra ngoài mua chút gì đó để ăn.

Cô sống ở trong một tiểu khu khá tốt thuộc thành phố C có dòng suối nhân tạo, có nhiều cây xanh không khí cũng rất tốt.

Hôm nay cô mặc một cái váy dài, dáng cao người mảnh khảnh, xinh đẹp động lòng người.

Nguyễn Viên không phải là thấp nhưng không quá cao vừa đúng 1m65 nhưng tỷ lệ cơ thể của cô đẹp hơn người khác một chút đôi chân thon dài xinh đẹp, cân đối không có chút mỡ thừa.

Bảo vệ trước cửa tiểu khu nhìn thấy cô liền cười hiển nhiên là người quen Nguyễn Viên cũng cười đáp lại rồi đi đến siêu thị gần nhà.

Thật ra cô không thích ăn ở bên ngoài và cũng không thích gọi cơm hộp.

Mẹ cô lúc trước từng nói qua phải có trách nhiệm với cơ thể của bản thân đồ ăn ở bên ngoài không biết đã bỏ thêm những thứ gì cho nên nếu có thể vẫn nên là tự nấu cho chính bản thân mình chính là điều tốt nhất.

Tài nghệ nấu ăn của mẹ cô rất tốt, cô cũng thừa hưởng điểm này của mẹ mình, cô còn nhớ lúc còn nhỏ mỗi lần tan học vui vẻ nhất là mỗi buổi trưa, buổi tối về nhà ăn cơm cả nhà ở bên cạnh nhau, khung cảnh ấm áp biết bao.

Chỉ là không biết từ bao giờ khung cảnh ấm áp đó đã thay đổi, bố cô bắt đầu không còn về nhà nữa mà mẹ cô ngay cả nấu ăn cũng nấu càng ngày càng khó ăn.

Nguyễn Viên ngừng suy nghĩ về chuyện đó mỗi lần cô nghĩ đến đây, trái tim cô đều nhói đau.

Bước vào siêu thị cô nghiêm túc chọn đồ muốn mua cô lựa một quả dưa hấu lớn nhưng cô lại không thể tự xách được ở chỗ này trái dưa hấu nào cũng to cô không biết làm cách nào để xách về nhà nữa.

Đột nhiên bên cạnh cô xuất hiện một người, bàn tay người đó nhẹ nhàng vỗ lên mấy quả dưa hấu giống như đang lựa vậy.

Đôi bàn tay đó trắng nõn, thon dài, móng tay trơn bóng tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy ngay cả độ cong của ngón tay cũng rất đẹp.

Nguyễn Viên trong lúc vô tình đã nhìn hơi lâu, lúc ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Dục đang nhìn cô với vẻ mặt đầy ý cười.

Người này không phải là vị đại thần mà cô đã phỏng vấn ở thành phố B hay sao? Tại sao bây giờ anh ta lại ở thành phố C?

Ngay cả Thẩm Dục cũng phải cảm thán duyên phận đúng là kỳ lạ không biết có phải đang chứng minh cho anh thấy câu nói: “ Nhớ mãi không quên ắt có duyên gặp lại”.

“ Thật là trùng hợp” anh mở miệng nói trước, giọng nói trầm khàn, mạnh mẽ.

“ A ” Nguyễn Viện ngẩn người sau đó cô vội vàng phản ứng: “ Đúng vậy, chào đại thần”.

“…”.

Nguyễn Viên cảm thấy có chút xấu hổ cô vẫn còn nhớ rõ những lời Tiết Linh Quân nói về vị đại thần này, vị đại thần này tên là Thẩm Dục bình thường fans hâm mộ của anh vẫn hay gọi anh là đại thần hay là lão đại gì đó bây giờ cô vậy mà lỡ miệng gọi lại còn ở ngay trước mặt chính chủ.

