Editor: KiL
Giang Ngư Chu tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của mẹ vợ, ngày hôm sau liền kéo Hướng Vãn đến cục dân chính lĩnh chứng, cuốn sổ màu đỏ chót, con dấu đóng xuống, cả cuộc đời của hai con người không có bất kì quan hệ máu mủ gì, cứ thế gắn liền chặt chẽ với nhau.
Giang Ngư Chu bỏ hai cuốn sổ màu đỏ vào trong túi áo khoác của mình, quay đầu nói với Hướng Vãn, "Vợ ơi, chúng ta về nhà."
Xưng hô cũng thay đổi, cây ngay không sợ chết đứng.
Vào buổi tối, Giang Ngư Chu đặt một bàn tiệc rượu ở khách sạn Hào Đình, mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn tốt của mình.
Bốn cặp vợ chồng, cộng thêm một lão độc thân Kỷ Minh Thành, thế là anh ta bị mấy người anh em không có tiết tháo chèn ép.
"Lão Kỷ à, hiện tại chỉ thừa có cậu, thêm chút sức đi."
"Kỷ đội, động tác phải tăng tốc."
"Các cậu biết cái gì, Kỷ đội trưởng của chúng ta cùng một phóng viên nhỏ đang có một cuộc chiến nóng bỏng, có đúng không, lão Kỷ?"
Kỷ Minh Thành trừng người kia một cái, muốn thô tục mắng chửi, có điều nhìn đông đảo nữ sĩ ở đây, nhịn xuống, "Chớ nói nhảm, cái con nhóc kia chính là sống mái với tôi, hai ngày trước còn đến chỗ cục trưởng tố cáo tôi, nói tôi thái độ tồi tệ, các cậu nói tôi có thể để cho cô ta xông loạn vào hiện trường giết người sao? Lấy tin tức không phải là cách lấy như thế, thế mà ác độc cáo trạng trước."
"Cái này gọi là không phải oan gia không gặp gỡ, cố gắng nắm chắc đi, cậu nhìn tôi và Hướng Vãn đi, lần đầu gặp mặt không phải cũng là không vừa mắt nhau?" Làm người từng trải, Giang Ngư Chu hợp thời an ủi anh em tốt.
Kết quả, Kỷ Minh Thành lườm anh một cái, "Cậu tưởng tôi không có tiết tháo như cậu chắc? Ông đây không có đam mê luyến đồng."
Đám người cười ha ha, Giang Ngư Chu bị chế giễu là trâu già gặm cỏ non cũng không thấy ngượng ngùng chút nào mà ngược lại đắc chí trả lời, "Điều này nói rõ tôi có mị lực, có thể hấp dẫn được cô gái nhỏ."
"A, trách không được vừa rồi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân kia cứ một mực nhiệt tình chào hỏi Giang tổng, mấy người bọn tôi cô ấy không biết ai, chỉ biết có Giang tổng." Bạn bè tốt chính là đến phá đám vào thời khắc mấu chốt.
Giang Ngư Chu theo bản năng nhìn Hướng Vãn, người phụ nữ kia cúi đầu dùng bữa, cũng không phản ứng.
Giang Ngư Chu khụ một tiếng, "Tôi đây thường xuyên được lên TV đăng lên báo, biết tôi thì có gì đáng kinh ngạc, tôi không biết cô ấy chẳng phải được rồi sao."
"Ai da, đừng rũ sạch thế, lại không nói gì cậu."
"Đúng thế đúng thế."
Một đám khốn kiếp chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Sau khi kết thúc, một đoàn người nối đuôi nhau mà ra, lúc đi qua đại sảnh, một giọng nói thanh thúy vang lên, "Giang tổng ăn xong rồi? Ngài đi thong thả, lần sao lại đến."
Khóe miệng Giang Ngư Chu giật một cái, khi quay đầu lại, lấy tay khoác vào eo Hướng Vãn.
Ông đây là người đã có chủ.
Ra cửa, riêng phần mình rời đi, đêm nay Giang Ngư Chu để lái xe lái xe tới, anh và Hướng Vãn ngồi đằng sau. Trên đường Hướng Vãn không chút để ý đến anh.
Đến cửa nhà, lúc Giang Ngư Chu cầm chìa khóa mở cửa thì bị Hướng Vãn đẩy vào, đè vào phía sau cửa, một cánh tay chặn ngang cổ, còn chỗ lão nhị bị đầu gối của cô chống lên.
"Có mị lực? Có thể hấp dẫn được cô gái nhỏ, hả?" Không cần quan tâm là người phụ nữ nào, khi ghen thì đều giống nhau, không thèm nói đạo lí.
Giang Ngư Chu lập tức biện bạch, "Mị lực của anh chỉ để lại cho vợ thưởng thức."
"Miệng lưỡi trơn tru."
