Anh Không Biết

Chương 35




Editor: KiL

Nếu như nói có lúc nào khiến cho Giang Ngư Chu cảm thấy một khắc trước Thiên đường một khắc sau Địa ngục, vậy đó chính là giờ khắc này, mặc dù Hướng Vãn không hề nói gì, chẳng qua chỉ là một động tác né tránh, nhưng động tác này đã đủ để cho lòng anh bất ổn.

Bây giờ ngay cả chạm vào cô anh cũng không thể sao?

"Hướng Vãn." Giang Ngư Chu sải bước đi đến trước mặt cô, khó mà tin nổi hỏi: "Em vẫn còn tức giận?"

Thân hình cao lớn ngăn tại trước mặt Hướng Vãn khiến cô cảm thấy kìm nén, cô khắc chế cảm xúc trong lòng, nói với anh: "Không tức giận, hết thảy tất cả trước đó tôi đều đã quên, chuyện xảy ra từ đầu đến cuối tôi cũng đã kể cho anh, anh có thể tra ra được gì đó trả lại trong sạch cho tôi tất nhiên là quá tốt, nếu tra không được cũng không hề gì, dù sao nỗi oan này tôi đã gánh rất nhiều năm, người khác nhìn tôi ra sao đã không còn quan trọng. Cuộc nói chuyện hôm nay coi như là lời cáo biệt của chúng ta với quá khứ đi, từ nay về sau, giữa tôi và anh không còn quan hệ gì nữa."

"Có ý gì?" Giang Ngư Chu bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cô, bởi vì trong lòng quá mức không bình tĩnh, dẫn đến lực trên tay anh có chút mạnh, "Đem lời nói rõ ràng ra."

Hướng Vãn liếc mắt nhìn về cánh tay có lực kia trên cánh tay mình, cái tay này rắn chắc tráng kiện, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đây là một bàn tay tràn đầy sức mạnh. Cái tay này đã từng sờ đầu nhỏ của cô, cũng từng nắm chặt bàn tay nhỏ của cô kéo cô lên, còn từng tràn ngập tính xâm lược chạy khắp từng vị trí trên cơ thể cô, khiến cho cô không tự chủ được run rẩy...... Mà tất cả bây giờ đều đã qua, hiện tại nó đang dùng sức lực bóp chết người sít sao vây trụ cô, cái này còn cần gì chứ?

"Cái gì gọi là không còn liên quan gì với anh nữa?" Sức lực trên tay Giang Ngư Chu không giảm, giọng nói như phát ra từ trong lồng ngực, âm lượng không cao, lại giống như một cái búa nặng nề đập vào trong lòng người, toàn bộ trong đầu đều là tiếng vọng không dứt.

"Tôi đã có bạn trai." Hướng Vãn nói, "Sau này chúng ta tốt hơn là đừng gặp mặt nữa."

"Em nói Chu Thanh Dương?"

"Phải."

Giang Ngư Chu giống như nghe chuyện cười, cười lạnh một tiếng, "Hướng Vãn, đừng tưởng rằng anh không nhìn ra được, ngày đó em chẳng qua là coi cậu ta làm ngụy trang."

Hướng Vãn cũng không phủ nhận, "Ngày đó tôi thật sự coi anh ấy làm ngụy trang, chẳng qua ngày hôm sau, anh ấy và mẹ đến nhà tôi làm khách, người lớn hai nhà đều muốn thúc đẩy hai chúng tôi tiến thêm một bước quan hệ, Thanh Dương cũng muốn thử một lần với tôi, tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ, Thanh Dương cùng tôi vốn rất tốt, tính cách cũng gần, cho nên tôi quyết định đồng ý với anh ấy."

Giang Ngư Chu im lặng mấy giây, một lát sau vẫn cười nhạt một cái, "Em cho rằng tình cảm là gì? Thử một lần là có thể thử ra được chân ái? Hướng Vãn, em đừng tự gạt mình, em căn bản là đang hành động theo cảm tính, vì để khiến anh không thoải mái, kéo người râu ria vào chọc tức anh, chẳng lẽ em không nghĩ điều này đối với Thanh Dương mà nói có bao nhiêu tổn thương?"

