Editor: KiL
Hướng Vãn và Giang Ngư Chu ngủ đến giữa trưa mới rời giường, sau khi rời giường tắm rửa một hồi, hai người đổi quần áo rồi lái xe đến chỗ ba mẹ Giang Ngư Chu ăn cơm trưa.
"Lẽ ra chúng ta nên đến sớm một chút." Lúc lên xe, Hướng Vãn có chút bận tâm nói. Cô dâu mới hẳn là dậy sớm một chút chào hỏi với người lớn mới là lễ phép, nhưng người nào đó tối hôm qua quá vô sỉ, giày vò đến gần như hừng đông mới thu binh, cuối cùng hai người mệt đến cực hạn, ngủ thiếp đi như chết, mới đưa đến tình trạng như vậy.
"Đều tại anh." Hướng Vãn oán trách một câu.
Thái độ Giang Ngư Chu không sao cả, ha ha cười hai tiếng, gật đầu đồng ý, "Ừm, trách anh."
Hướng Vãn thấy anh vẫn còn cười đùa tí tửng, nghiêm mặt nói, "Em nghiêm túc đó, mẹ anh nhất định là ấn tượng không tốt với em, còn ba anh nữa, vốn ông ấy đã có chút ý kiến với em." Mím miệng, "Em không dám đi, làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu, có anh ở đây, ông ấy sẽ không ăn em." Giang Ngư Chu bình chân như vại nói, "Nếu ông ấy nhăn mặt với em, anh còn không tới nữa đó, ông ấy nhất định sốt ruột muốn chết."
Hướng Vãn kinh ngạc nhìn anh, "Anh sao có thể đối xử với ba anh như vậy?"
"Đó cũng là không còn cách nào, ai bảo ông ấy đắc tội với vợ của anh chứ."
Hướng Vãn mặc dù không gật bừa với anh, nhưng nghe anh nói như vậy trong lòng vẫn là vui vẻ.
Đến cổng nhà cũ của anh, Hướng Vãn nhấn chuông cửa, dì Hứa mở cửa, Hướng Vãn chào dì một tiếng, đưa cho dì một hộp quà, "Đây là một chút tâm ý của cháu và Ngư Chu ạ."
Dì Hứa được sủng ái mà lo sợ, "Quá tốn kém, không cần mỗi lần đều mang quà cho dì đâu." Mỗi lần bọn họ về nhà đều sẽ mang một phần quà cho dì, dì Hứa thực sự rất cảm kích.
"Dì Hứa cứ nhận đi, trong này là một bộ kem dưỡng tay, Hướng Vãn tự mình chọn." Giang Ngư Chu ở bên cạnh phụ họa nói.
Dì Hứa biết bọn họ thật tâm thật ý, cảm kích vạn phần nhận lấy.
Giang Tâm Duyệt đã đến trước đó, một nhà anh hai Giang Tâm An của Giang Ngư Chu cũng ở đây, Hướng Vãn đầu tiên chào hỏi với trưởng bối, sau đó là ngang hàng, bây giờ đã kết hôn, xưng hô hiển nhiên đều thay đổi.
Lão gia tử vẫn cứ là vẻ mặt lạnh nhạt kia, nhìn không ra vui giận, lúc ăn cơm, Hướng Vãn dùng tay chọc chọc cánh tay Giang Ngư Chu, "Ba anh có phải đang tức giận không?"
Giang Ngư Chu nghe xong quay đầu nhìn qua, "Ba, ba đang không vui à?"
Hướng Vãn: "......"
Giang lão gia tử đang cầm ly uống nước, nghe xong lời này suýt chút là sặc, cầm giấy lau miệng, không để ý anh.
Giang Tâm An vui cười, quơ quơ đũa trên mâm ăn, "Chú cũng biết ba không vui à, vậy còn không tới sớm một chút? Ba ông ấy suýt chút đói đến tuột huyết áp."
"Con không nói lời nào không ai cho rằng con là người câm!" Lão gia tử nặng nề đáp lại một câu.
"Con cũng không có nói sai, ngài vừa mới không phải la hét choáng váng sao."
"Con còn nói." Lão gia tử cầm lấy cái ly trước mặt sắp ném qua, bị lão phu nhân chặn lại, "Ngày tốt đẹp mà ông làm cái gì vậy?"
