Anh Hùng Vô Lệ

Chương 18: Nhất kiếm quang hàn




Hai mươi sáu tháng hai.

Trường An.

Cao Tiệm Phi đang đợi.

Trịnh Thành nói với chàng:

- Trác tiên sinh tạm thời còn chưa thể gặp ngươi, nhưng ông ta nói ngươi có thể đợi ở đây.

Tiểu Cao mỉm cười:

- Ta có thể đợi.

Nụ cười của chàng vừa ôn hòa, vừa bình tĩnh:

- Ta có thể bảo đảm với ngươi, ngươi nhất định chưa từng gặp qua một người có thể đợi chờ như ta.

- Ồ ?

“Bởi vì ta nhẫn nại hơn ai hết, có lẽ còn nhẫn nại hơn cả một lão đầu tử tám mươi tuổi”. Tiểu Cao thốt:

“Ta từ nhỏ đã sống trong thâm sơn, có lần vì đợi xem một đóa sơn trà khai hoa, ngươi đoán thử ta đã đợi bao lâu coi ?

- Ngươi đợi bao lâu ?

- Ta đợi trọn ba ngày.

- Sau đó ngươi hái đóa hoa đó xuống cắm trên ngực áo ?

“Ta không hái”. Tiểu Cao đáp:

“Đợi hoa nở xong, ta bỏ đi”.

- Ngươi đợi ba ngày là vì muốn nhìn một chớp mắt lúc hoa nở ?

Chính Trịnh Thành cũng là một người rất nhẫn nại, hơn nữa chừng như hiểu được ý tứ của Tiểu Cao.

“Không cần biết là ngươi đợi cái gì, thông thường đều không thể không có mục đích”. Gã nói với Tiểu Cao:

“Ngươi tuy không ngắt đóa hoa đó, nhưng mục đích của ngươi nhất định đã đạt được, hơn nữa mục đích của ngươi tuyệt không phải đơn thuần chỉ vì muốn xem đóa hoa sơn trà đó nở”.

- Ta còn có thể có mục đích gì khác ?

“Một đóa hoa cũng là một sinh mệnh, giữa một chớp mắt lúc đóa hoa đó nở, cũng là lúc sinh mệnh sinh thành”. Trịnh Thành đáp:

“Một sinh mệnh sinh ra trong sự dưỡng dục của đất trời, biến hóa trong đó tinh vi kỳ diệu làm sao, trên thế gian tuyệt không có bất cứ chuyện gì có thể so sánh được”.

Gã ngưng thị nhìn Trác Thanh:

- Cho nên ta nghĩ thời gian ba ngày của ngươi tịnh không uổng phí, trải qua lần quan sát đó, kiếm pháp của ngươi nhất định tinh tiến không ít.

Tiểu Cao kinh ngạc nhìn gã, một người trẻ tuổi mặt mũi bình bình phàm phàm như vậy xem ra còn thông minh hơn nhiều so với ý tưởng của chàng.

“Chờ đợi người ta càng không thể không có mục đích, ngươi đương nhiên cũng không thể đợi Trác tiên sinh vừa đến là bỏ đi”. Trịnh Thành điềm đạm hỏi Tiểu Cao:

“Lần này mục đích của ngươi là gì ?” Gã không để Tiểu Cao mở miệng, lại nói:

- Câu hỏi này ngươi không cần phải trả lời, ta cũng không muốn biết.

- Đó là tự ngươi hỏi ta, tại sao lại không muốn ta trả lời, lại không muốn biết ?

- Bởi vì một người biết càng ít chuyện càng tốt.

- Ngươi đã căn bản không muốn biết, tại sao lại phải hỏi ?

“Ta chỉ bất quá là đang đề tỉnh ngươi, ta đã có thể hỏi như vậy, Trác tiên sinh nhất định cũng có thể nghĩ như vậy”. Trịnh Thành đáp:

“Đợi đến khi Trác tiên sinh hỏi ngươi câu đó, ngươi tốt hơn hết là có một lý do rất tốt để đáp lời ông ta, hơn nữa phải khiến cho ông ta thỏa mãn, nếu không ngươi tốt hơn hết không cần phải đợi chờ nữa”.

Gã vừa nghiêm túc vừa thành khẩn:

- Người khiến cho Trác tiên sinh cảm thấy thỏa mãn hiện tại còn sống cũng tịnh không nhiều.

Nói xong câu đó, gã bỏ đi, gã tịnh không muốn đợi xem Tiểu Cao đối với câu nói đó của gã có phản ứng gì.

Nhưng đi đến cửa, gã lại quay đầu lại:

- Còn có một chuyện ta quên nói cho ngươi biết.

- Chuyện gì ?

- Trác tiên sinh còn phân phó với ta là, ngươi nếu muốn gì cứ cho ngươi cái đó, không cần biết là ngươi muốn gì cũng được.

- Hắn thật sự nói như vậy ?

- Thật.

Tiểu Cao cười, cười khoan khoái phi thường:

- Vậy thì cực tốt, thật cực tốt.

Lúc Trác Đông Lai triệu kiến Trịnh Thành, đã gần đến chính ngọ. Trịnh Thành hoàn toàn nhìn không ra hắn có chỗ khác biệt gì so với bình thời. Những chuyện vừa bi thảm vừa đáng sợ xảy ra từ hôm qua xem chừng không có một chút quan hệ gì đến hắn.

Trác Thanh đã làm ra những chuyện gì để báo thù ? Hắn cũng tuyệt không hỏi đến.

Hắn chỉ hỏi Trịnh Thành:

- Cao Tiệm Phi có phải còn đang đợi ?

“Phải, gã còn đợi”. Trịnh Thành đáp:

“Nhưng thứ gã muốn, tôi lại không có cách nào hoàn toàn đi tìm cho gã”.

- Gã muốn cái gì ? Cả ngươi cũng không tìm được ?

“Gã muốn tôi trong một canh giờ chuẩn bị cho gã hai chục bàn rượu thịt ngon nhất, hơn nữa phải mời đầu bếp ở hai nơi Trường An Cư và Minh Hồ Xuân đến nấu”. Trịnh Thành đáp:

“Gã còn muốn tôi trong một canh giờ tụ tập tất cả mấy ả kỹ nữ trong thành đến uống rượu với gã”.

- Ngươi đã tìm cho gã bao nhiêu người ?

- Tôi chỉ tìm được bảy mươi ba người, trong đó quá nửa đều đang ngủ với đàn ông bị kéo ra khỏi giường.

Trác Đông Lai không ngờ lại cười cười.

“Lúc đó, đám cô nương không có nam nhân trên giường cũng không thể coi là kỹ nữ”. Hắn nói:

“Chuyện này ngươi làm không tệ, sáng sớm hôm nay địa phương này nhất định rất nhiệt náo”.

“Quả thật cực kỳ nhiệt náo, cả đám huynh đệ biết uống rượu trong tiêu cục đều bị gã lôi đi uống rượu với gã”. Trịnh Thành nói:

“Gã nhất định bắt mỗi một người đều phải ăn mừng với gã một phen”.

“Ăn mừng ? Ăn mừng cái gì ?” Trác Đông Lai hỏi:

“Hôm nay có gì đáng để gã ăn mừng ?” “Gã không nói”. Trịnh Thành đáp:

“Nhưng tôi trước đây có nghe nói, có rất nhiều người lúc biết mình sắp chết đều làm như vậy”.

