Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 42




Tối nay Nguyễn Viên không ngủ được, cô nằm ở trên giường khách sạn lăn qua lăn lại.

Cuối cùng, cô thật sự không có cách nào chìm vào trong giấc ngủ, bèn dứt khoát lấy điện thoại ra vào Weibo.

Mấy ngày nay cô đi chơi cùng Thẩm Dục nên cũng không thèm quan tâm đến Weibo. Dù cô chụp rất nhiều ảnh nhưng đa phần đều là ảnh có mặt cô, vì vậy cô không định đăng chúng lên.

Mấy ngày nay fans của hai người hoạt động rất sôi nổi, đa phần đều chúc mừng Thẩm Dục, hy vọng anh sớm có bạn gái nhưng sốt ruột nhất có lẽ là mấy “fans ma ma”(1)_

Ở dưới phần bình luận Weibo của cô cũng tràn đầy những câu chúc phúc, ai cũng mong muốn được thấy vẻ ngoài của cô, còn xin ảnh selfie gì đó.

Cô luôn giữ quan điểm ban đầu ở trên mạng thì không lộ diện quá nhiều, Nguyễn Viên nhấp vào danh sách tìm kiếm, đọc một chút tin tức, drama của các diễn viên đến khi tâm trạng bình ổn hơn một chút mới thôi.

Cô rất ít khi thức đêm mà bây giờ cô vì anh mà cả đêm không ngủ nổi, đúng là chuyện hiếm gặp.

Đặt điện thoại xuống, cô nhắm mắt lại đem toàn bộ suy nghĩ trong đầu quét sạch sẽ, chỉ mong có thể chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ thôi nhưng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi.

Có lẽ do mấy ngày nay cô vui chơi quá mệt mỏi, Nguyễn Viên thức dậy đã thấy ánh nắng chói mắt chiếu vào từ trong khe hở của rèm cửa, cầm điện thoại lên, mở màn hình đã là 9 giờ 43 phút rồi.

Tin nhắn của anh vẫn còn ở đó, phía dưới còn có thêm vài dòng ghi âm.

“Buổi sáng vui vẻ nhé, Nguyễn Viên”.

“Hôm nay anh bận chút việc, xong việc anh sẽ về khách sạn dẫn em đi chơi, nay em vẫn ổn chứ? Muốn đi chơi chỗ nào?”

“Ngủ dậy nhớ nhắn lại cho anh, anh sẽ gọi người đưa bữa sáng lên cho em”.

Là tin nhắn lúc 7 giờ, Nguyễn Viên để điện thoại qua một bên, tay chống xuống giường rồi đứng lên, chăn mỏng từ trên ngực trượt xuống dưới làm lộ ra một làn da trắng như tuyết.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dài màu xanh đậm.

Cô lại cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin: “Em vừa mới ngủ dậy, có lẽ là do em quá mệt nên hôm nay nghỉ ở khách sạn một ngày đi, nay em không muốn ra ngoài”.

Thẩm Dục trả lời tin nhắn rất nhanh: “Được”.

Lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và khoác một chiếc áo vest màu xanh đậm, không đeo cà vạt nhưng cả người vẫn lộ ra sự sắc bén.

Anh đang ngồi trong phòng hội nghị của công ty Apex, trợ lý đang nói những vấn đề chính cho anh nghe, nhưng nhìn anh có vẻ hơi thất thần.

Anh lướt vài cái trên màn hình điện thoại rồi sau đó nhìn về phía những người có liên quan.

Ở phía dưới có một đám người không ngờ lần này Thẩm Dục sẽ tự mình tới tìm họ hơn nữa còn uy hiếp họ. Họ không ngờ chuyện này có thể bị làm lớn đến vậy.

Trợ lý đã nói rất rõ ý của anh, chẳng qua hôm nay anh tới là muốn “chèn ép” họ mà thôi.

Một là bọn họ tự làm rõ chuyện này, mức bồi thường rõ ràng. 

Hai, chính là dùng tiền và quyền đè ép khiến họ không chiếm được bất kỳ lợi lộc gì, thậm chí có khi còn khiến công ty giải tán.

Giống như những gì Nguyễn Viên nói, Thẩm Dục là nhân vật của công chúng, trường hợp như vậy anh không cần thiết phải ra mặt, có khi trợ lý còn am hiểu lĩnh vực này hơn cả anh.

Hôm qua anh đã bị Nguyễn Viên kích thích, cảm thấy hôm nay anh nên tự mình đến xem thế lực đứng đằng sau Nhan Tiểu Phong rốt cuộc mạnh như thế nào.

