Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 46




Mấy ngày nay Nguyễn Viên không hề nhắc đến Nhan Tiểu Phong với Thẩm Dục. Bây giờ quyền chủ động ở trên tay cô, ngay cả trợ lý của Thẩm Dục cũng không nghe ngóng ra bất cứ điều gì.

Weibo lại một lần nữa bùng nổ, lần này là video tại quán cà phê. Đoạn clip bị tung lên mạng, phơi bày toàn bộ mọi chuyện ra ánh sáng.

Nhan Tiểu Phong bị Thẩm Dục chặn lại, Nguyễn Viên trốn sau lưng anh, Thẩm Dục nói hai câu rồi kéo Nguyễn Viên định rời đi, Nhan Tiểu Phong vò tóc sau đó cầm lấy chiếc ghế bên cạnh lên, có cả câu nói của Nhan Tiểu Phong: “Thẩm Dục, xem tao với mày, ai mới là người hủy hoại ai” khiến người xem cảm thấy rợn tóc gáy.

Công ty chống lưng cho Nhan Tiểu Phong lên tiếng xin lỗi, thanh minh, đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ràng, tỏ vẻ công ty cũng chỉ là người bị hại, tất cả những chuyện này đều là do Nhan Tiểu Phong lên kế hoạch.

Chỉ trong nháy mắt Nhan Tiểu Phong đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cảnh sát thành phố S cũng phát văn bản thông báo, Nhan Tiểu Phong cố ý đánh người khác bị thương, tạm thời đang bị giam giữ, còn về kiện tụng thì phải xem Thẩm Dục có muốn khởi tố hay không.

Chuyện này khiến quần chúng Weibo một phen sôi nổi, dậy sóng.

Trong khoảng thời gian này, dưa (drama) kéo hết đợt này đến đợt khác, tầng tầng lớp lớp, lớp sau càng đáng sợ hơn lớp trước.

Có người phỏng đoán nói, người mà Thẩm Dục bảo vệ ở sau lưng trong đoạn video chắc chắn là Nguyễn Nguyễn Tiểu Nhuyễn Muội, nhìn qua rất có khí chất, hơn nữa lại xinh đẹp, đứng bên cạnh Thẩm Dục thật là đẹp đôi.

Nhan Tiểu Phong đúng là không ra gì. Đối với hành vi của hắn, mọi người ở trên mạng bắt đầu mắng chửi liên hồi.

Cho dù có bất hòa, có tức giận thì cũng không thể đánh người như vậy, điều này chứng tỏ nhân phẩm của Nhan Tiểu Phong rất tệ hại.

Fans của Nhan Tiểu Phong cũng rời đi rất nhiều, chưa kể đến hành vi anh ta lợi dụng cư dân mạng, người này quả thật quá ác độc.

Rất nhiều người lên tiếng xin lỗi vì đã cùng với Nhan Tiểu Phong bôi xấu Nguyễn Viên và Thẩm Dục, họ đều đăng bài hoặc là viết bình luận xin lỗi.

Weibo của cô lần đầu tiên đạt được 10 nghìn bình luận, ai cũng dặn dò cô hãy chăm sóc Thẩm Dục thật tốt, khen cô xinh đẹp, chúc hai người trăm năm hòa hợp.

Mấy ngày nay Thẩm Dục được Nguyễn Viên chăm sóc rất vui vẻ, tài nghệ nấu ăn của cô không tệ. Trợ lý gọi người mua đồ ăn cho cô, sau đó cô sẽ đi nấu cho Thẩm Dục.

Thẩm Dục ăn rất vui vẻ, đôi khi anh nghĩ, nằm trên giường bệnh thế này cũng tốt, chỉ có điều anh sợ Nguyễn Viên lo lắng.

Cô nhờ Tiết Linh Quân xin nghỉ giúp mình, nói là lúc nghỉ hè cô bị thương, giờ đang ở bệnh viện, tiện thể cô gửi luôn giấy chuẩn bệnh của bác sĩ và chìa khóa nhà cho Tiết Linh Quân để nhờ nộp bài tập hè giùm.