Trác Đông Lai trầm tư, tròng mắt đột nhiên co thắt, qua một hồi rất lâu mới nói:

- Chỉ tiếc ta biết gã tạm thời còn chưa chết được.

Rượu đã cạn, khách đã tản, trên hành lang và hoa sảnh trước mặt, ngoại trừ ngoại trừ mấy mảnh trâm cài tóc gãy đoạn rơi trên đất, ngoại trừ thắt lưng giày vớ và phấn sáp rơi rớt, còn có những vật khiến người ta cả tưởng cũng không tưởng được, chừng như đặc biệt muốn chứng minh với chủ nhân, bọn họ đích xác đều đã say.

Chủ nhân của bọn họ đâu ?

Chủ nhân không say, khách nhân sao lại có thể vui vầy ?

Tiểu Cao giống hệt một người chết, nằm sấp trên một tấm chiếu mềm, nhưng đợi đến lúc Trác Đông Lai đi đến trước mặt chàng, người chết đó đột nhiên tỉnh dậy liền, đột nhiên thở dài:

- Ngươi tại sao phải đợi đến lúc người ta về hết rồi mới đến ? Lẽ nào ngươi trời sinh không thích nhìn người ta vui vẻ ?

Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn chàng, hững hờ thốt:

- Ta quả thật không thích, tỉnh táo nhìn người say tịnh không phải là chuyện rất thú vị.

Hắn đăm đăm nhìn vào mắt Tiểu Cao:

- May là ngươi còn chưa say, say là người khác, không phải là ngươi.

Trong ánh mắt của Tiểu Cao cả một chút say sưa cũng không có.

“Ta thấy ngươi còn rất tỉnh”. Trác Đông Lai thốt:

“Còn tỉnh hơn cả thỏ”.

Tiểu Cao cười, cười lớn.

“Ngươi không nhìn lầm, quả thật không nhìn lầm”. Chàng cười lớn:

“Mắt ngươi còn sắc bén hơn cả hồ ly”.

- Ngươi muốn người khác say, mình sao lại không say ?

“Bởi vì ta biết hồ ly sớm muộn gì cũng đến”. Tiểu Cao đáp:

“Có hồ ly đến, thỏ làm sao có thể không bảo trì sự tỉnh táo cho được ?” - Nếu quả hồ ly đã đến, thỏ có còn tỉnh táo cũng vô dụng.

- Ồ ?

“Nếu quả biết có hồ ly đến, không muốn chết thì đáng lẽ phải nhanh chân chạy trốn mới đúng”. Trác Đông Lai cười nói:

“Trừ phi con thỏ đó căn bản không sợ hồ ly !” - Thỏ làm sao có thể không sợ hồ ly ?

“Bởi vì sau lưng nó còn có một mũi thương, mũi thương đó đang nhắm thẳng vào tim hồ ly, lúc nào cũng có thể đâm vào”.

“Thương ?” Tiểu Cao chớp chớp mắt:

“Thương ở đâu ra ?” Trác Đông Lai cười cười:

- Đương nhiên là từ một cái hòm, một cái hòm vừa mất đã tìm lại được.

Tiểu Cao không cười, mắt cũng không chớp, hơn nữa đã lộ xuất một thứ biểu tình từ trong tâm có cảm giác rất bội phục.

“Ngươi đã biết ?” Chàng hỏi Trác Đông Lai:

“Ngươi làm sao biết được ?” “Ngươi nghĩ ta biết cái gì ?” Trác Đông Lai hỏi:

“Ta chỉ bất quá biết trên thế gian này có thứ người nếu quả ăn nợ của người khác một lần, nhất định tìm cách đền bồi lại gấp mười lần, ta chỉ bất quá biết Tiêu Lệ Huyết thật xảo hợp là thứ người đó, hơn nữa lại thật xảo hợp đã tìm đến ngươi”.

Hắn lại cười cười:

- Ta biết chỉ bất quá là bấy nhiêu thôi.

Tiểu Cao lại nhìn hắn chằm chằm cả nửa ngày, thở dài:

- Đó không thể coi là bấy nhiêu, đã quá đủ rồi. Không trách Tiêu Lệ Huyết nói với ta, có thể bàn chuyện làm ăn với Trác tiên sinh tuyệt đối là chuyện rất khoan khoái, bởi vì có những mình căn bản bất tất phải nói ra, hắn đã hoàn toàn biết rõ.

Nụ cười mỉm của Trác Đông Lai phảng phất đã biến thành cười khổ:

- Chỉ tiếc chính ta cũng không biết mình thật ra biết bao nhiêu ?

“Ngươi có biết lần này là Tiêu Lệ Huyết muốn ta đến không ?” Tiểu Cao lại tự trả lời câu hỏi của mình:

“Nguơi đương nhiên đã biết, hơn nữa ngươi nhất định cũng biết chuyện y muốn ta đến bàn bạc tuyệt không phải là chuyện không hay gì”.

“Chuyện không hay cũng có rất nhiều thứ”. Trác Đông Lai hỏi:

“Y muốn ngươi đến bàn thứ nào ?” “Đại khái là thứ không hay nhất”. Tiểu Cao lại thở dài:

“Nếu quả không phải vì ta nợ y một chút tình, chuyện đó cả ta cũng không chịu đến bàn bạc với ngươi”.

“Ngươi đã lầm !” Trác Đông Lai không ngờ lại mỉm cười:

“Điểm đó ngươi đã lầm”.

- Điểm nào ?

“Trên một phương diện mà nói, chuyện hay nhất thông thường đều là chuyện không hay nhất, cho nên trên một phương diện khác mà nói, chuyện không hay nhất vốn cũng là chuyện hay nhất”. Trác Đông Lai đáp:

“Chuyện nhân gian thông thường có rất nhiều chuyện như vậy”.

Hắn lại giải thích:

- Nếu quả Tiêu tiên sinh căn bản không muốn người ta đến bàn bạc với ta, lại chờ lúc nửa đêm vắng vẻ khiêng cái hòm đó đến tìm ta, chuyện đó mới là chuyện không hay nhất.

- Cho nên không cần biết y muốn ta đến bàn với ngươi chuyện gì đi nữa, ngươi đều không cảm thấy không quá khoan khoái ?

- Phải.

- Vậy thì cực tốt.

Nhưng biểu tình của Tiểu Cao lại bất chợt biến thành rất nghiêm túc, phảng phất bắt chước khẩu khí của Trác Đông Lai, gằn từng tiếng:

- Y muốn ta đến tiếp thế vị trí của Tư Mã Siêu Quần, đến tiếp nhận lệnh phù của Đại Tiêu Cục, làm tổng cục chủ của Đại Tiêu Cục.

Câu nói đó nói ra, vô luận là ai đều nghĩ Trác Đông Lai nhất định sẽ giật mình.

Nhưng hắn cả khóe mắt cũng không co giật một chút nào, chỉ hững hờ hỏi Tiểu Cao:

- Đó thật sự là ý tứ của Tiêu tiên sinh ?

- Phải.

Tiểu Cao hỏi ngược lại Trác Đông Lai:

- Còn ý tứ của ngươi ?

Trác Đông Lai cả đắn đo cũng không đắn đo, chỉ nói hai chữ rất giản giản đơn đơn:

- Rất hay.