"Giang Ngư Chu, anh đừng quá tự cho là đúng." Hướng Vãn thừa dịp anh đang lúc thất thần, hất ra chế ngự của anh, "Tôi làm quyết định này là trải qua suy xét thận trọng, xưa nay sẽ không vì chọc giận ai mà đem tình cảm của mình lẫn lộn vào, bởi vì trong lòng tôi, anh còn chưa quan trọng đến mức này."

Giang Ngư Chu yên lặng nhìn Hướng Vãn mấy giây, vẻ mặt căng cứng dần dần trầm tĩnh lại, anh bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay Hướng Vãn, "Đừng làm loạn, Hướng Vãn, hiện tại anh đã bắt tay vào tra chuyện tai nạn xe cộ kia, Minh Thành và Tề Dương cũng đang giúp anh, rất nhanh là có thể tra ra manh mối, đến lúc đó chúng ta......"

"Ai làm loạn với anh." Hướng Vãn hất tay anh ra, "Giang Ngư Chu, tại sao đến bây giờ anh vẫn không chịu tỉnh?"

Bởi vì tức giận, giọng nói của Hướng Vãn cũng lớn lên, "Chân tướng là cái gì, người khác nhìn tôi như thế nào, những cái này căn bản đối với tôi không quan trọng, khiến tôi thất vọng khổ sở vẫn luôn là thái độ của anh, bất kể là mười hai năm trước hay hiện tại, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng tôi. Nếu như nói mười hai năm trước anh làm ra phản ứng kia là bản năng, là tình có thể hiểu, là chuyện đương nhiên, vậy mười hai năm sau thì sao? Sau khi tôi cùng một chỗ với anh, khi tôi chủ động giải thích tình huống với anh, anh vẫn lựa chọn không tin như cũ. Mười hai năm trước anh hủy đi sùng bái và tín ngưỡng của tôi, mà lần này anh lại bóp tắt một ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng tôi, Giang Ngư Chu, lòng tôi không lớn như vậy, dung tha được anh tổn thương hết lần này đến lần khác."

Sự tình phát triển thành cục diện này Giang Ngư Chu hoàn toàn không dự liệu được, vốn cho rằng cô đồng ý thuật lại chuyện năm đó với mình, như vậy những cái không thoải mái nho nhỏ kia giữa họ đã tính là quá khứ, chỉ chờ tới lúc chân tướng rõ ràng, bọn họ sẽ ở bên nhau không chút trở ngại nào, đến lúc đó, người nhà của anh cũng sẽ không phản đối nữa.

Hóa ra anh vẫn luôn lầm trọng điểm, hóa ra trong lòng cô có nhiều ấm ức như vậy, mà những điều này, cho tới bây giờ anh cũng không biết.

Nhìn bóng lưng cô đi xa, Giang Ngư Chu đột nhiên cảm thấy ngay cả dũng khí đuổi theo cô cũng không có.

Hướng Vãn sau khi về nhà vào trong phòng gọi một cú điện thoại cho Chu Thanh Dương, "Thanh Dương."

Chu Thanh Dương ừ một tiếng, yên lặng chờ đợi, anh ấy biết hiện tại cô gọi điện thoại tới là muốn nói gì.

"Em suy nghĩ xong rồi." Hướng Vãn nói, tiếng nói dừng một chút, âm điệu hơi thấp, "Chúng ta thử một chút xem sao."

Chu Thanh Dương bên kia thoáng trầm tĩnh một lát, cuối cùng trả lời một chữ: "Được."

Sau đó, hai bên đều im lặng, dường như cũng không biết nói cái gì. Sau một lát, Chu Thanh Dương mở miệng nói, "Anh mời em ra ngoài ăn cơm nhé, coi như lần đầu hẹn hò của chúng ta."

Hướng Vãn đồng ý, ra khỏi phòng nói với Hướng Duy Trân là muốn ra ngoài ăn với Chu Thanh Dương, Hướng Duy Trân giơ hai tay tán thành, còn kéo Hướng Vãn vào phòng, cưỡng chế cô đổi một bộ quần áo thục nữ hơn, lúc này mới đẩy người ra cửa.

Xe Chu Thanh Dương dừng ở dưới lầu, sau khi Hướng Vãn lên xe, anh ấy nhìn cô một cái, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Hướng Vãn suy nghĩ, "Đến bờ sông đi."