"Vậy em nếm thử đi." Giang Ngư Chu đưa tay kéo cô, vùi đầu hôn, lúc Hướng Vãn giãy dụa, đầu gối đụng vào anh một cái, Giang Ngư Chu hừ một tiếng, "Người phụ nữ muốn mạng, dám giở trò, em phản rồi, xem anh xử lí em thế nào."
Anh vừa rồi thế nhưng là nhường cô mới để cho cô thuận lợi, thật sự hành động thì Hướng Vãn đánh không lại anh.
Hai người ăn no rỗi việc, nửa thật nửa giả nháo nhào lên. Bên trong phòng không mở đèn, cũng không phải là một khoảng đen kịt, sao bên ngoài và ánh sáng của đèn đường loang lổ lọt vào trong, mang theo vài phần thần bí và mê say.
Cứ đánh cứ đánh, ý vị liền thay đổi.
"Vợ em hư, em cởi quần áo của anh."
"Anh câm miệng cho em." Rõ ràng là không cẩn thận kéo phải.
Giang Ngư Chu ném quần áo ra, bắt lấy cô, "Không được, anh cũng phải cởi của em một chiếc."
Anh một chiếc em một chiếc, luận bàn võ nghệ biến thành giải thi đấu thoát y, cuối cùng hai người không còn thừa cái gì, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong.
Ngay lúc này, chỗ cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa, hai người không kịp phản ứng, cạnh một tiếng, đèn trần liền sáng. Hướng Vãn không có chỗ để trốn, dưới tình thế cấp bách hét to một tiếng nhảy lên người Giang Ngư Chu, Giang Ngư Chu theo bản năng tiếp được.
Thế là Giang lão phu nhân vừa mới vào cửa mở đèn liền nhìn thấy tình cảnh như thế, con trai của bà đưa lưng về phía bà, trần trụi đứng trong phòng khách, trong ngực còn ôm lấy người phụ nữ.
Giang lão phu nhân ối một tiếng, che mắt xoay người sang chỗ khác, nghiệp chướng a nghiệp chướng, thế mà đụng vào loại chuyện này. Lão phu nhân vừa thẹn vừa giận, trầm giọng hô một câu với vách tường, "Nhanh mặc xong quần áo."
Hai người sau lưng động tác cũng không phải chậm chạp, lưu loát mặc xong quần áo, Giang Ngư Chu hắng giọng một cái, chính thức mời mẹ anh quay đầu, "Mẹ, bây giờ ngài có thể quay đầu."
Giang lão phu nhân xoay người, thấy hai người đã quần áo chỉnh tề nhìn qua bà, lão phu nhân không vui nhìn bọn họ một chút, thở hồng hộc đi tới ngồi xuống ghế sô pha, chỉ về phía con trai bà, "Nhìn con đi, người bao lớn rồi, làm việc không thể có chừng mực chút à?"
"Đây chẳng phải là không biết ngài sẽ đột nhiên xuất hiện sao?"
"Đây là trách mẹ xuất hiện không phải lúc?" Lão phu nhân không vui hỏi lại.
Giang Ngư Chu cất bước đi qua ngồi xuống sát bên bà, "Sao có thể chứ, ý của con là ngài đến mà sao không nói trước một tiếng, con sẽ biểu hiện hoan nghênh một chút."
Giang lão phu nhân không muốn cùng anh múa mép khua môi, vừa lúc Hướng Vãn bưng nước tới, lão phu nhân nhìn cô nói, "Mẹ tới tìm Hướng Vãn." Nói, lôi kéo tay Hướng Vãn muốn cô ngồi xuống, lo lắng hỏi thăm, "Nghe nói Giang Ninh cầm axit sunfuric đi giội con, không có bị thương gì chứ?"
Hướng Vãn lắc đầu, "Cháu không sao."
Lão phu nhân tiếp đó thở dài, "Nghĩ không ra đứa bé Ninh Ninh kia càng ngày càng quá đáng, chúng ta thực sự nhìn lầm nó rồi. Đều tại chúng ta không giáo dục nó cho tốt, để nó làm việc bất chấp hậu quả như thế, con à, con chịu ấm ức rồi."
Nói thật, nếu lão phu nhân không đề cập đến chuyện này, Hướng Vãn sớm đã quên đi, chẳng qua Hướng Vãn vẫn rất cảm động, lão phu nhân vừa nghe đến tin này mà đêm hôm khuya khoắt liền chạy tới thăm cô, "Cháu thật sự không sao, bác gái, cảm ơn ngài đặc biệt sang đây thăm cháu."
"Không phải hôm nay đi lĩnh chứng rồi sao?" Lão phu nhân bỗng nhiên quay đầu sang hỏi con trai.
Giang Ngư Chu trả lời, "Lĩnh rồi, con và Hướng Vãn bây giờ là hợp pháp." Nếu không sao dám như thế ở trước mặt ngài?