Bên kia Giang Tâm An thấy lão gia tử phát cáu cũng không dám nhiều lời nữa, lão gia tử tức giận nhặt đũa lên, "Không có một đứa nào để người bớt lo, sớm muộn cũng bị mấy người tức chết." Lão gia tử lầm bầm một câu, sau đó gọi tên Hướng Vãn và con dâu cả của ông, "Các con dùng bữa đi, đừng để ý đến mấy cái đồ khốn nạn này."
Lời này vừa nói ra, hai người con dâu thở phào một cái thật dài, mà ba người con trai gái Giang gia, bao gồm Giang Tâm Duyệt đều thay đổi sắc mặt.
Giang Ngư Chu cúi đầu lại gần, nhỏ giọng nói, "Để chứng minh ba anh không có giận em, anh đúng là đã đem mình kéo xuống nước."
Sau bữa ăn, lúc Hướng Vãn giúp đỡ thu dọn bát đũa, Giang lão phu nhân mới nói rõ nguyên do với cô, "Ông già cũng không phải là giận con, thằng hai nó trước đây nợ nần chồng chất bên ngoài, ông già còn chưa hết giận, Tâm Duyệt và Hoa Bình lại ly hôn, Ninh Ninh lại suốt ngày không có nhà, khuya ngày hôm trước còn ầm ĩ với Tâm Duyệt một trận, đến bây giờ còn chưa về nhà....." Nói xong thở dài một hơi, "Đứa nhỏ Tâm Duyệt này cũng không dễ dàng, khi còn bé không có mẹ, hai đoạn hôn nhân lại là một kết quả như vậy, cái dạng kia của Ninh Ninh nó đời này cũng không trông cậy vào được, thật không biết sau này nên làm cái gì?"
Hướng Vãn nghe bà nói như vậy, hồi tưởng lại vừa rồi lúc nhìn thấy Giang Tâm Duyệt bà đúng là một mặt mệt mỏi.
"Tiểu Vãn à, quan hệ của Tâm Duyệt và Ngư Chu là tốt nhất, về sau trên sinh hoạt các con có thể giúp đỡ thì giúp đỡ nó một chút, nó là một người phụ nữ, trong nhà phàm là xảy ra chuyện gì thật sự là một chút biện pháp cũng không có."
Hướng Vãn gật gật đầu, "Con hiểu rồi."
Hướng Vãn và Giang Ngư Chu buổi chiều phải bay đến Maldives hưởng tuần trăng mật, sau khi ăn cơm xong liền cáo từ, Giang Tâm Duyệt không lái xe tới, theo bọn Hướng Vãn cùng rời đi.
Khi xe đi qua khu mua bán, bọn Hướng Vãn muốn xuống dưới mua chút vật dụng thường ngày, Giang Tâm Duyệt nói, "Chị đưa em đi, Ngư Chu em ở chỗ này đợi bọn chị."
Hai người chọn mua đồ xong, lúc xuống lầu liền thấy một vòng người vây nơi cổng.
Hướng Vãn không muốn xen vào việc của người khác, đang muốn đi ra ngoài, đã thấy Giang Tâm Duyệt bỗng nhiên chạy tới, bà đẩy đám người ra, bên trong miệng gọi tên Giang Ninh.
Hướng Vãn theo tới, nhìn thấy quả nhiên là Giang Ninh, chỉ thấy cô ta tóc tai bù xù, tựa như liều mạng kéo lấy tay áo của một người đàn ông chửi ầm lên, "Diệp Lương Huy anh cái đồ khốn nạn, anh ăn của tôi dùng của tôi, thế mà nuôi phụ nữ ở bên ngoài....."
Diệp Lương Huy vừa tránh thoát vừa cãi lại, "Là chính cô đưa tới cửa, tôi cũng không ép buộc cô, cô làm những chuyện kia đều là cô tự nguyện, hiện tại lại tới nói với tôi những cái này, cô có phiền hay không?"
Người phụ nữ bên cạnh kéo lấy tóc Giang Ninh, đẩy cô ta tới trên mặt đất, chỉ về phía cô ta nói, "Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là cái dạng b* gì? Một kẻ thọt, còn trông cậy đàn ông đều xoay quanh cô à, Lương Huy đã sớm không cần cô, là chính cô bám dính anh ấy."
*chắc là bitch
Giang Ninh vừa khóc vừa chỉ vào bọn họ mắng, "Hai kẻ tiện nhân các người, tôi để các người chết không yên lành."