Chu Thanh Dương theo chỉ dẫn của Hướng Vãn dừng xe ở bờ sông, vừa vặn đối diện với quán ăn nhỏ muốn tới ăn kia.

Bà chủ thế mà còn nhận ra Hướng Vãn, khi tiếp đón bọn họ đi vào còn hỏi Hướng Vãn: "Cái vị lần trước sau đó thế nào rồi?"

Trí nhớ bà chủ quá tốt, chẳng những nhớ kĩ cô, còn nhớ rõ chuyện người nào đó ăn tôm dị ứng, chẳng qua Hướng Vãn không quá muốn nhắc đến người kia, không trả lời nhếch miệng cười cười.

Chu Thanh Dương không rõ ràng cho lắm, hỏi: "Ai vậy?"

Hướng Vãn chỉ vào một cái bàn dựa vào tường, "Chúng ta ngồi chỗ này đi."

Bà chủ là người khôn khéo, thấy hôm nay đi cùng là một vị khác, phụ họa nói: "Được đấy, vị trí này rất đẹp." Sau đó mang trà đến cho hai người.

Sau khi hai người gọi đồ ăn, Chu Thanh Dương nâng mắt nhìn nhìn Hướng Vãn ngồi đối diện một chút, ngón tay gõ gõ trên bàn, "Từng tới đây với Giang đại ca?"

Hướng Vãn nguýt anh ấy một cái, "Chớ nhắc đến anh ta với em."

Chu Thanh Dương lại cười lên, "Xem ra em đối với anh ấy tình cũ khó quên, nhắc cũng không thể nhắc."

Hướng Vãn làm bộ muốn đi, "Nói nữa là em đi nhé."

Chu Thanh Dương nhanh chóng dừng lại, "Đừng chớ, đùa với em thôi, làm bạn trai đương nhiệm của em, anh chỉ muốn quan tâm một chút quá khứ của em mà thôi."

Hướng Vãn từ trong ống đũa rút ra một đôi đũa dùng một lần, xé ra, ngước mắt, "Anh để ý?"

Liên quan tới chuyện này, Hướng Vãn cảm thấy cần thiết nói rõ ràng với anh ấy, mặc dù nói hai người chỉ là ở giai đoạn đang thử hẹn hò, chẳng qua có một số việc vẫn là nói rõ trước sẽ tốt hơn, nếu không sau này bởi vì cái này mà ầm ĩ căng thẳng vậy thì sẽ càng thêm phiền não. Huống chi quan hệ của cô và Chu Thanh Dương cũng không phải bình thường.

"Em nghĩ đi đâu đấy?" Chu Thanh Dương hỏi ngược lại, nhàn nhã dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm lên gói ni lông Hướng Vãn xé ra, vân vê nơi đầu ngón tay, "Anh là sợ tương lai em hối hận."

Kì thật Chu Thanh Dương nhìn ra được, trong lòng Hướng Vãn chưa quên Giang Ngư Chu. Vừa mới hỏi cô muốn ăn cái gì, gần như là không suy nghĩ đã trả lời, đi đến nơi bờ sông đã từng cùng đi ăn với Giang Ngư Chu, có tính là tưởng nhớ quá khứ không?

"Anh nhìn ra được, trong lòng em có anh ấy." Chu Thanh Dương khẳng định nói.

Hướng Vãn trầm mặc một hồi, nói: "Thanh Dương, em với anh ta từng có một đoạn, chẳng qua bây giờ, bọn em đã không còn khả năng."

Chu Thanh Dương biết tính cách của Hướng Vãn, có cái gì cũng đều muốn rõ ràng, cho nên anh ấy không chen lời vào, nghe cô từ từ nói.

"Ba em là anh rể đương nhiệm của anh ta....."

"A? Sao lại trùng hợp như vậy?" Vẻ mặt của Chu Thanh Dương rất bất ngờ, anh ấy rời đi rất nhiều năm, có một số việc không biết được nhiều, sau khi trở về, người khác cũng sẽ không nói những thứ này cho anh ấy.

Hướng Vãn gắp một con tôm cho vào chén của anh ấy, tiếp tục nói: "Rất nhiều chuyện chính là trùng hợp như vậy, anh còn nhớ chuyện em bị đứa con gái tặng kèm của ba em vu hãm chứ?"