“Rất hay ?” Tiểu Cao trái lại lại cảm thấy rất kinh ngạc:

“Rất hay nghĩa là sao ?” Trác Đông Lai mỉm cười, vòng tay hướng về phía Tiểu Cao:

- Ý tứ rất hay là muốn nói hiện tại các hạ đã trở thành thủ lãnh số một của Đại Tiêu Cục, đã ngồi trên cái ghế cao nhất của Đại Tiêu Cục.

Tiểu Cao ngây người.

Thái độ của Trác Đông Lai đối với chàng dã bắt đầu biến thành rất cung kính:

- Từ nay về sau, ba mươi sáu lộ hảo hán thuộc hạ của Đại Tiêu Cục đều toàn bộ thuộc dưới quyền thống lãnh của ngươi, nếu quả có người không phục, Trác Đông Lai nguyện làm tiên phong xử chém hắn.

Hắn dùng đôi mắt xám xịt nhìn Tiểu Cao:

- Nhưng từ nay về sau, ngươi cũng đã là người của Đại Tiêu Cục, Đại Tiêu Cục chỉ duy nhất theo dưới cương ngựa của ngươi, ngươi cũng phải vì Đại Tiêu Cục mà tận trung tận lực, sự khốn khó của Đại Tiêu Cục là khốn khó của ngươi, thù địch của Đại Tiêu Cục cũng là thù địch của ngươi.

Tiểu Cao chung quy đã thở phào một hơi:

- Ta đã minh bạch ý tứ của ngươi.

Tiểu Cao cười khổ:

- Vốn ta còn chưa minh bạch ngươi tại sao lại đáp ứng nhanh đến thế, hiện tại ta cuối cùng đã minh bạch ý tứ của ngươi.

“Sự tình vốn là như vậy, cũng như bảo kiếm có hai lưỡi vậy”. Thanh âm của Trác Đông Lai vừa nghiêm túc vừa trầm tĩnh:

“Muốn có thu hoạch, tất phải bỏ ra một cái giá lớn”.

Thanh âm của hắn bỗng biến thành khàn khàn:

- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng biết Tư Mã Siêu Quần từng trả một cái giá lớn chừng nào.

“Còn ngươi ?” Tiểu Cao đột nhiên hỏi hắn:

“Ngươi từng trả cái gì ?” Trác Đông Lai cười cười.

“Ta từng trả cái gì ? Ta được cái gì ?” Nụ cười của hắn tràn đầy vẻ thương cảm:

“Câu hỏi đó ta chỉ sợ không thể trả lời ngươi, bởi vì chính ta cũng không biết”.

Câu nói đó cũng không phải là nói láo, hơn nữa nói thật sự có chút cảm thương, thậm chí cả Tiểu Cao cũng bắt đầu có chút tội nghiệp hắn.

May là Trác Đông Lai lập tức khôi phục vẻ lãnh tĩnh như nham thạch của hắn, hơn nữa lập tức đề xuất một vấn đề càng sắc bén hơn cả lưỡi đao.

“Ta chịu ủng hộ lập ngươi là chủ tiêu cục, ta cũng chịu tận trung tận lực vì ngươi.

Ta tin rằng bọn ta đều biết rất rõ làm như vậy đối với bọn ta đều có lợi !” Hắn hỏi Tiểu Cao:

“Nhưng còn người khác ?” - Người khác ?

- Ba mươi sáu lộ nhân mã thuộc hạ của Đại Tiêu Cục, không có một ai hòa nhã ân cần như ta, muốn bọn họ thành tâm ủng hộ ngươi làm tổng tiêu đầu, không phải là chuyện dễ.

Hắn lại hỏi Tiểu Cao:

- Ngươi chuẩn bị làm sao đây ?

- Ngươi nói thử ta nên làm gì ?

“Trước hết phải có uy, mới có thể có tín, đã có uy tín, mới có thể hiệu lệnh quần hùng, mới có thể khiến cho người khác phục ngươi”. Trác Đông Lai đáp:

“Ngươi muốn giành cái ghế đó, đương nhiên trước hết phải lập uy”.

“Lập uy ?” Tiểu Cao hỏi:

“Phải làm sao để lập uy ?” - Hiện tại họ Tư Mã và ta đã chống đối nhau quyết liệt, y tức tối bỏ đi, biến mất không có dấu tích.

- Ta biết.

“Không những ngươi biết, ta tin rằng còn có rất nhiều người cũng đã biết”. Trác Đông Lai đáp:

“Trước lúc Trác Thanh lâm tử, nhất định không quên phái người đem tin đó truyền ra ngoài. Chỉ cần có thể báo thù, hơn nữa là chuyện gã có thể làm, ta tin rằng gã không bỏ sót một chuyện nào đáng làm”.

Tiểu Cao nói:

- Ta cũng tin rằng chuyện gã có thể làm nhất định không ít.

- Đích xác là không ít.

“Cho nên ngươi nghe Tiêu tiên sinh muốn ta tiếp chưởng tiêu cục, không phản đối chút nào”. Tiểu Cao cười khổ:

“Bởi vì ngươi cũng rất cần ta đến giúp ngươi thu thập tàn cục”.

Điểm đó Trác Đông Lai không ngờ cũng không phủ nhận.

“Hiện tại tình huống của bọn ta đích xác không quá ổn định, Tiêu tiên sinh nghĩ tất cũng rất minh bạch tình huống này, cho nên mới kêu ngươi đến”. Trác Đông Lai nói:

“Tiêu tiên sinh cũng rất hiểu ta, cũng tính đúng là ta tuyệt không thể cự tuyệt”.

Hắn nhìn Tiểu Cao chằm chằm, gằn từng tiếng:

- Dưới tình huống này, ngươi muốn lập uy đương nhiên phải dùng biện pháp hữu hiệu trực tiếp nhất.

Tiểu Cao cũng chằm chằm nhìn hắn, qua một hồi rất lâu mới hỏi từng tiếng:

- Có phải ngươi muốn ta đi giết Châu Mãnh để lập uy ?

- Phải.

- Đó là điều kiện của ngươi ?

“Không phải là điều kiện, mà là đại thế”. Trác Đông Lai lạnh lùng đáp:

“Đại thế như vậy, ngươi và ta đều không còn đất lựa chọn”.

Cao Tiệm Phi đứng bật dậy, bước đến song cửa sổ.

Ngoài song cửa tuyết còn chưa tan, khí trời lại nắng ấm chan hòa, mặt đất vẫn một phiến trắng bạc, bầu trời lại đã chuyển thành xanh thẫm. Xa xa chợt có một vầng mây trắng bay đến, chợt dừng lại, lại chợt bay đi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Trác Đông Lai mới thở dài nhè nhẹ.

“Ta hiểu các ngươi, ngươi và Châu Mãnh đều là người giang hồ, trọng lời hứa mà khinh sinh tử, bởi vì giữa sinh và tử vốn chỉ bất quá là chuyện trong một búng tay”. Hắn nói rất thành khẩn:

“Cho nên các ngươi bình thủy tương phùng, tinh tinh tương tích, có thể sinh tử có nhau”.

Trong tiếng thở dài của hắn quả thật có những cảm khái.