Diệp Lương Huy nghe vậy cười to, "Cô cho rằng cô là ai? Vẫn là tiểu thư Giang gia? Đừng cho là tôi không biết trước kia cô đã làm bao nhiêu chuyện không thể lộ ra ngoài, hiện tại cha ruột cô chết rồi, mẹ cô ông ngoại bà ngoại cô, cậu nhỏ cô, cha dượng cô bọn họ đều không cần cô, cô còn tỏ vẻ hung ác cái gì? Nếu không phải cô còn có mấy đồng tiền bẩn kia, thì cũng không khác gì với bà điên ở dưới cầu vượt cả."
Giang Ninh kiêu ngạo đã quen, bây giờ bị anh ta chê thành không đáng một đồng, đột nhiên tựa như phát điên bổ nhào qua phía anh ta, há miệng cắn một phát ngay tại trên đùi anh ta, Diệp Lương Huy kêu thảm một tiếng, một cái chân khác nâng lên liền đạp......
"Đừng!" Giang Tâm Duyệt ngay lúc này xông tới, nhưng hiển nhiên có người tốc độ còn nhanh hơn so với bà.
Một bóng người bay tới, theo sát lại là một thân ảnh bay ra ngoài. Quần chúng vây xem còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Lương Huy đã nằm rạp trên mặt đất kêu rên.
"Ôi, cô là ai, có chuyện gì của cô à?" Người phụ nữ bên cạnh lúc đầu muốn tiến lên chất vấn Hướng Vãn, lại bị một cước công phu vừa rồi kinh sợ, chỉ dám đứng ở một bên lên tiếng.
Hướng Vãn không để ý cô ta, trực tiếp đi qua, một chân đạp trên người Diệp Lương Huy vừa mới giãy dụa lật người, "Diệp Lương Huy, cái tật ăn vụng này của anh sao còn chưa đổi? Đàn ông to cao ở bên đường ức hiếp người khuyết tật mà anh cũng không sợ bị người chê cười."
Diệp Lương Huy lo sợ té mật, có điều nhìn thấy Hướng Vãn vẫn là lấy lòng cười hai tiếng, "Hướng Vãn, tôi giúp cô trút giận mà, sao cô còn đánh tôi."
Hướng Vãn thêm chút lực trên chân, Diệp Lương Huy lập tức nhe răng trợn mắt, khổ không thể tả, Hướng Vãn nói, "Ai cần anh giúp tôi trút giận? Anh cho rằng anh là ai? Ức hiếp phụ nữ thì anh nên bị đánh." Nói xong, ở trên người anh ta đá mấy cước.
Diệp Lương Huy che chở đầu gào thảm làm sao cũng nghĩ không thông, đời này của mình vì sao lại bị người phụ nữ này đánh hai lần, mà lại một lần so với một lần còn thảm hơn.
Đợi đến lúc cảnh sát chạy tới, răng cửa lần trước bị đánh gãy của Diệp Lương Huy lại một lần nữa vinh quang rời cương vị.
Cảnh sát đưa cả đám người đến đồn cảnh sát thẩm vấn, đối với loại tranh chấp này bọn họ sớm đã nhìn quen không kì lạ, đàn ông hoa tâm bị ăn đòn vốn là tự làm tự chịu, làm ghi chép xong liền thả ra.
Hướng Vãn ra tới đầu tiên, Giang Ngư Chu vẫn luôn đang đợi cô ngoài cửa, thấy cô ra tới anh liền quay người đi ra bên ngoài, Hướng Vãn chạy chậm hai bước theo tới, đụng đụng tay anh.
Giang Ngư Chu không có phản ứng, tiếp tục nhanh chân đi lên phía trước, Hướng Vãn kéo lại tay anh, cả người đổ lên cánh tay anh, Giang Ngư Chu lúc này mới dừng bước lại nghiêng mặt nhìn cô.
"Xin lỗi " Hướng Vãn nhỏ giọng nói xin lỗi.
"Làm gì nói xin lỗi?" Anh hỏi lại.
"Em không nên xen vào việc của người khác, ầm ĩ đến nơi này." Hướng Vãn thành khẩn nói. Buổi chiều bọn họ còn phải đến sân bay hưởng tuần trăng mật, thế mà ầm ĩ đến tận đồn cảnh sát, rất là không đúng lúc.
"Em không sai." Giang Ngư Chu nói, lôi kéo cô xuống bậc thang.
Trong lòng Hướng Vãn vui mừng, kết quả anh còn nói câu tiếp theo, "Là anh sai."
Hướng Vãn ủ rũ, "Anh còn đang tức giận."