Chu Thanh Dương nhìn cô, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, một lát sau bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Cũng là bởi vì cái này mà bọn em trở mặt à?"

Hướng Vãn gật gật đầu, "Anh ta không tin em, anh ta cảm thấy là em làm hại cháu gái anh ta tàn tật." Tầm mắt cô định tại một chỗ, "Trước kia anh ta hận em, mà bây giờ, em cũng hận anh ta."

Chu Thanh Dương đối với lời nói của Hướng Vãn là không chút nghi ngờ, "Ồ." Chu Thanh Dương gật gật đầu, nghĩ đến một vấn đề khác, "Nếu như tương lai có một ngày, anh ấy tin tưởng em, hoặc là anh ấy biết chân tướng sự việc, anh ấy lại đến giữ em lại, liệu em sẽ....."

"Sẽ không." Hướng Vãn quả quyết trả lời, "Em đã nói rõ với anh ta, bọn em sau này sẽ không gặp nhau nữa."

Chu Thanh Dương buông tay, muốn nghe cô giải thích thêm một bước, Hướng Vãn nói: "Em thừa nhận mình đã từng vô cùng thích anh ta, nhưng mà, em cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của em, em không phải là mặc người gọi thì đến đuổi thì đi."

Chu Thanh Dương cười lên, gật gật đầu, "Tốt, đây mới là em mà anh biết, mà lại, anh cũng yên tâm rồi." Anh ấy nói xong đem con tôm đã lột sạch trong tay bỏ vào chén Hướng Vãn.

"Yên tâm?" Hướng Vãn hỏi ngược lại, chẳng lẽ trước đó anh ấy vẫn luôn không yên tâm với cô?

"Đúng thế." Chu Thanh Dương nói, "Mặc dù anh cũng rất đẹp trai, giá thị trường cũng không tệ, có điều nếu như em bởi vì quay đầu ăn cỏ cũ mà vứt bỏ anh thì anh vẫn sẽ cảm thấy rất mất mặt."

Hướng Vãn mỉm cười, cúi mặt xuống gắp con tôm trong chén, thịt tôm trắng trắng mềm mềm, nhìn rất muốn ăn.

Chu Thanh Dương yên lặng nhìn cô, không thể không thừa nhận, Hướng Vãn sau khi trưởng thành và cô nhóc tomboy khi còn bé kia chênh lệch rất nhiều, trách không được mẹ anh ấy trên đường về nhà ngày hôm đó vẫn luôn sợ hãi thán phục 'con gái lớn có nhiều sự biến đổi', muốn anh ấy bất kể như thế nào cũng cần phải nắm chặt, cô gái tốt như vậy, cơ hội cận thủy lâu đài* như vậy, nếu bỏ lỡ thì thực sự quá đáng tiếc.

*cận thủy lâu đài: ở gần thì được ưu tiên trước

Cô gái trước mắt rũ đôi mắt, lông mi thon dài, làn da trắng nõn, bộ dáng cúi đầu mỉm cười mang theo điềm tĩnh duyên dáng và ngượng ngùng của một cô gái, hóa ra cô cũng có một mặt yên tĩnh dịu dàng.

Nếu như nói trước đó chỉ là ôm thái độ muốn thử một chút, vậy thì giờ phút này, trong lòng Chu Thanh Dương thật sự có chút động tâm.

Kết quả của tú sắc khả xan* là, Chu Thanh Dương uống nhiều.

*tú sắc khả xan: sắc đẹp làm người ta quên đi cơn đói; chỉ người phụ nữ có ngoại hình rất đẹp hoặc phong cảnh rất đẹp

Cuối cùng ông chủ chủ động xin làm lái xe hộ cho bọn họ.

Chu Thanh Dương cũng không phải say quá mức, chẳng qua anh ấy vẫn treo mình ở trên người Hướng Vãn như một lẽ tất nhiên, đưa chìa khóa xe cho chủ quán ăn, "Thật ngại quá, làm phiền chú rồi."

Nhìn đi, nói chuyện rõ ràng như vậy, ý thức cũng còn minh mẫn nha.