“Trong mắt của Tiêu tiên sinh không biết hai chữ bằng hữú là gì mà nhìn, các ngươi có lẽ căn bản không thể coi là bằng hữu, nhưng ta hiểu các ngươi”. Trác Đông Lai thốt:

“Cho nên ta cũng hiểu, muốn ngươi đi giết Châu Mãnh đích xác là chuyện rất bi ai, không chỉ là bi ai của ngươi, cũng không chỉ là của hắn, mà là bi ai của tất cả bọn ta cộng lại”.

Tiểu Cao không nói gì.

“Cho nên ta cũng hy vọng ngươi có thể hiểu một chuyện”. Trác Đông Lai nói:

“Ngươi không đi giết Châu Mãnh, cũng có người đi giết hắn, hắn không chết trong tay ngươi, cũng phải chết trong tay người khác”.

- Tại sao ?

“Nai mất lộc, thiên hạ chia nhau đi lùng, Tư Mã Siêu Quần mất địa vị của y, tình huống cũng như vậy”. Trác Đông Lai đáp:

“Cho nên đầu lâu của Châu Mãnh hiện tại đã thành đối tượng của hào kiệt ba mươi sáu lộ thuộc hạ của Đại Tiêu Cục”.

Hắn lại giải thích:

- Bởi vì Châu Mãnh cũng là anh hùng nhất thế, hơn nữa là tử địch của Đại Tiêu Cục, trong Đại Tiêu Cục vô luận là ai có thể lấy đầu của hắn, đều có thể mượn đó mà lập oai với các lộ anh hào, nắm lấy chức vị của họ Tư Mã.

Trác Đông Lai nói:

- Trong đó tối thiểu có ba người có hy vọng.

- Ngươi sợ bọn chúng ?

- Người ta sợ không phải là bọn chúng.

- Vậy ngươi tại sao không tự mình giành chức ?

“Bởi vì ngươi”. Trác Đông Lai đáp:

“Ta cũng không sợ ngươi, nhưng thêm vào Tiêu tiên sinh, thiên hạ không ai có thể địch lại”.

Lần này lời nói của hắn cũng là nói thật.

“Trước đây ta không giết Châu Mãnh vì muốn giữ hắn lại cho họ Tư Mã, lần này ta không giết Châu Mãnh vì muốn giữ hắn lại cho ngươi”. Trác Đông Lai thốt:

“Để người khác giết giết hắn chi bằng để hắn chết trong tay ngươi, sớm muộn gì hắn tất phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa”.

Tiểu Cao quay người nhìn hắn chằm chằm, mắt đầy những tia máu đỏ ti ti, trên mặt lại không có tới một chút huyết sắc.

“Ngươi hồi nãy nói đến ba người kia, hiện tại có phải cũng đã đến Trường An không ?” Tiểu Cao hỏi Trác Đông Lai.

- Rất có thể.

- Bọn chúng là ai ?

“Một thanh kiếm vô tình, một ngọn thương đoạt mệnh, và một ám khí kiến huyết phong hầu”. Trác Đông Lai đáp:

“Mỗi một thứ đều có tư cách liệt vào hàng mười kiện vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ”.

- Ta hỏi là người, không phải là vũ khí của bọn chúng.

“Bọn chúng đều là kẻ sát nhân, ở Trường An đều có tai mắt, đều có thể nội trong một hai canh giờ tìm ra Châu Mãnh”. Trác Đông Lai thốt:

“Ngươi chỉ cần biết như vậy là đủ rồi”.

- Ngươi tại sao không nói ra tên của bọn chúng ?

- Bởi vì sau khi ngươi biết tên bọn chúng, rất có thể ảnh hưởng đến đấu chí và tâm tình của ngươi.

- Bọn ta có thể tìm ra Châu Mãnh trước bọn chúng không ?

- Ngươi không thể, ta có thể.

- Châu Mãnh hiện giờ đang ở đâu ?

“Trong lòng bàn tay ta”. Trác Đông Lai đáp:

“Hắn luôn luôn nằm trong lòng bàn tay ta”.

Mây chiều giăng phủ, núi đồi nhuốm đượm bóng chiều, Châu Mãnh cũng ở đó, đang đứng trước một miếng đất vàng.

Một miếng đất vàng mới đắp, cỏ xuân còn chưa sinh sôi trên mộ, bia đá trước mộ cũng chưa lập, bởi vì người trong mộ có thể đã hóa thành hồ điệp bay đi.

Mai táng trong mộ có lẽ chỉ bất quá là một đoạn năm tháng anh hùng đã thành quá khứ, và một đoạn nhu tình nhi nữ vẫn còn chưa tản mác.

Nhưng Châu Mãnh vẫn còn đó. Họ Tư Mã vẫn còn đó.

Cho nên ân oán cừu thù triền miên giữa bọn họ vẫn còn đó, kết quả giữa bọn họ vốn không có một ai có thể giải khai được.

Bóng chiều càng chìm sâu.

Châu Mãnh si si đứng đó, cũng không biết đứng đã bao lâu rồi, hơn mười huynh đệ còn lại đang si si nhìn hắn, ai cũng không biết trong tâm hắn có tư vị gì, ai cũng không biết trong tâm đám huynh đệ hắn có tư vị gì.

Nhưng trong tâm bọn họ đều biết, nếu quả nhân sinh thật như là một màn kịch, nếu quả cả đời bọn họ chỉ bất quá là một màn kịch, vậy màn kịch đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đã đến lúc hạ màn.

Vô luận màn kịch đó thảm liệt bi tráng oanh động đến mức nào, hiện tại đều đã đến lúc hạ màn.

Điệp Vũ chỉ bất quá đã đi trước một bước, bọn họ lại vẫn còn phải diễn cho xong đoạn đường cuối cùng.

Không cần biết gian khổ cỡ nào đều phải diễn cho xong, bọn họ chỉ hy vọng có thể rắc ngập máu của thù nhân trên đường về của họ.

Châu Mãnh chung quy đã quay người, đối diện những huynh đệ sinh tử có nhau đó, dùng đôi mắt to tròn đỏ ngầu những tia máu li ti nhìn bọn họ, nhìn hết người này tới người nọ, dừng rất lâu trên mỗi một khuôn mặt, chừng như nhìn một lần cuối là vĩnh viễn không còn có thể tái kiến nữa.

Sau đó hắn mới dùng thanh âm tê khản nói:

- Đời người có bữa tiệc nào vĩnh viễn không tàn, cho dù là trẻ hay già cũng có lúc chia tay, hiện tại đã đến lúc bọn ta chia tay.

Đám huynh đệ của hắn biến sắc, Châu Mãnh giả như không thấy.

“Cho nên hiện tại ta muốn các ngươi đi, tốt hơn hết là chia thành nhiều đường mà đi, không nên có quá hai người đi chung một đường”. Châu Mãnh thốt:

“Bởi vì ta muốn các ngươi sống còn, chỉ cần các người còn có một người còn sống sót, Hùng Sư Đường vẫn có hy vọng tái khởi”.

Không ai đi, không ai động.

Châu Mãnh hét lớn:

- Tổ tiên nhà các ngươi, các ngươi lẽ nào không nghe lão tử nói gì ? Các ngươi lẽ nào hy vọng người của Hùng Sư Đường đều chết tận chết sạch chết tuyệt ?

Vẫn không có ai động, cũng không có ai mở miệng.

Châu Mãnh dụng lực rút dây thắt lưng da bề ngang rộng cả gang tay ra, xông về phía bọn họ.