Tiết Linh Quân hỏi những chuyện đã xảy ra ở trên mạng có thật không?

Nguyễn Viên mấy ngày nay vẫn luôn chú tâm chăm sóc Thẩm Dục cũng chưa xem Weibo, cô hỏi: “Trên mạng nói gì?”

“Nói Thẩm Dục và Nhan Tiểu Phong là tình địch, Nhan Tiểu Phong không có cửa so sánh với Thẩm Dục, vì cay cú nên đã ra đòn hiểm độc và bàn tán về câu nói của Nhan Tiểu Phong”.

Nguyễn Viên thở dài, cảm thấy thật bất đắc dĩ, sức tưởng tượng của quần chúng ăn dưa thật là phong phú. Cô nói tiếp: “Thẩm Dục muốn Nhan Tiểu Phong rời khỏi giới livestream, nhưng có vẻ anh ta không chịu. Anh ta còn nói thích tớ, sau đó tớ từ chối rồi. Còn vì sao anh ta cầm ghế đánh Thẩm Dục thì tớ không biết”.

Trên mạng lan truyền video, Tiết Linh Quân xem không biết bao nhiêu lần, đương nhiên cô biết Nhan Tiểu Phong đánh Thẩm Dục, nhưng điều quan trọng là mười ngón tay của Thẩm Dục và Nguyễn Viên đan chặt vào nhau.

“Coi bộ bây giờ cậu chính là hồng nhan họa thủy(1) rồi” Tiết Linh Quân trêu cô, lại nhớ tới bộ dáng của Nguyễn Viên trong video.

Tóc dài xõa trên vai, váy màu xanh hơi ngắn đung đưa theo gió, hai chân dài thẳng tắp khác hẳn với lúc ở trong trường.

Không biết có phải nhờ tình yêu xoa dịu hay không nữa đây, Tiết Linh Quân cảm thán.

“À, cậu nhiều chuyện thật đó. Không nói nữa, lúc về tớ sẽ mua quà cho cậu”.

Tiết Linh Quân nói được.

Ngắt cuộc gọi, Nguyễn Viên từ hành lang chậm rãi đi bộ về phòng, Thẩm Dục đang nằm sấp trên giường để bác sĩ kiểm tra vết thương.

Cô đi vào phòng, nhìn thấy trên tấm lưng rắn chắc của anh một khoảng xanh tím, trong mắt cô xẹt qua sự đau lòng.

Bị thương đến gân cốt nằm một trăm ngày, tuy rằng anh không bị thương đến xương cốt nhưng cũng không được cử động quá mạnh, nếu cử động mạnh sẽ gây ra một cơn đau dữ dội, như vậy khổ không khác gì bị thương ở phần gân cốt.

Bác sĩ nói anh khôi phục cũng không tệ, hiện tại không có ảnh hưởng đến chức năng khác, mấy ngày nữa mấy vết bầm sẽ dần tiêu biến nhưng vẫn cần phải bôi thuốc.

Nguyễn Viên nghiêm túc lắng nghe, nhân viên y tế (y tá) giúp anh mặc lại áo quần, sau đó giúp anh trở người lại.

Mấy ngày trước Thẩm Dục chỉ có thể nằm sấp để nghe, nhưng vết thương trên lưng dần dần bớt đau vì thế anh nằm cũng thấy thoải mái hơn.

Áo quần của anh không cài cúc, Nguyễn Viên chủ động cài cúc giúp anh, bác sĩ và nhân viên y tế (y tá) đều rời khỏi phòng, nhân tiện giúp hai người đóng cửa.

Da Thẩm Dục rất trắng nhưng anh rất khỏe, cơ bụng từng múi từng múi hiện rõ ràng, Nguyễn Viên cố gắng không nhìn đến chúng, nhanh chóng thắt nút giùm anh.

Thẩm Dục rất vui, hưởng thụ sự phục vụ của Nguyễn Viên, cô thắt hết nút áo cho anh xong, anh liền ôm cô vào lòng, cằm anh đặt nhẹ nhàng trên trán cô.