Giống như có thể nhìn thấy sự chật vật của cô thông qua khuôn mặt Thẩm Dục không quá để tâm, không để ý đến cách gọi của cô chỉ nói: “ Nếu anh nhớ không nhầm tên em chắc là Nguyễn Viên, đúng không? Sao vậy không thực tập ở thành phố B nữa sao?”.

Nguyễn Viên gật đầu từ trong cái cảm xúc xấu hổ, ngại ngùng thoát ra nói: “ Thật ra chỉ làm thực tập sinh có một tuần thôi còn làm ngài mất công nhớ đến em”.

Cô gái này thật sự rất lễ phép mỗi câu lại “ngài” làm anh cảm thấy không quen chút nào anh cười cười: “ Không cần khách sáo như vậy gọi anh là Thẩm Dục là được rồi”.

Nguyễn Viên gật đầu tầm mắt lần nữa đặt lên mấy quả dưa hấu cô quyết định từ bỏ nặng như vậy cô không có cách nào xách về, hơn nữa cô đã mua rất nhiều đồ nếu còn phải xách thêm trái dưa hấu thì đúng là quá nặng rồi.

“Quả dưa hấu này nặng như vậy em có thể xách nổi không?” Ngay lập tức anh đã chọn được một quả ngon, một tay giơ lên vỗ vào quả dưa, anh nở nụ cười vừa lòng nói: “ Lớn như vậy một mình anh ăn cũng không hết không bằng chúng ta kêu nhân viên siêu thị tới nhờ họ đem quả dưa hấu này cắt ra, chúng ta mỗi người một nữa”.

Đề nghị này đương nhiên là rất tốt rồi Nguyễn Viên nghe xong vội vàng gật đầu, đôi mắt sáng long lanh tựa như đang phát sáng vậy.

Khuôn mặt cô trong sáng, mộc mạc lại không mất đi sự thanh tú nhìn thoáng qua cũng nhận ra cô không hề trang điểm.

Thẩm Dục nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước anh gọi cho công ty truyền thông mà Nguyễn Viên thực tập nhờ kiểm tra cô gái tên Nguyễn Viên.

Ai biết bên công ty kia cũng trả lời y chang như lời cô vừa nói, cô chỉ kiêm chức thực tập sinh có một tuần, xong một tuần liền đi mất không có bất kì thông tin cá nhân nào hết người mà anh tìm kiếm cứ vậy mà biến mất.

Thẩm Dục có chút buồn tuy rằng anh không tin vào câu chuyện vừa gặp đã yêu, nhưng lúc anh gặp cô anh đã biết trái tim đã bị rung động rồi.

Vừa nhanh, vừa mạnh giống như có hạt giống nảy mầm từ dưới đất trồi lên, cái loại rung động này anh chưa từng trải qua.

23 tuổi anh giải nghệ, 17 tuổi anh quyết định đánh chuyên nghiệp, 18 tuổi anh chính thức ra sân thi đấu đã nhiều năm như vậy mong muốn có bạn gái của anh đã nhạt dần.

Lúc đó Ngôn Quang Khê còn mắng anh, hỏi anh có phải muốn đi làm hòa thượng hay không mà đã nhiều năm rồi chưa từng thấy anh có bạn gái.

Khi đó Thẩm Dục chỉ một lòng với thi đấu chuyên nghiệp, trong lòng anh chỉ có một mục tiêu, một mục đích duy nhất đó là trở nên mạnh mẽ hơn, anh muốn đoạt được chức quán quân.

Bây giờ anh cũng đã có giải quán quân và anh cũng đã giải nghệ được hai năm.

Nguyễn Viên giống như một hạt giống trong lúc vô tình đã lạc vào trong lòng anh chậm rãi nảy mầm.

Nguyễn Viên đem một nửa quả dưa hấu bỏ vào trong xe mua sắm của siêu thị, dưa hấu đã được dán màng bọc thực phẩm hiện giữ độ tươi ngon bây giờ đi cân là được hai người cùng nhau đi tới chỗ bàn cân rất nhiều người nhìn thoáng qua hai người họ rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn thêm một lần nữa.