- Các ngươi không đi, các ngươi muốn chết, được, lão tử trước hết phải quất cho các ngươi vài roi mới khiến cho lão tử đỡ tức được.

Thắt lưng da quật xuống, một roi là một vết tím xanh, một roi là một vệt máu.

Nhưng những huynh đệ đã không biết sống chết cũng không biết đau đớn đó chỉ nhắm mắt, nghiến răng, động cũng không động.

Tư Mã Siêu Quần đứng xa xa, nhìn từ xa xa, chừng như cả một chút cảm giác đều không có.

Nhưng khóe miệng của y đã có một tia máu tươi lấm tấm rỉ.

Răng y nghiến quá chặt, đã nghiến ra cả máu.

Gió vùn vụt, không biết từ lúc nào đột nhiên vùn vụt ùa tới một cơn gió. Thứ gió lạnh quất vào người chẳng khác gì dao cắt.

Tay Châu Mãnh chung quy đã buông thõng.

“Được. Các ngươi muốn ở lại cùng ta chết một chỗ, ta để cho các ngươi ở lại”. Hắn hét lớn:

“Nhưng các ngươi nhất định phải ghi nhớ, không cần biết trận quyết chiến giữa ta và Tư Mã Siêu Quần ai thắng ai thua, đều không có quan hệ gì đến các ngươi, các ngươi tuyệt không thể động đến y”.

Tư Mã Siêu Quần bỗng cười lạnh:

- Vô dụng, không cần biết ngươi muốn dùng cách nào làm ta cảm động cũng vô dụng.

“Ngươi nói gì ?” Châu Mãnh hét lớn:

“Ngươi đang nói gì đó ?” “Ta chỉ bất quá muốn ngươi hiểu rõ, hiện tại ta tuy đã nhà tan cửa nát, cũng tuyệt không thể cố ý thành toàn cho ngươi, cố ý nhường cho ngươi giết ta, nhường cho ngươi đem đầu lâu của ta về trùng chấn lại thanh danh của ngươi, trùng chấn Hùng Sư Đường”.

Thanh âm của Tư Mã Siêu Quần cũng hoàn toàn tê dại:

“Ngươi nếu muốn ta dâng cái đầu này, phải xuất hết công phu mà lấy”.

“Con bà ngươi”. Châu Mãnh bộc nộ:

“Ai muốn ngươi cố ý tha cho lão tử một con ngựa chứ ? Lão tử vốn còn coi ngươi là một con người, ai biết được ngươi lại ị ra một đống phân chó như vậy chứ”.

“Hay, chưởi hay lắm”. Họ Tư Mã ngửa mặt cười lớn:

“Ngươi có ngon thì qua đây !” Châu Mãnh vốn đã chuẩn bị phóng qua, chợt dừng lại, cơn giận như lôi đình không ngờ cũng bất chợt bay biến, chợt dùng một thứ biểu tình rất kỳ quái nhìn Tư Mã Siêu Quần, chừng như lần đầu tiên nhìn thấy một người vậy.

“Ngươi sao lại không dám qua đây ?” Họ Tư Mã lại khiêu khích:

“Lẽ nào ngươi chỉ có can đảm đối phó huynh đệ của ngươi ? Lẽ nào Hùng Sứ Châu Mãnh thật ra là hạng hèn nhát ?” Châu Mãnh đột nhiên cũng cười lớn, ngửa mặt cười cuồng dại.

“Hay, mắng hay lắm, mắng cực kỳ hay”. Tiếng cười của hắn như tiếng dã nhân:

“Chỉ tiếc ngươi làm gì cũng vô dụng”.

“Ngươi đang nói gì vậy ?” Tư Mã Siêu Quần vẫn đang cười lạnh:

“Ngươi đang đánh rắm đó hả ?” Lần này Châu Mãnh không những không phát nộ, trái lại còn thở dài:

- Tư Mã Siêu Quần, ngươi là hảo hán. Châu Mãnh ta tung hoành cả đời, chừng từng phục người ta, lại có chút bội phục ngươi. Nhưng ngươi nếu nghĩ Châu Mãnh ta chỉ bất quá là một tên lổ mãng hảo ngọt, ngươi đã lầm rồi, ý tứ của ngươi ta vẫn minh bạch.

- Ngươi minh bạch cái gì ?

“Ngươi không cần phải khiêu khích ta giết ngươi, cũng không cần dùng phương pháp đó để chọc ta giận”. Châu Mãnh đáp:

“Ta tuy đã tan nát trong lòng, vì một nữ nhân mà biến thành một tên khờ thất hồn lạc phách, còn thương tâm hơn cả mẹ ruột qua đời”.

Hắn bỗng vỗ ngực:

- Nhưng một khi Châu Mãnh ta còn một hơi thở, nhất định có thể liều mình, không cần biết ngươi có đánh ta hay không, ta cũng có thể liều mình.

- Ồ ?

“Cái đầu trên cổ Châu Mãnh ta cũng không tùy tiện nhường cho ai mang đi, cũng không thể thành toàn cho ngươi”. Châu Mãnh hét lớn:

“Nhưng ta cũng không muốn ngươi thành toàn cho ta”.

Hắn trừng mắt nhìn họ Tư Mã:

- Trận chiến hôm nay giữa ta và ngươi, sinh tử thắng bại vốn không có quan hệ gì, ta căn bản không để trong tâm, nhưng nếu ngươi có ý muốn thành toàn cho ta, chỉ cần ngươi có một chút ý tứ đó, Tư Mã Siêu Quần ngươi không phải là một con người cha mẹ nuôi nấng trưởng thành, mà là một thứ tạp chủng chó chết, chỉ cần ngươi nhường ta một chiêu một thức, ta chết liền trước mặt ngươi, hóa thành quỷ dữ cũng không bỏ qua cho ngươi.

Tư Mã Siêu Quần nhìn hắn, nhìn đôi mắt to đỏ ngầu, nhìn con người tuy tiều tụy vẫn còn khí khái như hùng sư, qua một hồi rất lâu mới nói:

- Được, ta đáp ứng ngươi, vô luận ra sao, hôm nay ta phải tận toàn lực quyết một trận tử chiến với ngươi.

Châu Mãnh cũng đang nhìn y, nhìn thần tượng anh hùng từng được hào kiệt trong thiên hạ đương thời nâng lên tận mây xanh mà hôm nay lại đã rơi vào vũng lầy nhớp nháp, chợt ngửa mặt thở dài:

- Ngươi và ta cuộc đời này đã định vị làm thù địch, Châu Mãnh ta hy vọng nếu có thể có đời sau, cầu xin trời sinh bọn ta kết giao bằng hữu, không cần biết trận chiến hôm nay ai thắng ai bại ai sống ai chết cũng vậy.

Gió càng lạnh.

Núi đồi xa xăm lạnh giá, không khí trong ngần lạnh giá, người cũng đang trong gió lạnh, nhưng trong lồng ngực lại có một luồng nhiệt huyết.

Luồng nhiệt huyết đó vĩnh viễn không lạnh giá.

Bởi vì trên thế giới này còn có những người trong lồng ngực có luồng nhiệt huyết vĩnh viễn không lạnh giá như vậy, cho nên trong tâm của chúng ta nên vĩnh viễn không sợ sệt, bởi vì chúng ta nên biết một khi trong lồng ngực của con người còn có luồng nhiệt huyết đó tồn tại, chính nghĩa tất trường tồn.

