Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 39




Bây giờ Thẩm Dục đi ra ngoài không còn giống trước kia, chỉ đi một thân một mình, tự đặt vé đi tự đặt vé về.

Lần này anh đi “tính sổ” với người ta, vì thế đồ đạc đem theo không ít.

Anh đã hẹn trước với Nguyễn Viên thời gian xuất phát. Bây giờ đi thành phố S giải quyết chuyện rắc rối này, không cần quá nhiều ngày, chỉ cần bảy ngày là đủ.

Bảy ngày sau cũng chính là ngày khai giảng của cô. Cô đang học năm ba, cô còn muốn đi đón tân sinh viên đến nhập học.

Thẩm Dục suy nghĩ mọi chuyện thật cẩn thận, kỹ càng. Nguyễn Viên rất ngạc nhiên trước sự cẩn thận của anh, đồng thời cô cũng rất hài lòng với sự chu đáo, cẩn trọng của anh.

Thẩm Dục sợ hành lý của cô quá nặng, vì vậy anh tới nhà cô, hỏi có cần anh xách hành lý giúp cô không?

Hôm nay Nguyễn Viên mặc váy tím nhạt, dài quá đầu gối, cô không trang điểm nhưng nhìn vẫn rất đáng yêu, nhẹ nhàng.

Cô đội một cái mũ rộng vành, lúc cô mở cửa thì nhìn thấy Thẩm Dục mặc chiếc áo sơ mi trắng đang nở nụ cười tươi.

Thẩm Dục nhận lấy hành lý từ tay Nguyễn Viên, cười nói: “Chúng ta cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe, anh để xe ở đó, lát nữa chúng ta trực tiếp ra sân bay”.

Nguyễn Viên gật đầu, khóa cửa cẩn thận rồi đi theo Thẩm Dục vào thang máy.

Tới tầng một, nhìn thấy xe của anh đỗ cách đây không xa, ở trên xe còn có tài xế đang bước xuống dưới mở cốp xe, Thẩm Dục xếp hành lý vào trong cốp xe rồi đóng lại, nói với Nguyễn Viên: “Em lên xe trước đi”.

Nguyễn Viên gật đầu, cô mở cửa ngồi vào trong xe, sau đó Thẩm Dục cũng bước vào ngồi bên cạnh cô.

Cô cởi mũ xuống, chỉnh lại tóc, xe bắt đầu chạy, Nguyễn Viên ngẩng đầu lên thì thấy ghế phụ cũng có người đang ngồi.

Cô chỉ nhìn thấy tài xế xuống dưới mở cốp xe, cô tưởng chỉ có ba người.

Xe rất nhanh đã đi khỏi bãi đỗ xe, Thẩm Dục nghiêng đầu nhìn Nguyễn Viên, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào cửa xe, khuôn mặt cô lúc này tựa như đang bừng sáng.

“Không sợ anh bán em đi mất sao?” Thẩm Dục đột nhiên nói một câu như vậy, Nguyễn Viên vừa mới chỉnh lại tóc xong, vừa đặt mũ ở trên đùi thì nghe thấy giọng nói của anh, cô quay đầu lại nhìn.

Hai người cách nhau chưa đến 20 cm.

Khi Nguyễn Viên ngước lên nhìn, cô có thể thấy trong mắt anh là sự lãng mạn và yêu thương.

Điều quan trọng nhất chính là trong mắt anh bây giờ chỉ có mình cô.

“Anh sẽ làm vậy à?”

Nguyễn Viên hỏi lại, cảm giác ái muội trong xe càng lúc càng nhiều, tài xế và trợ lý ngồi phía trước không dám mở miệng.

Thẩm Dục cười nhẹ rồi nói: “Đương nhiên là không”.

Nguyễn Viên nhún vai: “Vậy là được rồi, em là người nổi tiếng, anh còn có thể làm gì được em sao”.

Anh càng đến gần cô, thì càng thấy được nhiều tính cách thật của cô.

Một chút đáng yêu pha lẫn một chút tinh ranh, điều đó chỉ làm anh yêu thích cô hơn mà thôi.