Công ty truyền thông Apex ở thành phố S cũng coi như là công ty có ảnh hưởng ở thành phố S. Nhưng thế lực sau lưng Thẩm Dục là tập đoàn RS, anh tự tin ở chỗ này không ai qua được anh.

“Thẩm tiên sinh, không lẽ có biện pháp nào…dễ hơn một chút hay sao?”

Người phụ trách công ty truyền thông Apex lên tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng đây là tâm huyết nhiều năm của anh ta, cho dù là ai đi nữa cũng không muốn tâm huyết của mình vì một người mà bị phá hủy.

Trợ lý đi lên một bước, trên mặt là nụ cười khách sáo: “Cậu chủ của chúng tôi đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, công ty truyền thông của RS sẽ dùng mọi cách. Bây giờ ngài chỉ có thể lựa chọn nhưng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng”.

“Kết quả gì?” Môi người phụ trách bắt đầu run rẩy.

Lúc này Thẩm Dục mở miệng, bình tĩnh nói: “Từ lúc công ty của mấy người mua thủy quân hãm hại tôi và bạn gái tôi có lẽ đã lường trước được kết cục này”.

Nguyễn Viên đã dậy, anh không muốn ở đây dọa nạt đám người này nữa, nãy giờ anh vẫn cầm một cây bút trong tay, đột nhiên anh bỏ bút xuống, tiếng bút rơi xuống bàn tạo thành một âm thanh nặng nề.

“Tôi không muốn bàn lại bây giờ, tôi cho công ty hai ngày để suy nghĩ, quyền quyết định là ở trên tay mấy người”.

Thẩm Dục cầm điện thoại trên bàn chuẩn bị rời đi, người phụ trách mới đứng lên nói: “Thẩm tiên sinh, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến công ty chúng tôi, là do cái tên Nhan Tiểu Phong khốn kiếp kia, hắn bô kích người quản lý của bắn, người quản lý của hắn viết phương án lên cho công ty chúng tôi xem, chúng tôi ham lợi nên mới làm ra loại chuyện này. Nhưng đây chỉ là việc bình thường, diễn ra hằng ngày trong ngành của chúng tôi mà thôi”.

Thẩm Dục dừng lại, ánh mắt anh nhìn khắp phòng giống như anh không quan tâm lắm, nói: “ Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa, đến tận bây giờ một lời xin lỗi mà quý công ty cũng không nói, làm tôi rất hoài nghi về thành ý mà quý công ty đã nói trước đây. Vì vậy cách nhanh nhất là tôi thu mua công ty của các vị rồi tự mình đăng bài xin lỗi. Cái vị không nên trách tôi ra tay quá tàn nhẫn mà là các người nên tự trách mình đã làm sai đến khi sự việc bị phát giác thì không chịu thừa nhận sai lầm”.

Anh đi tới cửa giống như là nhớ ra chuyện gì đó, tiếp tục nói: “Cũng có khả năng là do các vị gặp phải xui xẻo những công ty khác chọe thủ đoạn tôi không quản được nhưng các người lại chơi thủ đoạn trước mặt tôi đương nhiên tôi phải xử lý các người rồi”.

Trợ lý cầm cây bút mà Thẩm Dục vứt trên bàn sau đó đi theo anh bước ra khỏi phòng hội nghị.

Ở trong mắt những người khác, Thẩm Dục là một tuyển thủ chuyên nghiệp đạt được giải thưởng quán quân, cả người anh đều là vinh quang, gia cảnh còn thuộc dạng khủng.

Anh là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), ngậm muỗng vàng (2) mà lớn lên.

Anh rất mạnh mẽ, không việc gì anh không làm được, nhưng anh luôn nở nụ cười nhàn nhạt khiến người đối diện cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Cơ bản trên người anh chảy dòng máu của nhà họ Thẩm, từ lúc anh sinh ra cho đến khi lớn, cuộc sống anh đã định sẵn không đơn giản.

“Nhanh, nhanh đi soạn lời xin lỗi đi, đem số điện thoại của Nhan Tiểu Phong ra đây…” 

Người phụ trách cảm thấy không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Ngay từ ban đầu chuyện này là do Nhan Tiểu Phong tạo ra làm sao có thể vì một Nhan Tiểu Phong bé nhỏ mà đạp đổ cả một công ty?