Điểm đó nhất định phải cường điệu, bởi vì đó là tinh thần của Nghĩa.

Bóng đêm càng thâm.

Tư Mã Siêu Quần và Châu Mãnh hai người đứng trong bóng đêm nhìn nhau, đã biến thành hai cái bóng mơ hồ mông lung.

Nhưng trong mắt của đám hảo hán nhiệt huyết đằng đằng đó mà nhìn, hai cái bóng mơ hồ mông lung đó lại tươi sáng cường liệt vĩ đại hơn xa bất cứ hình tượng của bất cứ người nào.

Bởi vì sự tranh đấu của bọn họ tịnh không phải là sinh tử vinh nhục thành bại thắng phụ.

Bọn họ đều đã gạt bỏ ngoài tai sinh tử vinh nhục mà con người không thể buông tha, bọn họ chỉ bất quá đang làm một chyện mà bọn họ nghĩ mình tất phải làm.

Bởi vì đó là nguyên tắc làm người của bọn họ.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, phú quý vinh hoa có thể quăng bỏ như giẻ rách, nguyên tắc đó lại tuyệt không thể bỏ rơi.

-- Bọn họ làm như vậy có phải có thể có người nghĩ bọn họ quá ngu xuẩn ?

-- Nếu quả có người nghĩ bọn họ quá ngu xuẩn, người đó là hạng người nào ?

Châu Mãnh đứng thẳng, đứng đối lập với Tư Mã Siêu Quần, sinh tử quyết định trong một chớp mắt.

Kỳ quái là, luồng khí cuồn cuộn giữa bọn họ tịnh không phải là thù hận, mà là một luồng huyết khí.

Châu Mãnh chợt hỏi:

- Mười năm nay, ngươi đánh đâu thắng đó, chưa từng gặp đối thủ, lúc ngươi chế địch có phải là dùng thanh Thiên Trùy Đại Thiết Kiếm ?

- Phải.

- Kiếm của ngươi đâu ?

“Kiếm không ở đây, nhưng người của ta ở đây”. Tư Mã Siêu Quần đáp:

“Ngươi muốn chiến tịnh không phải là kiếm của ta, mà là người của ta, cho nên chỉ cần người của ta là đã đủ”.

- Ngươi muốn liều sinh tử quyết thắng bại với ta, tại sao không mang kiếm của ngươi đến ?

- Bởi vì tay của ta cũng có thể đồ sư sát hổ như vậy.

Châu Mãnh từ từ mang thắt lưng lại trên hông, cũng chỉ còn dư lại một đôi tay không.

“Châu Mãnh ta cả đời tung hoành giang hồ, kết không biết bao nhiêu ân thù, đám tiểu nhân vô liêm sỉ vô tình vô nghĩa cũng không biết có bao nhiêu tên đã chết dưới đao của ta”. Hắn nói:

“Lúc ta giết người thông thường đều dùng một thanh Đại Tảo Đao”.

- Đao của ngươi đâu ?

“Đao ở đây”. Châu Mãnh đáp:

“Đao của ta ở đây”.

Hắn vừa giơ tay ra, có người dâng cho hắn thanh Đại Tảo Đao có thể cắt thủ cấp của chủ soái quân địch giữa thiên quân vạn mã.

“Hảo đao”. Tư Mã Siêu Quần hét lớn:

“Đó mới là đao sát nhân”.

“Đây đích xác là hảo đao để giết người”. Châu Mãnh vuốt nhẹ lưỡi đao:

“Chỉ bất quá thanh đao đó luôn luôn giết tiểu nhân, không giết quân tử”.

Đao đang trong tay hắn.

Tả thủ của hắn nắm cán đao, hữu thủ búng nhẹ vào lưỡi đao, “cạch” một tiếng, cán đao vẫn còn trong tay, lưỡi đao lại đã bị búng gãy thành hai đoạn.

Đoạn đao gãy như cầu vồng bay vào bóng đêm càng thâm, càng nồng, càng tối, càng xa xăm, bay mất không còn thấy nữa.

Thanh âm của Châu Mãnh tuy khản đặc hơn, cơ hồ không còn thành tiếng, nhưng hào khí vẫn còn:

- Tư Mã Siêu Quần có thể dùng tay không đồ sư sát hổ, Châu Mãnh ta không làm được sao ?

Hắn nắm chặt song quyền, quyền đầu như sắt thép, song quyền sắt thép của Tư Mã Siêu Quần cũng sắc bén như lưỡi đao.

“Ngươi từ xa đến, ngươi là khách”. Họ Tư Mã thốt:

“Ta không nhượng ngươi, nhưng ngươi nên xuất thủ trước”.

- Được !

Nghe Châu Mãnh nói xong chữ “được”, Man Ngưu biết mình đã gần đi.

“Man Ngưu” là người, là hảo hán.

Nhưng hắn lại giống hệt một con trâu, tính khí như trâu, quật cường như trâu, dã man còn hơn cả trâu, toàn thân gân đồng cốt sắt, đơn giản giống như một con trâu sắt.

Chỉ tiếc tâm của con trâu sắt đó lại như một món đồ sứ, đụng cũng không đụng được, vừa đụng là vỡ liền.

Cho nên gã một mực ngồi xa xa.

Người khác đều đứng, gã ngồi, bởi vì gã sợ mình không chịu nỗi.

Có rất nhiều chuyện gã chịu không nỗi.

Gã không chịu nỗi nhất là thứ tiểu nhân bán đứng bằng hữu, đụng đến thứ người đó, gã lúc nào cũng đều có thể dùng cái mạng duy nhất của gã mà đi liều mạng.

Gã cũng không chịu nỗi thứ người quá nghĩa khí đối với bằng hữu, bởi vì đụng phải thứ người đó, gã lúc nào cũng đều có thể đem cái mạng duy nhất của mình mà bán cho người đó. Bán vô điều kiện, tuyệt không hối hận.

Cho nên khi gã vừa nghe Châu Mãnh nói “được”, vừa nhìn thấy một quyền của Châu Mãnh đánh ra, gã biết mình đã gần đi, giống như tình huồng Đinh Hài nhìn thấy Châu Mãnh đã đứng bên cạnh Tiểu Cao vậy. Ngoại trừ cái chết ra, gã đã không còn con đường thứ hai nào để đi.

Gã chỉ hy vọng trước lúc lâm tử có thể nhìn thấy Châu Mãnh đánh gục Tư Mã Siêu Quần, chỉ hy vọng trước lúc lâm tử còn có thể theo Châu Mãnh đến Đại Tiêu Cục liều mạng với Trác Đông Lai.

Chỉ cần có thể làm được chuyện đó, ông trời có bạc bẽo với gã bao nhiêu, gã có chết cũng không oán hận.

Thiên cổ gian nan nhất duy nhất có cái chết, gã hiện tại đã chuẩn bị chết, một chút yêu cầu đó đáng lẽ không thể coi là quá đáng.

Chỉ tiếc ông trời lại không chịu đáp ứng gã.

Đang lúc gã nhìn thấy hùng phong của Châu Mãnh phảng phất lại đã hồi phục như ngày xưa, huy động thiết quyền tấn công, đột nhiên có một vòng dây đen sì nhẹ nhẹ nhàng nhàng từ phía sau bay ra, thắt chặt yết hầu của gã.