Cô như vậy khiến anh muốn yêu thương, cưng chiều cô hơn.

Trợ lý ở phía trước nghe được câu trả lời của Nguyễn Viên liền bật cười, lúc Thẩm Dục tình cờ quay đầu lại thì nhìn thấy.

Tay áo sơ mi được anh sắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy: “Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”

Trợ lý lập tức nhận ra Thẩm Dục đang hỏi mình, nhẹ nhàng quay đầu từ chỗ ngồi, sau đó cung kính nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi thưa cậu chủ, bao gồm cả hành trình của cậu. Tôi đã làm một lịch trình chi tiết, nếu muốn, cậu có thể xem qua, tôi cũng đã sắp xếp một vài buổi gặp với vài đối tác quan trọng trong lĩnh vực truyền thông”.

Nguyễn Viên nhìn người thư ký mặc tây trang đi giày da, anh ta không lớn hơn Thẩm Dục bao nhiêu, nhưng làm việc có trình tự rõ ràng, rất chuyên nghiệp.

Cảnh tượng như vậy làm cô nhớ đến lúc cô còn bé, khi đó ba cô đưa cô đi học.

Nguyễn Viên ở một bên nhìn cảm thấy rất thú vị, Thẩm Dục cầm lấy máy tính bảng trong tay thư ký, quẹt qua quẹt lại rồi nói: “Tôi sẽ không đến cuộc gặp mặt của giới truyền thông, đem ý muốn của tôi biểu đạt với họ là được, còn địa chỉ của nhà Nhan Tiểu Phong, đã điều tra được chưa”.

Nghe đến đó Nguyễn Viên đột nhiên rất có tinh thần, nghiêng đầu nhìn qua, có vẻ như cô đang ngẩn người nhưng, thật ra cô đang rất nghiêm túc lắng nghe họ nói.

“Chuyện này …” Trợ lý có chút khó xử:  “Đúng là có, nhưng cậu tự lộ diện như vậy sẽ rất nguy hiểm, nếu bị người khác để ý sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngài”.

Thẩm Dục đưa máy tính bảng lại cho trợ lý, khóe môi nở nụ cười, nói: “Vậy theo anh chúng ta nên dụ người tới tận cửa, như vậy thì tôi không cần phải ra mặt nữa”.

Trợ lý gật đầu: “Vâng”.

Nguyễn Viên cảm thấy hai người như đang chơi câu đố, ngoài việc nghe được Thẩm Dục muốn dụ Nhan Tiểu Phong ra ngoài, thì cơ bản cô đều không hiểu hai người đang nói chuyện gì.

Sáng sớm là giờ cao điểm đi làm, nhưng rất may là không đến trễ chuyến bay, máy bay hạ cánh ở thành phố S khoảng 2,3 tiếng sau.

Nơi này cũng có tài xế đưa đón bọn họ, Nguyễn Viên đi theo Thẩm Dục tới khách sạn. Cô ngáp một cái.

Thẩm Dục nhìn thấy cô như vậy liền hỏi: “Em mệt à?”

Nguyễn Viên không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận. Cô rất ít khi ra ngoài, vì vậy đi một quãng đường dài như vừa rồi đối với một trạch nữ như cô, thật sự quá vất vả.

Thẩm Dục không giống với cô, hằng năm anh đều phải đi thi đấu. Ngoại trừ lúc anh thi đấu và huấn luyện thì thời gian còn lại chính là ở trên máy bay. Nhìn thấy Nguyễn Viên mệt như vậy, anh cảm thấy tự trách bản thân.

Nhưng bây giờ việc anh có thể làm không nhiều, nếu có thể, anh muốn bản thân mình làm chỗ dựa cho cô dựa vào.

Đáng tiếc bây giờ anh danh không chính ngôn không thuận (Thẩm Dục chưa phải là người yêu của Nguyễn Viên).

Sau khi làm xong thủ tục, Thẩm Dục cầm lấy hành lý của Nguyễn Viên, trợ lý cầm hành lý của Thẩm Dục, ba người cứ như vậy đi vào thang máy.