Lúc này hai người đi đến cạnh xe, Giang Ngư Chu mở cửa nhét cô vào, anh vòng sang một bên khác lên xe, sau khi đóng cửa lại quay đầu nói với cô, "Anh không nên để em tự đi qua, về sau mặc kệ em đi đâu anh đều đi theo, muốn động thủ muốn đánh người thì để anh, em ở bên cạnh nhìn là được rồi. Em vừa đánh vừa đạp như thế, lỡ như làm bị thương con gái của anh thì làm sao bây giờ?"
"Em lại không có....."
"Cái đó chưa chắc đã nói được, không chừng hiện tại đã có." Giang Ngư Chu nói xong lại hung tợn rống cô, "Không cho phép mạnh miệng, cứ như vậy."
Nói xong đạp ga một cái, về nhà.
Sau khi đến nhà, hai người nhanh chóng thu dọn hành lí, một cái túi du lịch cộng thêm một cái ba lô bị Giang Ngư Chu xách xuống lầu, Hướng Vãn mang theo một cái túi nhỏ bên người.
Trước khi ra cửa, Hướng Vãn gọi một cú điện thoại cho mẹ cô, nói chuẩn bị xuất phát. Hướng Duy Trân cũng không nói gì khác, chỉ nói, trên đường chú ý an toàn, chơi vui vẻ một chút.
Để điện thoại xuống, Hướng Vãn hỏi Giang Ngư Chu, "Anh không gọi điện thoại cho chị anh sao?"
Giang Ngư Chu trả lời, "Không cần, giữa trưa lúc ăn cơm đã nói qua chuyện này, chị ấy biết."
Hướng Vãn ồ một tiếng, không còn nói thêm, có điều lúc xe chạy đến nửa đường, Hướng Vãn nhận được điện thoại của Giang Tâm Duyệt.
"Xuất phát rồi sao? Không có chậm trễ bọn em chứ?" Giang Tâm Duyệt nói trong điện thoại, "Hôm nay cảm ơn em, bằng không Ninh Ninh chắc chắn phải chịu thiệt thòi rồi."
"Không sao, bọn em sắp đến sân bay."
"Vậy là tốt rồi, bọn em chơi vui vẻ một chút, chị không gọi điện thoại cho Ngư Chu nữa, em nói với nó một tiếng." Tiếng nói dừng một chút, "Cảm ơn em, Hướng Vãn."
Một tiếng cảm ơn bao hàm quá nhiều ý nghĩa, áy náy, tiếc nuối, chân thành, cảm hoài...... Hướng Vãn đều hiểu, nhưng cô không muốn đi phỏng đoán. Cô làm những chuyện này không phải vì để người cảm kích cũng không phải chứng minh mình vĩ đại, mà là một loại chính nghĩa bản năng.
Có điều sau khi cúp điện thoại tâm tình của cô vẫn rất tốt, "Chị anh gọi tới." Cô nói với Giang Ngư Chu, cũng truyền đạt ý của chị anh.
Kì thật Giang Ngư Chu vừa rồi cũng nghe được, hôm nay là lái xe lái xe, anh và Hướng Vãn cùng ngồi ở phía sau, "Nhìn em giống như nhặt được đôla vậy."
"Vui vẻ không được sao?" Cô hỏi lại.
"Được, đương nhiên được." Anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, bỗng nhiên kéo bờ vai cô qua ôm vào trong ngực, "Khiến em vui vẻ là mộng tưởng của đời anh, duy nhất."
Hướng Vãn ở trong ngực anh cong cong khóe miệng, đưa tay ôm lại anh, "Em cũng thế."
Có lẽ cuộc đời của cô cũng không tính là viên mãn, có chút mâu thuẫn còn chưa giải quyết triệt để, cuộc sống sau này có lẽ còn có càng nhiều vấn đề khó khăn, càng nhiều quan hệ rắc rối phức tạp chờ cô đối mặt, thế nhưng là giờ khắc này, cùng với người này, cô cảm thấy an tâm lại hạnh phúc.
Cho dù tương lai không được hoàn toàn như ý thì như thế nào, ngày mai tận thế thì sao?
Ta yêu người, ta đạt được, sở hữu, trên con đường tình yêu này ta không có tiếc nuối.
Hoàng hôn Tây Sơn, một vòng mây hồng che khuất một tia nắng ấm cuối cùng của nhân gian, máy bay xuyên thấu mây mù lái về phía tầng bình lưu, chỉ một thoáng sương mù bỗng nhiên tan biến, hào quang muôn trượng, phong cảnh bầu trời nhân gian khác nhau, cuộc hành trình hạnh phúc thuộc về bọn họ chỉ mới bắt đầu.
Hoàn~
(1)