Thẩm Dục cảm thấy anh nên làm chuyện gì đó ít nhất là không để cô gái trước mặt anh biến mất một lần nữa vì vậy anh đã hỏi: “ Lần trước anh có chụp chung với chú quay phim nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai gửi ảnh cho anh, không biết có phải là bên em quên gửi cho anh không?”

Anh cố ý hỏi cô vì anh biết rằng cô không biết gì về chuyện đó và tất nhiên là anh đã thấy vẻ mặt mờ mịt của cô trong lòng Thẩm Dục cười thầm.

Anh biết bản thân làm vậy đúng là có chút hư hỏng, anh cũng không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra không biết có thể giống với như những gì anh dự tính không nữa.

Nguyễn Viên có chút bối rối thật sự cô tiếp xúc rất ít với đàn ông dù sao cô cũng đã nằm vùng nhiều năm ở Tieba thường xem ‘818’ ( bóc phốt) cũng có rất nhiều trường hợp giống như thế này, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng: Không phải là anh ấy muốn “lên giường” với cô đấy chứ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị đè ép xuống, cô nghe Tiết Linh Quân nói Thẩm Dục là một người rất khiêm tốn đối xử với fans rất hòa nhã, thân thiện là một tuyên thủ chuyên nghiệp rất tuyệt vời.

Chắc chắn là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Lúc anh còn ở trong giới thể thao chuyên nghiệp cũng có một số đội tuyển muốn bôi xấu hình ảnh của anh, nhưng Thẩm Dục vốn là một con người chỉ biết đến huấn luyện, tập luyện không đào ra được tật xấu nào để bôi xấu.

Thường ngày anh chỉ biết huấn luyện, đánh xếp hạng, tài khoản đều được ghi chép cẩn thận, công khai và rõ ràng.

Nguyễn Viên nghĩ nếu như Thẩm Dục muốn ảnh chụp thì cứ đưa vậy cũng không có gì là không được nhưng mà bức ảnh chụp chung với Lý Phi thật sự không tệ chút nào.

“ Có thể là do họ bận quá hơn nữa dù sao đây cũng là ảnh cá nhân bình thường cũng không gửi cho ai nếu anh muốn em có thể gửi cho anh”.

Cô dừng lại rồi lấy điện thoại ra rồi hỏi anh: “ Gửi bằng gì hay là thêm Wechat đi có được không?”

Thẩm Dục nghe cô nói vậy cầu còn không được anh không ngờ Nguyễn Viên chẳng những không từ chối anh mà còn thêm Wechat của anh, anh vội vàng đem điện thoại ra nói: “ Để anh quét em đi vì anh cài đặt Wechat không tự động thêm bạn”.

Nguyễn Viên cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô vẫn không nghĩ nhiều, cô gật đầu, ngón tay chạm nhẹ lên màn hình điện thoại mở mã QR, Thẩm Dục dùng điện thoại quét mã sau đó hiện lên ảnh đại diện là một con mèo rất đáng yêu, anh nhấn kết bạn.

Nguyễn Viện cũng nhận được tin nhắn mời kết bạn, ở trong là ảnh đại diện Wechat của Thẩm Dục, là hình ảnh có hai chữ RS có màu vàng, còn có phượng hoàng và rồng nhìn rất đẹp, khí phách.

Sau khi chấp nhận kết bạn cô lập tức đi tìm ảnh trong điện thoại rồi gửi qua cho anh, không nói thêm điều gì giống như cô vừa hoàn thành xong nhiệm vụ vậy.

Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Dục rồi mỉm cười: “ Em đã gửi qua rồi, bức ảnh này đã được chú Lý chỉnh sửa một chút rồi nếu anh thấy nó không đẹp thì thôi đừng xem”.

“ Được rồi, cảm ơn”.

Anh chính là muốn ngắm em mà thôi.