Nguyễn Viên biết hiện giờ anh là người bệnh, vì thế cô cũng không từ chối, chỉ là cảm thấy ngồi trên giường được anh ôm vào lòng như vậy rất an tâm.

“Mấy ngày nữa anh có thể xuất viện được rồi, đến lúc đó em đến trường báo cáo đi”. Anh vuốt từng sợi tóc của Nguyễn Viên, giống như rất yêu thích không thể buông tay.

Nguyễn Viên cẩn thận dựa lên vai anh, lắc đầu: “Chờ anh khỏe hơn rồi nói, em không vội, em đã nhờ bạn học xin nghỉ giúp”.

Người đàn ông này khiến cô quá cảm động. Một người đàn ông tình nguyện bảo vệ cô trong lúc nguy hiểm nhất. Thử hỏi trên đời được mấy ai tình nguyện lấy thân ra làm lá chắn giúp người mình yêu?

Hơn nữa hai người mới yêu nhau ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện, cô tự nhận thấy thời gian ở bên anh càng lâu sẽ càng êm ả, nhưng tình yêu của Thẩm Dục dành cho cô đã khiến cô cảm động.

Anh cười, không nói gì nữa.

Thật ra chuyện bị người khác đánh một cái cũng rất mất mặt, anh khẽ thở dài, đúng là muốn tỏ vẻ “anh hùng” trước mặt một cô gái thật khó.

Thẩm Dục không hỏi kết cục của Nhan Tiểu Phong, nếu cô đã đem người đi hơn nữa còn ném vào đồn cảnh sát thì cô sẽ có cách xử trí tên đó. Bây giờ anh chỉ cần đợi kết quả thôi.

Ngày hôm sau anh tỉnh lại liền gọi điện cho ông anh trai Thẩm Hạ, nói mình không bị thương nặng, đừng có nói cho bố mẹ biết, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng.

Lúc Thẩm Hạ nghe thấy Thẩm Dục bị thương đã rất tức giận, đêm đó lập tức đi tìm Lục Trường Uyên, muốn tìm đến nhà Nhan Tiểu Phong tính sổ.

Lục Trường Uyên gần đây tâm trạng không tốt lắm, cho Thẩm Hạ số điện thoại của cấp dưới sau đó cúp máy.

Thẩm Hạ bình tĩnh lại, nghĩ lại không cần thiết phải làm quá lên, nếu không họ lại lấy cớ nói Thẩm gia ỷ thế hiếp người.

Thẩm Hạ muốn bay qua thăm Thẩm Dục nhưng bị anh từ chối, nói bạn gái đang chăm sóc anh, kêu ông anh trai yêu quý đừng qua đây làm bóng đèn.

“Thằng em quý hóa, có bạn gái liền quên mất anh trai, anh sẽ ghi nhớ chuyện này”.

Đương nhiên Thẩm Hạ chỉ nói giỡn, sai người thân cận đi thăm Thẩm Dục, xác định “thằng em quý hóa” không sao thì mới yên lòng.

Và tất nhiên, Thẩm Hạ sẽ không tha cho kẻ đã làm em trai mình bị thương.

Từ trợ lý của Thẩm Dục, Thẩm Hạ nhận được tin nói rằng Nguyễn Viên ra tay xử lý Nhan Tiểu Phong, ngay cả công ty sau lưng Nhan Tiểu Phong cũng không có ý định buông tha.

Trợ lý này ban đầu là người của Thẩm Hạ, là người anh phái tới giúp đỡ Thẩm Dục.

Vốn dĩ, anh nghĩ cuối cùng thằng em thân yêu đã chịu giúp đỡ anh trai làm chút việc, trong lòng anh còn rất vui, sau anh lại biết thằng em mình lấy chuyện công báo thù tư cũng không biết phải nói Thẩm Dục thế nào nữa.

Thẩm Dục vẫn còn hiền lắm, còn cho công ty sau lưng Nhan Tiểu Phong cơ hội và thời gian chọn lựa, nhưng Thẩm Hạ thì không hiền như vậy.

Anh đã ở thương trường nhiều năm, phá tan một công ty là chuyện bình thường.