Lão phu nhân quay đầu lại nhìn Hướng Vãn, "Con làm sao còn gọi bác gái?"
Lúc này Hướng Vãn mới phản ứng được, cong cong khóe miệng, gọi một tiếng: "Mẹ."
"Ừ, ngoan." Lão phu nhân vui vẻ cười một tiếng, cầm tay Hướng Vãn ở trong lòng bàn tay vỗ vỗ, "Nếu con đã không sao thì mẹ cũng yên tâm, các con tắm rửa ngủ đi, mẹ không quấy rầy các con nữa."
Lão phu nhân đứng dậy muốn đi, Giang Ngư Chu nói, "Ngồi thêm một chút nữa đi ạ."
Lão phu nhân khoát tay một cái nói, "Không được, các con còn chính sự muốn làm mà, mẹ về nhà, ngày mai các con về nhà ăn cơm đi."
Đưa tiễn Giang lão phu nhân xong, Giang Ngư Chu đóng cửa lại, nhướng nhướng mày với Hướng Vãn, "Vợ à, chúng mình tắm rửa đi ngủ?"
Hướng Vãn quay lưng đi, "Đáng ghét."
Giang Ngư Chu xoay người ôm cô, "Cái đồ nói một đằng làm một nẻo, đợi chút nữa em liền sẽ không nói đáng ghét."
Giang Ngư Chu ôm cô lên lầu, trực tiếp ném vào phòng tắm, hai người cùng nhau tắm uyên ương, cứ tắm cứ tắm rồi cũng ở phòng tắm đánh lên, sau đó một mực đánh tới trên sàn nhà bên ngoài, trên cửa sổ lồi, trên ghế sô pha, trên giường......
Đêm nay quá mức dài dằng dặc, nhưng đối với người có tình mà nói, dường như lại có chút ngắn ngủi.
Lĩnh giấy hôn thú qua đi, hôn sự liền bị đưa vào danh sách quan trọng. Giang lão phu nhân tự mình đến thăm hỏi Hướng Duy Trân, hai bà thông gia đều là người tính tình chân thật, rất nhanh đem hôn sự quyết định, mùng tám tháng giêng để bọn họ kết hôn.
Hướng Vãn cảm thấy thời gian quá gấp gáp, bây giờ cách thời gian bọn họ định ra chỉ còn gần một tháng, mà bọn cô còn chưa chụp hình kết hôn, áo cưới cũng chưa đặt trước, ngoài ra còn có một đống lớn chuyện thượng vàng hạ cám, như là đặt trước khách sạn, mua thiệp mời, mua kẹo mừng, còn có tính toán mời bao nhiêu bàn, những chuyện này đều phải cần có thời gian.
"Chụp hình cưới chẳng phải mấy ngày là đủ rồi sao? Về phần quần áo, đặt may không kịp thì mua có sẵn." Hướng Duy Trân không đồng ý nói, "Cũng chỉ có mặc một lần khi kết hôn, đừng quá coi trọng như vậy."
Giang lão phu nhân đồng ý với quan điểm của bà thông gia, phụ họa nói, "Hai chuyện này tự các con nắm chắc thời gian đi làm, chuyện khác các con không cần quan tâm, mẹ và mẹ Hướng Vãn sẽ hoàn thành. Hai con còn vấn đề gì không?"
Giang Ngư Chu cùng Hướng Vãn liếc nhìn nhau, bày tỏ, "Con không có vấn đề."
Hướng Vãn cũng yên lặng nói một câu, "Con cũng..... Không có vấn đề." Kì thật trong lòng có ngụ ý khác, mẹ của cô có bao nhiêu mong muốn đẩy cô ra ngoài đây!
Sau đó, Hướng Vãn hỏi mẹ cô, ngay trước mặt Giang lão phu nhân sao mẹ không hàm súc một chút, khiến người khác cho rằng con gái mẹ muốn gả cho con trai bà ấy đến cỡ nào như vậy. Hướng Duy Trân không chút giấu diếm trả lời nói, "Hàm súc cái gì? Hàm súc nữa mẹ sợ không ai chịu muốn con."
Hướng Vãn không vui lòng, nói, "Giá thị trường của con rất tốt có được hay không?"
Kết quả Hướng Duy Trân trừng mắt, "Hai mươi lăm tuổi mới chính thức nói chuyện yêu đương một lần, con còn không biết xấu hổ nói."
Hướng Vãn gục đầu xuống nói thầm, "Con rõ ràng mười hai tuổi đã yêu."
"Hửm? Con nói cái gì?"
"Không có gì."