Lúc Man Ngưu muốn hét lớn phản kháng, đã quá trễ rồi.

Vòng dây đã rút gấp, thắt phập vào cổ họng của gã, gã chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân đột nhiên tiêu tán. Bắp thịt toàn thân đột nhiên lỏng lẻo, tất cả những thứ có thể bài tiết đồng thời bắn trào ra hết.

Lúc đó Châu Mãnh và họ Tư Mã đang khổ chiến, người khác đang tụ tinh hội thần xem trận chiến của bọn họ, không ai biết gã đã chết, cũng không ai quay đầu lại nhìn một cái.

Cho nên hảo hán cứng cáp như con trâu sắt đó đã lặng lẽ rời bỏ nhân thế.

Gã chết thật còn thảm hơn cả Đinh Hài.

Cao thủ tương tranh, thông thường đều là chuyện giữa một chiêu, sinh tử thắng bại thông thường đều quyết định giữa một chiêu.

Trận chiến giữa họ Tư Mã và Châu Mãnh lại khác biệt.

Trận chiến đó đánh rất gian khổ.

Bọn họ đều đã rất mệt mỏi, không những tâm thần mệt mỏi, cả sức cũng tàn, lực cũng kiệt.

Những chiêu thức đó vốn trong nháy mắt có thể dồn người ta vào tử địa, phát huy trong tay bọn họ lại không xuất ra uy lực vốn có được.

Có lúc họ Tư Mã rõ ràng chỉ cần nhấc tay là có thể đánh gục Châu Mãnh, nhưng một chưởng vừa đánh ra, lực lượng và bộ vị đều đã sai lệch mất vài phân.

Tình huống của Châu Mãnh cũng vậy.

Xem hai đương thế anh hùng danh chấn giang hồ chiến đấu như hai dã thú thật là một chuyện rất bi ai.

Kỳ quái là đám huynh đệ của Châu Mãnh cả một chút phản ứng cũng không có.

Có lúc Châu Mãnh bị một chưởng đánh ngã, vùng vẫy bò dậy, bọn họ cũng hoàn toàn không có phản ứng, càng hoàn toàn bất động.

Hai người đều bị đối phương đánh té. Chỉ cần khi té quỵ vẫn còn có thể đứng dậy được, bị đánh té cũng không quan trọng gì mấy.

Nhưng lần này lúc họ Tư Mã té xuống, trong mắt lại đột nhiên lộ xuất một thứ khủng bố khó tả, đột nhiên lăn vòng dưới đất, lăn đến ôm lấy chân Châu Mãnh.

Chiêu đó tuyệt không phải là chiêu thức anh hùng hảo hán dùng.

Tư Mã Siêu Quần tung hoành một đời, chưa từng dùng qua chiêu đó, Châu Mãnh cũng không tưởng nổi y có thể dùng nó.

Cho nên hắn cũng té theo, hai người đồng thời lăn trên mặt đất, hỏa khí của Châu Mãnh đã bốc bừng bừng. “Bình” một quyền, đánh thẳng như trời giáng vào sau lưng họ Tư Mã.

Họ Tư Mã lại vẫn ôm chặt lấy hắn không buông, lại dùng một thanh âm rất kỳ quái thì thào kề bên tai hắn:

- Đám huynh đệ của ngươi đại khái đều đã chết. Nhưng bọn ta nhất định phải giả như không biết.

Châu Mãnh thất kinh, đang muốn hỏi:

- Tại sao ?

Hắn không nói ra được tới một chữ, bởi vì miệng của hắn đã bị họ Tư Mã bịt chặt, lại nghe thì thầm bên tai:

- Bọn ta vẫn phải tiếp tục liều mạng, để người ta nghĩ bọn ta sắp lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận.

Châu Mãnh tịnh không phải chỉ là một tên hảo hán lổ mãng tất phu.

Hắn cũng là tay giang hồ lão luyện, cũng trong chớp mắt đã phát hiện ra biến hóa của tình thế.

Đám huynh đệ của hắn tuy còn đứng tại chỗ, nhưng cổ của mỗi một người đều đã ngoẹo thấp mềm nhũn.

Hắn đã ngửi được một mùi hôi khiến cho người ta trong tâm muốn ói mửa.

Lúc bọn họ đang khổ chiến, đã có người vô thanh vô tức thắt nghẹn yết hầu đám huynh đệ của hắn.

Những huynh đệ thân kinh bách chiến của hắn thật có thể chết trong tay người khác một cách dễ dàng như vậy sao ?

Châu Mãnh không tin, không thể tin, cũng không chịu tin.

Nhưng toàn thân hắn đều đã toát mồ hôi.

Họ Tư Mã không ngờ lại thừa cơ lộn một vòng đè lên người hắn, huy quyền đánh mạnh vào vùng thịt mềm nơi xương sườn của hắn.

Nhưng y đánh tịnh không nặng lắm, thanh âm càng nhỏ xíu.

- Không cần biết bọn ta thật ra là địch hay là bạn, lần này phải nghe lời nói của ta, nếu không ngươi và ta đều chết không nhắm mắt.

- Ngươi muốn ta làm sao ?

“Bọn ta đi, đi chung”. Tư Mã Siêu Quần đáp:

“Lúc ta nói đi, bọn ta nhảy bật dậy mà đi”.

Đột nhiên có người cười lên.

Một thanh âm âm dương quái khí vang lên:

- Tiểu Tư Mã quả nhiên còn có chút thông minh, chỉ tiếc đối với Châu Mãnh vẫn vô dụng. Trên thế gian này chỉ có Châu Mãnh giết người, không có Châu Mãnh bỏ chạy.

Họ Tư Mã chợt nhảy bật dậy, hét nhẹ một tiếng:

- Đi.

Đêm, vừa hàn lãnh vừa hắc ám, cho dù là một người mắt đã trải qua huấn luyện nghiêm cẩn cũng khó lòng nhìn thấy rõ cây cối và nham thạch kề bên, đương nhiên càng vô phương phân biệt đường đi và phương hướng.

Hà huống ở đây căn bản không có đường.

Một người nếu quả đã đi đến nơi không có đường, thông thường nói người đó đã đến lúc không còn đường để đi.

Tư Mã Siêu Quần đang thở hổn hển, phổi của hắn tuy đã gần rách, lại còn đang tận lực ức chế hơi thở của mình.

Mỗi một bắp thịt mỗi một phần gân cốt trên mình hắn đều chừng như đang bài trên một cái thớt, đang bị người ta dùng dao nhỏ xẻ cắt.

Tình huống của Châu Mãnh cũng không tốt hơn y. Hai người vai kề vai, đang đứng giữa một màn hắc ám hoang hàn, thở ì ạch không ngừng, tuy không nghe thấy tiếng cước bộ và dây cung của thợ săn, lại đã có thể cảm thấy nỗi bi thương trầm thống tuyệt vọng của dã thú sau khi bị thương còn đang bị thợ săn truy đuổi.

- Ngươi biết hồi nãy người đó là ai không ?

“Ta biết”. Họ Tư Mã đáp:

“Bọn họ không chỉ đến có một người, bất cứ người nào trong số có lẽ đã đủ đến đối phó bọn ta”.