Thẩm Dục rất ít khi tức giận, như vậy lúc này nếu không phải Nhan Tiểu Phong thật sự chọc giận anh có lẽ anh sẽ không tự mình ra trận.

Chẳng qua lần này có thể cùng đi với Nguyễn Viên phát triển tình cảm, nghĩ lại cũng không có gì là không ổn.

“Em cảm thấy đã tới thành phố S thì nên đi mua đồ, anh thấy có được không?”

Cung phản xạ của Nguyễn Viên có hơi dài, lúc trước cô suy nghĩ tới thành phố S thì nên làm gì, bây giờ có lẽ cô đã tìm được mục đích rồi.

“Em muốn mua cái gì?” thấy giọng nói của cô có vẻ tỉnh táo lại một chút, Thẩm Dục một tay bỏ vào túi, nhìn hình ảnh cô phản chiếu qua thang máy, tất nhiên là đối với ý tưởng của cô, anh cảm thấy rất hứng thú.

Câu hỏi của Thẩm Dục khiến Nguyễn Viên phải dừng lại trong chốc lát, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không biết phải mua cái gì mới được, nhưng đã tới đương nhiên không thể trở về tay không”.

Lúc này trợ lý mở miệng rất đúng lúc: “Nếu Nguyễn tiểu thư muốn mua sắm thì để tôi đi sắp xếp”.

Thẩm Dục quay đầu nhìn trợ lý một cái rồi nhướng mày, có vẻ rất hài lòng.

“Đinh đinh” một tiếng, thang máy dừng lại, Nguyễn Viên dẫn đầu đi ra ngoài, sau đó nhìn thẻ phòng trong tay, cô quay đầu nhìn Thẩm Dục nói: “Anh tìm giúp em một chút được không, em mù đường”.

Thẩm Dục nhìn qua thẻ phòng của mình rồi chỉ tay: “Trước mắt là đến rồi, phòng của anh và em gần nhau, tìm phòng của anh là được”.

Cô lại tỏ vẻ ngốc nghếch trước mặt anh, cô đưa tay ra, hướng về phía anh.

Thẩm Dục nhướng mày, nhìn cô: “Sao vậy?”

“Đưa hành lý cho em, em tìm được phòng rồi”.

“À” Thẩm Dục đưa hành lý cho cô, tiếp tục nói: “Điện thoại để bên người, anh có thể gọi em bất cứ lúc nào, ở bên ngoài anh sợ em đi lạc mất”.

“Em biết rồi” Nguyễn Viên nở nụ cười với anh, nhận hành lý rồi xoay người đi được hai bước, nhìn trái nhìn phải tìm được phòng của cô, quẹt thẻ phòng rồi đi vào trong.

Dù sao cũng là khách sạn 5 sao, Thẩm Dục chọn phòng không tệ. Cô kéo hành lý vào phòng rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn từng dãy núi trùng điệp phía xa.

Phong cảnh của thành phố này không tệ chút nào.

Nguyễn Viên ngồi vào ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, cô dựa cả người vào ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.

Lúc này ở bên ngoài, Thẩm Dục nhận hành lý từ tay trợ lý, rất khách khí nói với trợ lý: “Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi, chờ mấy chuyện này xong xuôi, tôi sẽ cho anh thêm mấy bao lì xì (tiền thưởng).

Trợ lý nghe thấy được thưởng thêm bao lì xì, trong mắt tràn đầy kích động, anh hơi cúi người, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, tiểu thiếu gia”.

Nguyễn Viên và Thẩm Dục đều nghỉ ngơi, chỉnh đốn bản thân thật tốt rồi mới cùng nhau đi ăn trưa.

Nguyễn Viên đã ăn quen đồ ăn ở nơi này. Cô cũng giống như những cô gái khác, ăn xong liền đi chụp ảnh khắp mọi nơi. Cô nói với Thẩm Dục: “Em có thể đăng lên Weibo không?”

“Anh có thể chia sẻ bài đăng của em được không?”

Nguyễn Viên đang cúi đầu nghiêm túc chụp cảnh ngoài cửa sổ, cô ngẩng đầu hỏi: “Làm vậy có phải trắng trợn quá rồi không? Liệu người khác có hiểu lầm gì không?”