Thái độ của hai vị mẫu thân đại nhân tích cực như thế, Hướng Vãn và Giang Ngư Chu chỉ có thể phối hợp. Tô Thuần làm người từng trải đã cung cấp cho bọn họ một chút thông tin và kinh nghiệm có giá trị, nơi chụp ảnh kết hôn cũng không sàng lọc mấy cửa tiệm, liền chọn cửa tiệm lúc Tô Thuần kết hôn kia.
Về phần lễ phục và áo cưới, cũng chỉ có thể nghe theo ý kiến của hai vị mẫu thân đại nhân, mua có sẵn.
Lúc này, Hà Vân bỗng nhiên gọi điện thoại cho Giang Ngư Chu, bày tỏ muốn thay bọn họ may lễ phục và áo cưới.
"Coi như là lễ vật kết hôn tôi tặng cho hai người." Hà Vân ở trong điện thoại hào phóng bày tỏ.
"Sao tôi có thể không biết xấu hổ thế được?" Giang Ngư Chu còn thật là ngượng ngùng, nói ra ít nhiều có chút lúng túng, huống chi nếu Hướng Vãn biết chắc cũng không nguyện ý tiếp nhận.
"Sao thế? Sợ vợ của anh không bằng lòng?"
Giang Ngư Chu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, "Không có, cô ấy không phải người nhỏ mọn như vậy."
"Đã như vậy, vậy thì nhanh chóng đến chỗ này của tôi đo kích thước."
Cúp điện thoại, Giang Ngư Chu có chút đâm lao phải theo lao, một bên thịnh tình không thể từ chối, một bên khác sợ không tiện bàn giao. Có điều lúc trở về anh vẫn nói chuyện này với Hướng Vãn.
Vợ chồng ở chung, thẳng thắn là mấu chốt, trước đó không nói rõ ràng, sau này bị phát hiện thì sẽ phải tốn sức giải thích, huống chi anh cũng không muốn sau này giải thích nữa.
"Được, vậy thì ngày mai đi thôi." Sau khi Hướng Vãn nghe anh nói xong thì trả lời.
Giang Ngư Chu nhìn cô một cái, "Em...... Không để ý?"
"Em để ý cái gì?" Hướng Vãn hỏi ngược lại, nói tiếp, "Hay là anh để ý?"
Giang Ngư Chu đánh chết cũng không thể thừa nhận, "Anh để ý cái gì? Anh với cô ấy vốn chẳng có chuyện gì." Anh đưa cổ phần cho người phụ nữ kia, người phụ nữ kia đưa anh một phần hậu lễ đúng là phải, không có gì phải ngại. Nghĩ như vậy, da mặt thật dày.
Ngày hôm sau, hai người dành thời gian đến tiệm Hà Vân đo kích thước.
Hà Vân không có nói gì khác, giống như người bạn cũ tiếp đãi bọn họ, cũng tự mình đo kích thước cho bọn họ, có điều lúc đo cho Hướng Vãn, cô ấy vẫn không nhịn được nói thêm một câu, "Thật sợ cô không nguyện ý tới."
Hướng Vãn cong cong khóe miệng, "Bạn của Ngư Chu cũng là bạn của tôi, sau này còn phải nhờ cô giúp một tay."
Hà Vân cười, "Cô quả nhiên là người có lòng dạ rộng lượng, về sau có gì cần cứ tới tìm tôi."
Sau đó, Giang Ngư Chu mời Hà Vân cùng ăn trưa với bọn họ, Hà Vân từ chối nhã nhặn, "Từ giờ trở đi, tôi muốn ra roi thúc ngựa chuẩn bị quần áo cho hai người, cố gắng đảm bảo vào ngày kết hôn hai người có thể mặc vào quần áo mới tự tay tôi may."
"Vừa nãy lúc đo quần áo cho em cô ấy nói gì rồi?" Trên đường trở về, Giang Ngư Chu hỏi Hướng Vãn.
Hướng Vãn nói rõ sự thật, Giang Ngư Chu gật gật đầu, "Vợ à em quả nhiên là tăng thể điện cho anh."
"Còn anh? Vừa rồi cô ấy nói gì với anh?" Hướng Vãn không để ý lời nịnh nọt của anh, hỏi ngược lại.
Giang Ngư Chu nắm thật chặt tay lái, nói, "Không có gì, chỉ nói anh có bản lĩnh, quả nhiên đưa được em đến."
Hướng Vãn cười cười, quay đầu nhìn phía trước.
Giang Ngư Chu nói dối, kì thật Hà Vân nói với anh là: Nguyện vọng đời này chính là để người đàn ông tôi thích mặc vào quần áo tôi tự may, cảm ơn anh, đã để tôi được như nguyện.
Để hoài niệm một phần tình cảm cũng có rất nhiều loại phương thức, nhìn vật nhớ người - đại khái cũng coi như là một loại trong đó.
Cho nên sau này, bộ lễ phục kết hôn kia của Giang Ngư Chu, Hướng Vãn sau đó không còn thấy anh mặc.