Cấp dưới của người phụ trách công ty Apex vừa định lấy điện thoại ra gọi thì trước cửa văn phòng lại xuất hiện thêm một người. Đó là một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng với quần jean, tóc của anh ta nhuộm màu bạch kim, từ người đến khi chất đều không thuộc về bầu không khí đầy nghiêm nghị trong công ty Apex lúc này.

Người trợ lý bỏ điện thoại vào túi rồi chỉ vào người đó rồi nói với người phụ trách: “Chính là anh ta, anh ta chính là Nhan Tiểu Phong”.

……

Trên đường về khách sạn, trợ lý quay người hỏi Thẩm Dục: “Cậu chủ, Nhan Tiểu Phong nói muốn hẹn chúng ta ra nói chuyện”.

Thẩm Dục vẫn luôn nhắm mắt, nghỉ ngơi, nghe trợ lý nói xong khóe môi anh nở nụ cười chế giễu: “Sao vậy? Không phải ngay từ ban đầu không chịu gặp sao”.

Trợ lý cảm thấy mình hình như đã nói sai, không biết vì sao sáng nay tiểu thiếu gia có hơi khác lạ.

“ Ngay từ ban đầu anh ta nghe nói là ngài muốn tìm anh ta vì thế anh ta không dám xuất hiện, viện cớ nói bản thân có công việc, chúng ta cũng không thể bắt ép người ta ra được vì thế…”

Thẩm Dục mở mắt, anh mắt anh tối đen như viên hắc minh châu(3) vậy: “Nếu anh ta đã không muốn ra thì hãy “mời” người nhà của anh ta tới đây, nhưng bây giờ đâu còn là tôi mời anh ta ra nói chuyện nữa?”

Trợ lý hiểu “mời” của Thẩm Dục là có ý gì, anh cũng không ngờ thủ đoạn của tiểu thiếu gia lại còn đáng sợ hơn đại thiếu gia, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Vậy bây giờ ngài có còn muốn gặp anh ta không ạ?”

Thẩm Dục ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nói với anh ta buổi chiều tới gặp tôi, cụ thể thời gian lúc nào thì lúc khác nói tiếp”.

Trợ lý gật đầu, truyền đạt lại lời nói của Thẩm Dục cho Nhan Tiểu Phong.

Tới khách sạn đã gần 11 giờ Thẩm Dục đi đến trước phòng Nguyễn Viên, anh định gõ cửa nhưng không hiểu sao anh lại thả tay xuống.

Trong đầu anh đã nghĩ đến gặp cô anh sẽ phải làm như thế nào nhưng bây giờ anh không biết nếu gặp cô anh sẽ nói sao nữa.

Anh muốn hỏi tại sao đêm qua cô lại hôn anh, là kế hoãn binh? Hay là cô đã thật sự chấp nhận anh.

Đang ở ngoài cửa bối rối, tự hỏi, anh không ngờ cửa sẽ mở.

Nguyễn Viên mở cửa đột nhiên nhìn thấy Thẩm Dục ở bên ngoài, cô vừa kinh ngạc vừa lắp bắp không biết nói gì. Bây giờ cô vẫn đang mặc váy ngủ lúc sáng, cô mở cửa để xem đồ ăn đã đến chưa nhưng lại nhìn thấy anh.

Làn da trắng như tuyết của cô bị ánh đèn chiếu xuống càng trắng trẻo hơn, mái tóc dài dịu dàng thả trên vai.

Váy ngủ quá ngắn chỉ dài đến ngang đùi, đôi chân dài thẳng tắp của cô bị Thẩm Dục nhìn toàn bộ, đôi chân dài đạp lên tấm thảm trước cửa phòng, cô không biết lúc này cô có bao nhiêu quyến rũ đâu.

Hầu kết của anh giật giật, anh không giống như hôm qua chỉ biết đứng ngây ngốc trước cửa, anh giả vờ giống như không có chuyện gì vừa xảy ra: “Em biết anh đứng ở bên ngoài sao?”

Nguyễn Viên vội vàng lắc đầu: “Không có, em kêu vài món ăn, xem ra là không có rồi”.

“Anh có gọi người đưa bữa sáng lên đây mà, họ không đưa lên sao?” Anh nhẹ nhàng nhíu mi, có vẻ không hài lòng lắm 

Nguyễn Viên gật đầu: “ Có đưa lên chỉ là em ăn không cảm thấy hợp khẩu vị cho lắm, em chỉ ăn một chút rồi kêu họ đem xuống dưới sau đó em đột nhiên đói bụng rồi em lại gọi món”.