Chủ quán ăn hơn bốn mươi tuổi, loại chuyện lái hộ siêu xe này với ông mà nói quả thực là cớ sao mà không làm, "Đừng khách khí, nhìn cái xe này của ngài thế nào cũng phải khoảng một trăm vạn đi, chậc chậc, vừa vặn tôi đã từng là tay nghiện."

Hướng Vãn báo địa chỉ nhà mình, dựa theo lộ trình là nhà cô đến trước. Sau khi xe khởi động, Hướng Vãn sợ Chu Thanh Dương nôn trên xe, cầm trên tay một cái bọc ni lông chuẩn bị trước đó, tùy thời chuẩn bị cho anh ấy mang lên.

Chu Thanh Dương tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô, đại khái bởi vì uống rượu, nụ cười lộ ra có chút ngại ngùng: "Để em chê cười rồi."

Hướng Vãn trả lời nói: "Anh lại không phải lần đầu tiên uống say trước mặt em, chẳng qua sau này lái xe vẫn là đừng nên uống nhiều như vậy." Tửu lượng Chu Thanh Dương kém cô cũng biết, anh ấy bình thường không quá buông thả mình uống rượu, chỉ có điều ở trước mặt cô đã uống say như vậy mấy lần.

"Ừm." Chu Thanh Dương nói, "Hôm nay không phải vui vẻ sao!" Dáng vẻ anh ấy hơi say, khi nghiêng mặt nhìn cô cười, cả người lộ ra lười biếng mà dịu dàng, trong mắt anh ấy ánh nước xao động, ánh mắt nhu tình tựa nước. Anh ấy nhìn cô một hồi, đưa tay qua, cầm bàn tay Hướng Vãn đang đặt trên đùi.

Trong lòng Hướng Vãn có chút khác thường, cô bỗng nhiên phát hiện đêm nay Chu Thanh Dương nhìn có chút khác lạ. Trước kia bọn họ cũng từng uống rượu cùng nhau, trước khi Chu Thanh Dương ra nước ngoài, cô làm đưa tiễn cho anh ấy, đêm đó anh ấy cũng uống say, ôm lấy cô hung hăng nói: Anh em à, anh đi rồi, em phải thật tốt đấy.

Khi đó tứ chi tiếp xúc không khiến người cảm thấy bất kì khó chịu nào, khi đó trong lòng hai bên cũng quang minh lỗi lạc, mà bây giờ, cuối cùng có một chút gì đó không giống.

Nghĩ đến hai người đang lấy thân phận người yêu mà chung đụng, Hướng Vãn nói với bản thân, kiểu tứ chi tiếp xúc này cũng là bình thường, hợp lí, đồng thời sau này có lẽ sẽ còn càng mật thiết hơn. Cô hẳn nên là thích ứng kiểu tiếp xúc này, huống chi anh ấy là Chu Thanh Dương, các phương diện điều kiện của người đàn ông này đều rất tốt, tính cách cũng rất tốt, đối với cô là không có gì để nói, sau này cũng sẽ đối tốt với mẹ cô, vậy là đủ rồi.

Chu Thanh Dương có lẽ hơi buồn ngủ, sau đó cũng không nói chuyện nữa, cuối cùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hướng Vãn chờ một lúc, nhẹ nhàng rút tay ra. Hướng Vãn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một cái, bất tri bất giác, vậy mà cũng đã mười giờ hơn.

Rõ ràng không ngồi bao lâu mà cũng đã muộn như vậy.

Thật giống như có chút tình cảm, rõ ràng chưa nói kết thúc, lại đi tới cùng đường mạt lộ.

Hướng Vãn nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ xe, trong lòng có nỗi bi thương không thể hiểu được dần dần dâng lên, sau đó khóe mắt cô có một chút xíu ướt át, dần dần thấm ướt cả khuôn mặt cô.

Cáo biệt với quá khứ kì thật không phải dễ dàng như vậy.

Thế nhưng là cô đã làm ra quyết định thì không nên hối hận, nghĩ đến đó, cô đưa tay lau khóe mắt một chút, cố gắng kéo kéo khóe miệng với bóng đêm đen kịt phía bên ngoài cửa sổ.

Hướng Vãn, không có anh ta, mày vẫn sẽ sống tốt như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.