Điều anh muốn chính là tuyên bố táo bạo, muốn tất cả mọi người biết rằng, cô là của anh. Thẩm Dục vẫn luôn muốn làm như vậy, lại sợ cô không thích.

“Em có muốn họ hiểu lầm không?”

Nguyễn Viên cảm thấy không sao cả, nhưng không biết vì sao cô lại vô thức lắc đầu nói: “Em không muốn. Giữa hai người chúng ta có chuyện gì chứ, em là người thành thật, nếu họ muốn nói thì cứ để họ nói”.

Một cảm giác rất tuyệt khi ở cạnh cô ấy.

Thẩm Dục cười cười, cầm lấy ly thủy tinh uống một ít nước, nhìn Nguyễn Viên vui vẻ chỉnh sửa ảnh rồi đăng Weibo.

Điện thoại của anh “Tinh tinh” hai tiếng, trên màn hình là thông báo về bài đăng mới nhất của cô trên Weibo.

Nguyễn Nguyễn Tiểu Nhuyễn Muội Nha: Phong cảnh thật tuyệt vời [biểu cảm] [hình ảnh] [ hình ảnh ] …

Thẩm Dục ấn vào xem, cô chụp 6 bức ảnh, ánh sáng và góc độ đều rất đẹp. Có một bức ảnh, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy tay của anh phản chiếu qua kính.

Thẩm Dục thật sự rất đẹp trai khi anh nở nụ cười, Nguyễn Viên bỏ điện thoại xuống rồi nhìn trộm anh.

Thẩm Dục nhấn thích rồi chia sẻ bài đăng của Nguyễn Viên.

Nhân tiện còn bình luận thêm một câu: “Không lẽ người chụp xấu lắm sao?”

Nguyễn Viên cũng thấy được bình luận đó, hai tay cô chống cằm, đôi mắt đầy ý cười nhìn anh.

Lần đầu tiên cô chủ động “thả thính” anh, trước lúc yêu nhau phải có một khoảng thời gian mập mờ mới thú vị.

Thẩm Dục thấy cô cứ nhìn mình, anh hơi mất tự nhiên, bỏ điện thoại xuống, hỏi cô: “Trên mặt anh có gì sao?”

Nguyễn Viên cười khẽ, lắc đầu: “Em đang nhìn anh nha, đẹp trai lắm, không rời mắt được”.

Lúc đó Thẩm Dục cảm thấy ánh mắt Nguyễn Viên như sáng lên, trong mắt cô chỉ có anh và không gian xung quanh anh.

Nguyễn Viên cảm thấy mình nhìn anh vậy có hơi quá, cô không nói gì, cứ nhìn anh như vậy. Cô không chống cằm nữa, nhìn anh nở nụ cười sau đó dời tầm mắt đi.

Trợ lý vừa lúc đi đến, nói với hai người họ: “Tiểu thiếu gia, Nguyễn tiểu thư, mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta đi thôi”.

Nguyễn Viên gật đầu, cầm túi xách lên, Thẩm Dục đứng lên đi theo sau cô, anh biết vừa rồi là do anh thất thố, không biết bây giờ anh xin lỗi còn kịp không.

Giọng anh không lớn không nhỏ, vừa vặn Nguyễn Viên có thể nghe được: “Ở trong mắt anh, em chính là người đẹp nhất”.

Trợ lý giả vờ không nghe thấy gì cả, anh đã bỏ lỡ hình ảnh một đôi nam nữ, nam thì tai hồng, nữ thì đỏ mặt.

Hành trình buổi chiều đều giống như những gì Nguyễn Viên nói, Thẩm Dục dẫn cô đi mua sắm, đi dạo mấy khu trung tâm mua sắm, Nguyễn Viên cảm thấy không có gì đặc biệt.

Ngược lại, cô thấy một chiếc đồng hồ rất đẹp ở một quầy gần đó, cô nghĩ anh đã giúp cô nhiều như vậy, vẫn phải cảm ơn anh mới được.

Nhìn giá, cô nghĩ ngợi một chút, quyết định mua luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.