Giống như cảm thấy để anh đứng ở trước cửa không tốt lắm, Nguyễn Viên lùi sau vài bước: “Anh vào rồi nói”.

Có lẽ lúc này cô không hề biết rằng mình đang dẫn sói vào nhà.

Chân dài Thẩm Dục vừa bước vào, Nguyễn Viên đã đóng cửa, xoay người muốn nói gì đó đột nhiên Thẩm Dục lại bước tới gần cô, giống như anh muốn làm nốt chuyện hôm qua anh vẫn chưa kịp hoàn thành.

Thẩm Dục không nói gì, anh không giống như bình thường sẽ hỏi cô anh có thể hay không? Nguyễn Viên bối rối thì bị anh kéo vào lòng, anh cúi đầu, cả người anh bao trọn cô trong lòng rồi cúi đầu hôn cô.

Nguyễn Viên ngạc nhiên trong giây lát, nhưng cô không từ chối anh, cô chỉ cảm thấy môi anh thật mềm giống như kẹo bông gòn vậy.

Vốn dĩ ngày hôm qua là do cô trêu chọc anh bây giờ xem ra anh tới là để tính sổ với cô.

Sự dịu dàng của anh không duy trì được bao lâu, anh càng lúc càng lấn tới đến khi tay anh ôm trọn tay cô đè cô giữa anh và bức tường, hôn cô thêm sâu.

Có một số việc không cần thầy dạy vẫn giỏi, Nguyễn Viên cảm thấy cô bị anh hôn đến thất điên bát đảo(4), cả người mềm nhũn giống như một dây leo chỉ có thể dựa vào người anh.

Hôn môi rồi sẽ sinh ra dục niệm, đôi chân trắng nõn, mềm mại của cô dẫm lên giày da của anh sau đó cô cảm thấy mất tự nhiên bắt đầu quấn lấy bắp chân của anh.

Thẩm Dục rên nhẹ một tiếng, ôm cô càng chặt, càng hôn sâu hơn, tay Nguyễn Viên ôm cổ Thẩm Dục, cô bị hôn đến mức cả người mềm nhũn chỉ có thể dựa vào anh mới đứng vững.

Bàn tay của Thẩm Dục cũng không an phận bắt đầu từ trên làn váy mềm mại của Nguyễn Viên đến bắp đùi trắng nõn của cô sau đó tay bắt đầu di chuyển lên, váy ngủ bị vén lên một nửa tới ngang eo.

Nguyễn Viên vặn vẹo cơ thể, cô rất nhạy cảm bất cứ chỗ nào anh chạm vào đều khiến cô cảm thấy như nơi ấy bùng cháy một ngọn lửa, cháy âm ỉ không ngừng.

Cô cảm giác thứ gì đó bắt đầu to lên, sát gần bụng cô.

Đã viết tiểu thuyết từ lâu, cô đương nhiên biết bây giờ anh đang nổi lên phản ứng.

Nguyễn Viên đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong cơn mê tình, cô biết bản thân đang mất khống chế, nghĩ muốn giãy dụa một chút nhưng vai Thẩm Dục quá rộng, cô bị anh đè đến mức không có cách nào thoát ra.

Chỉ có thể tùy ý anh đốt lửa trên người mình, anh nhận ra cô không chuyên tâm, tay anh ở trên mông cô nhéo nhẹ một cái coi như là trừng phạt.

Nguyễn Viên bị đau nức nở một tiếng, bị anh bắt nạt như vậy trong lòng cô có hơi sợ không biết từ lúc nào khóe mắt cô chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt.

Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, Nguyễn Viên bình tĩnh lại đôi chút, động tác của Thẩm Dục cũng dừng lại tựa như lý trí anh dần dần khôi phục.

Rốt cuộc anh cũng rời khỏi người cô, thấy trên môi cô có một lớp nước mỏng cùng với những giọt nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt cô.

Người đứng ở ngoài cửa vẫn tiếp tục gõ, hơn nữa còn nói: “ Xin chào, đồ ăn của cô đã đến rồi”.

Thẩm Dục lớn tiếng nói: “Để ở cửa đi bây giờ đang có việc”.

Tiếng đập cửa cuối cùng cũng dừng lại, người đứng ở trước cửa hình như đi rồi nhưng động tác của hai người vẫn như cũ.

Mặt Nguyễn Viên đỏ lên, Thẩm Dục cúi đầu đột nhiên hôn nhẹ lên mặt cô, giọng nói khàn khàn lại dịu dàng: “Dọa em sợ sao?”.