Thẩm Dục không nói ra chỉ để những lời này ở dưới đáy lòng chỉ là trong lòng anh rất vui mừng hai người di tới quầy thanh toán, Thẩm Dục muốn đưa Nguyễn Viện về một đoạn nhưng lại bị cô từ chối, Thẩm Dục cũng không ép buộc cô nữa anh cầm theo đồ đi xuống hầm để xe của siêu thị.

Thật ra siêu thị này chỉ cách nhà của Nguyễn Viên có hai trạm xe mà thôi cho nên cô đi bộ về thì khá là nhanh vì vậy cô xách đồ chuẩn bị về nhà.

Thẩm Dục ngồi trên xe mở Wechat ra nhìn thông tin của cô không biết vì sao mà lại nở một nụ cười có chút ngốc nghếch.

‘Thật là liễu ám hoa minh’, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một người như cô cứ như vậy xuất hiện trong thế giới của anh.

Trong vòng bạn bè của Nguyễn Viện không quá hai trạng thái chủ yếu là mấy hình mèo con rất dễ thương, Thẩm Dục ấn vào một trong những bức hình mèo con cảm thấy có chút quen mắt anh vẫn không nghĩ ra anh đã gặp qua ở đâu.

Có một dòng chữ ngay bên cạnh mấy biểu tượng cảm xúc: Cục cưng bé nhỏ dễ thương đã xuất hiện rồi.

Thật đáng yêu.

Nụ cười của anh vốn dĩ đã ngốc nghếch bây giờ nụ cười ấy trở thành ngu ngốc luôn rồi.

Anh cảm thấy biểu cảm lúc này của anh không tốt lắm trong chớp mắt thu lại biểu cảm vừa nãy sau đó lái xe về nhà.

Có một vụ tai nạn xe xảy ra ở cột đèn xanh, đèn đỏ vì vậy có hơi kẹt xe, Thẩm Dục nhìn xung quanh sau đó mới lái xe về phía tiểu khu, lúc anh lái xe vào trong tiểu khu chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng lúc anh quay đầu lại không còn nhìn thấy bóng dáng đó nữa.

Anh đành ngoan ngoãn lái xe đến hầm để xe, cố gắng nhớ lại.

Anh nhớ rõ ràng Nguyễn Viện mặc một cái váy dài, màu cam bóng người vừa rồi anh nhìn thấy cũng ăn mặc giống như vậy.

Không trùng hợp đến vậy chứ, không lẽ hai người ở chung một tiểu khu sao?

Thẩm Dục lại có cảm giác trái tim anh xao động nữa rồi, không biết có phải đây là tình tiết trong tiểu thuyết hay không? Nếu mọi chuyện đã trùng hợp như vậy liệu anh có nên buông tay không?

Việc quan trọng trước mắt là phải dò xét xem cô ấy đã có bạn trai chưa? Nếu có anh chỉ có thể than thở, nuối tiếc trong lòng nếu như không có thì…

Anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái không biết phải làm sao để theo đuổi cô ấy đây.

Thật sự bát tự còn chưa có xem vậy mà Thẩm Dục đã nghĩ xa đến vậy.

Buổi tối, Nguyễn Viện nhấp vào phần dành cho tác giả rất bất ngờ cô đọc được hai bình luận ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của cô.

Cô đương nhiên biết độc giả đọc tiểu thuyết của cô là do vô tình nếu bọn họ bỏ tiền mua sách cô rất cảm ơn nhưng hai bình luận này lại xuất phát từ một người nói cô viết cp thật sự rất ghê tởm.

Còn nói nhân vật này xứng với nhân vật này nhưng cô lại thay đổi tính cách nhân vật, OOC ( out of charater) làm người đọc cảm thấy thật là buồn nôn.

Nguyễn Viên rất buồn, tủi thân, lẩm bẩm: “ Có lầm không vậy  cô vì muốn làm nổi bật lên tình yêu thôi mà không lẽ làm vậy là sai sao”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.