Anh gọi một cuộc gọi cho cấp dưới là người phụ trách tập đoàn RS ở thành phố S, chỉ nói câu duy nhất: “Anh không muốn nhìn thấy công ty truyền thông Apex nữa”.

Thẩm Dục không hề biết rằng ông anh trai thân yêu của mình đã ra tay, anh chỉ gọi người đem toàn bộ ảnh chụp và video quay anh, Nguyễn Viên và Nhan Tiểu Phong hôm đó xóa hết.

Anh biết cô không thích công khai thông tin ngoài đời thật lên mạng, cô vốn dĩ là một người không có cảm giác an toàn.

Thời gian trôi nhanh, đã tới tháng 9.

Thẩm Dục nghỉ ngơi nửa tháng đã có thể đi xuống đất, cơ bắp trên lưng anh sẽ nhanh hồi phục nếu anh ít vận động, cho dù Nguyễn Viên có can ngăn thế nào anh cũng kiên trì xuất viện.

Anh ở bệnh viện đến phát chán rồi, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, cũng có thể ăn đồ ăn cô làm, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều thứ bất tiện.

Giống như Nguyễn Viên nói, hai người mới yêu nhau ngày đầu tiên, anh đã khiến bản thân vào viện, còn khiến cô phải ở bệnh viện chăm sóc anh suốt nửa tháng, anh cảm thấy rất áy náy, còn cảm thấy tự trách. Hai loại suy nghĩ đối lập khiến anh cảm thấy rất khó xử.

Thẩm Dục và Nguyễn Viên vẫn chưa biết tin tức trên mạng, Weibo hai người vẫn dừng lại ở bài viết công khai tình yêu kia.

Từ trước đến nay cô không mong muốn bản thân trở thành nhân vật công chúng, cô chỉ muốn làm người bình thường mà thôi, nhưng fans Thẩm Dục quá nhiều, ai cũng muốn biết tình trạng hiện giờ của anh ra sao.

Vào ngày anh xuất viện cô đã chụp ảnh trần nhà của bệnh viện, sau đó đăng Weibo nói: Xuất viện rồi.

Xem như là cho fans Thẩm Dục một liều thuốc an thần.

Nguyễn Viên hay Thẩm Dục đều không muốn bỏ qua cho Nhan Tiểu Phong.

Tội trạng của Nhan Tiểu Phong khi bị khởi tố thật sự quá nhiều, không chỉ có cố ý đánh người khác bị thương mà còn có hiếp dâm một cô bé tuổi vị thành niên, hơn nữa còn là cưỡng bức. Tội nhiều như vậy chắc chắn phải nếm trải rất nhiều cực khổ trong tù.

Thẩm Dục không biết có phải là do Nguyễn Viên ra tay hay không mà lúc anh nằm viện có một người tự xưng là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố S cầm rất nhiều đồ tới, nói là thăm bệnh.

Nguyễn Viên không ngờ vị Cục trưởng này sẽ tự mình tới đây, vội vàng nói cảm ơn, rồi nói bọn họ là tiểu bối (người trẻ tuổi), làm gì có chuyện để vị trưởng bối này đến thăm. Cô ăn nói rất dịu dàng, duyên dáng, khen vị Cục trưởng lên trời.

Quà cáp Cục trưởng đem tới, cô cũng nói Cục trưởng mang về, cô chỉ là người nhà mà thôi, nếu cô nhận quà sẽ khiến người ta nói dượng của cô bất nhân bất nghĩa(2). Nhưng một ngày nào đó, vị Cục trưởng này muốn gặp dượng của cô thì có thể gọi trước cho cô, cô sẽ cùng ông ta đi gặp dượng.

Cục trưởng liên tục nói cảm ơn, nhìn qua tâm tình rất tốt, mang quà theo rồi rời đi cùng cấp dưới của mình.

Chú thích:

(1) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp đem đến tai họa (vì Nguyễn Viên mà Thẩm Dục bị đánh đến mức vào viện)

(2) Bất nhân bất nghĩa: không có tình người, sống phụ bạc (thường dùng làm tiếng rủa)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.