Cô không dám ngước lên nhìn anh, nước mắt trên mặt cô đã khô, mũi cô hồng hồng, đôi mắt cũng đỏ lên nhìn giống như một chú thỏ con bị bắt nạt.

Mà Thẩm Dục chính là con sói xám đang phe phẩy cái đuôi dài, vui vẻ vì bắt nạt được thỏ con.

Nguyễn Viên không trả lời anh, cô ở trong lòng anh không dám nhúc nhích, động đậy gì cả, đồ vật đang chống đỡ dưới người cô cũng chậm rãi bình ổn trở lại.

“Em không trả lời thì anh tiếp tục đây?” Thẩm Dục cong môi cười, hạ thấp người tiếp tục hôn lên má Nguyễn Viên, cô rút tay từ trên vai anh xuống, che môi anh lại.

Cô ít kinh nghiệm chỉ có thể làm theo bản năng, mu bàn tay của cô chạm lên môi mình còn mu bàn tay thì chặn lên môi Thẩm Dục.

Thẩm Dục đứng dậy, Nguyễn Viên thả tay xuống, ủy khuất, chỉ hỏi anh đúng một câu:

“Anh… Anh làm cái gì vậy”.

“Những lời này anh cũng muốn hỏi em, đêm qua em hôn anh một cái, cướp mất nụ hôn đầu của anh, em không chịu trách nhiệm sao?”

Anh nhướng mày, nở nụ cười nhưng trong mắt cô nụ cười của anh rất xấu xa.

Nguyễn Viên quay đầu không thèm nhìn anh, Thẩm Dục vươn tay bắt lấy cằm cô, ép cô nhìn anh.

Thẩm Dục đột nhiên phát hiện độ cong của cằm cô cũng rất đẹp, anh nhìn môi cô đã bị anh hôn đến mức đỏ cả lên, cả khuôn mặt hồng nhuận, nhìn rất ngon miệng.

Lông mi cô run lên giống như là cánh bướm nhẹ nhàng, phe phẩy vào lòng anh.

Nếu như không phải cùng đường rất ít khi thấy hùng hổ, dọa người như vậy, rốt cuộc nói: “ Em… Em không biết rốt cuộc em có thích anh hay không? Cho nên em hơi do dự, hôm qua em hôn anh một cái là theo bản năng, em… Em cũng không biết tại sao em lại làm vậy”.

Tính ra cô vẫn còn nhỏ quá mới có 20 tuổi lại rất ít khi tiếp xúc với con trai, cô như thế cũng không có gì lạ.

Thẩm Dục thở dài một tiếng, đàn ông và phụ nữ khác nhau chính là ở chỗ này, anh chỉ cần nhìn ánh mắt đầu tiên của cô thì anh đã quyết định sẽ ở bên cạnh cô cả đời.

Nguyễn Viên vẫn còn mơ màng, bất an không dám tiếp nhận anh.

“ Anh hỏi em” Thẩm Dục mở miệng, ở trên môi cô hôn một chút: “ Anh làm như vậy, em có thấy ghét anh không?”

Nguyễn Viên nghiêm túc suy nghĩ sau đó lắc đầu.

Thẩm Dục giơ tay xoa xoa má cô, ngón tay dịu dàng cọ cọ má cô: “ Như vậy thì sao?”

Nguyễn Viên lắc đầu.

Thẩm Dục cười cười, rút tay khỏi má cô, ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt trên vai cô, nghiêng đầu, thấp giọng nó: “ Bây giờ thì sao, em có muốn đẩy anh ra không?”

/// Tác giả có lời muốn nói:

Tui tưởng tui xém tý thì để hai người “abc…xyz”_

Nghĩ lại 2 người này quá trong sáng tiếp theo tui phải viết đặc sắc hơn một chút mới được.

Tác giả cầu xin: “ Tấn ca ca, có thể cho tui viết “abc…xyz không?””

Tấn Giang: “ Không được, không thể nào:D”.

/// Chú thích:

(1) fans ma ma: fans mẹ: là những người coi thần tượng như con cái của mình, đa phần fans như vậy thường lớn tuổi hơn idol và mong idol sẽ thành công, bình  an suôn sẻ trong sự nghiệp và hôn nhân như những người mẹ.

(2) thiên chi kiêu tử: con trời = ý sinh ra đã là những người giàu có, sung túc, có điều kiện.

Ngậm thìa vàng lớn lên: giàu có, cuộc sống không lo nghĩ.

(3) hắc minh châu: ngọc trai đen.

(4) Thất điên bát đảo:Cuốngquít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.