Châu Mãnh cười lạnh:

- Không tưởng được Tư Mã Siêu Quần thiên hạ vô song cũng có thể nói ra những câu khó ngửi như vậy.

“Đó không phải là lời nói khó ngửi”. Họ Tư Mã đáp:

“Đó là lời nói thật”.

Châu Mãnh trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới buồn bả thốt:

- Phải, đó là lời nói thật. Họ Tư Mã đã không còn là họ Tư Mã của ngày xưa, Châu Mãnh cũng không còn là Châu Mãnh trước đây, nếu không làm sao có thể bị người ta rượt đuổi đến mức không còn đường chạy như chó hoang vậy.

“Ta hiểu ý ngươi, ngươi vốn thà chết cũng không bỏ chạy, trên thế gian chỉ có Châu Mãnh sát nhân, không có Châu Mãnh bỏ chạy”. Tư Mã Siêu Quần thốt:

“Nhưng ngươi tại sao lại muốn đem cái đầu lâu ngon lành của mình dâng cho bọn tiểu nhân vô sỉ thô bỉ ? Tại sao muốn để cho chúng giơ đầu lâu của bọn ta đi đổi lấy thanh danh vinh diệu mỹ tửu cao ca hoan xướng ?” “Ta cũng hiểu ý ngươi”. Châu Mãnh đáp lời:

“Cho dù bọn ta muốn giao đầu lâu cho kẻ khác, cũng phải chọn một người đáng để bọn ta giao, tuyệt không thể giao cho Trác Đông Lai”.

Trong bóng tối chợt có người đang vỗ tay:

- Ngươi nói đúng, nói cực đúng.

Lại là người âm dương quái khí đó, lại là tiếng cười âm âm trầm trầm đó:

- Hai cái đầu lâu ngon lành tốt đẹp như vậy làm sao có thể dâng cho thứ bại hoại như Trác Đông Lai ? Ta xem các ngươi chi bằng dâng cho ta.

Tiếng cười của gã bỗng lúc xa lúc gần, lúc trái lúc phải, khiến cho người nghe căn bản không nhận ra người gã thật ra đang ở đâu.

Toàn thân Châu Mãnh đã cứng đơ.

Người đó không phải là Trác Đông Lai, lại còn đáng sợ hơn cả Trác Đông Lai, Châu Mãnh cả đời chưa từng gặp phải người có khinh công đáng sợ như vậy.

Hắn đơn giản không tin trên thế gian có người có thể luyện thứ khinh công quỷ mị phiêu hốt như vậy.

Nhưng hắn rất mau chóng khôi phục lại vẻ trấn định, bởi vì hắn nghe Tư Mã Siêu Quần thì thào vào tai:

- Người nói không phải là một người, là hai huynh đệ song sinh. Chỉ cần bọn ta ráng nhẫn nhịn, bọn chúng cũng không dám khinh cử vọng động, cho nên bọn ta tuyệt không thể để cho chúng nhìn thấy hư thực của bọn ta.

Lúc đó, mặt hai người bọn họ chợt bị chiếu lóa lên, mỗi một vết thương, mỗi một nếp nhăn, mỗi một biểu tình trên mặt đều bị chiếu sáng.

Tối thiểu có ba mươi trản khổng minh đăng xảo thủ tinh chế, ba mươi ánh đèn cường liệt từ bốn phương tám hướng chiếu đến, chiếu trên người bọn họ.

Giữa một nháy mắt, thân người bọn họ đều đứng thẳng như ngọn bút, trên mặt cũng hoàn toàn không có tới một chút biểu tình gì.

Bọn họ tuy vẫn không nhìn thấy đối phương đang ở đâu, nhưng bọn họ cũng không để cho đối phương nhìn thấy vẻ khủng bố mệt mỏi của bọn họ.

Hai người thân kinh bách chiến, bách luyện thành cương, hai cái mạng vĩnh viễn không khuất phục, vô luận là ai muốn lấy đầu của bọn họ cũng không dễ dàng gì.

Ánh đèn tuy sáng, bóng tối xa xăm vẫn là một màn hắc ám.

Tư Mã Siêu Quần chợt cười cười:

- Công Tôn Công Tôn, tới nay vẫn khỏe chứ ? Ta một mực nghĩa các ngươi đều là người rất biết lẽ phải, nếu quả ta thành toàn cho các ngươi, thành tựu nghiệp bá cho các ngươi, các ngươi nhất định có thể đem thi thể không đầu của bọn ta an táng tốt đẹp, đến ngày tế mộ mỗi năm nhất định cũng cung phụng hương hoa mỹ tửu trước mộ của bọn ta.

Trong bóng tối lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng cười:

- Ngươi nói đúng, nói cực đúng.

Lần này tiếng cười đồng thời vang lên từ hai bên tả hữu, sau đó có hai người từ hai bên tả hữu đồng thời từ trong bóng tối bước vào chỗ ánh đèn có thể chiếu rọi.

Hai người nhìn hoàn toàn khác biệt.

Một người đầu đội mão châu, lưng đeo thắt lưng ngọc, giắt thượng huyền trường kiếm, trên vỏ kiếm khảm đầy bảo ngọc, y phục hoa lệ như một công tử tôn quý.

Người kia lại giống như một tên khất cái, một tên khất cái dơ dáy trong tay cầm một cây gậy gỗ.

Nhưng nếu nhìn kỹ càng, thân người và dung mạo của hai người đó lại hoàn toàn giống nhau.

Công Tôn Công Tôn.

-- Anh em song sinh.

Châu Mãnh sực nhớ đến hai người, hai người hắn vốn luôn luôn nghĩ hoàn toàn không có quan hệ với nhau.

-- “Phú quý công tử” Công Tôn Bảo Kiếm, tổng lãnh Quan Đông hai mươi bảy đại trại, quý hiển vinh diệu, ẩm thực còn kén chọn hơn cả vương hầu.

-- Công Tôn Khất Nhi, lãng tích thiên nhai, ngày không ăn tới ba bữa, thường uống say lăn ngủ dưới cống rãnh, cả Cái Bang cũng không chịu thu nhận.

Không ai biết bọn chúng là huynh đệ, hơn nữa còn là huynh đệ song sinh.

Đã là huynh đệ song sinh, tại sao phải để một người sống trong nhung lụa gấm vóc, còn người kia lại bần tiện cam go ?

Châu Mãnh vẫn chưa nghĩ ra được cái lý đó, lại đã nghĩ đến hai người khác.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai.

Trác Đông Lai tại sao phải nâng đỡ Tư Mã Siêu Quần thành thần tượng anh hùng thiên hạ ?

Đạo lý bên trong vừa phức tạp lại vừa giản đơn, tuy giản đơn lại phức tạp, không những Châu Mãnh nhất thời nghĩ không ra, người khác cũng nghĩ không ra.

Nhưng Châu Mãnh nghĩ ra một điểm.

Nếu quả Tư Mã Siêu Quần không biết bọn chúng là anh em sinh đôi, nhất định cũng có thể nghĩ Công Tôn Bảo Kiếm là cao thủ khinh công thiên hạ vô song, sau khi nghe thấy tiếng cười quỷ mị nhất định cũng có thể bị bọn chúng chấn kinh, giống hệt tình huống của Châu Mãnh hồi nãy.

Hiện tại Châu Mãnh đã minh bạch đó chỉ chỉ bất quá là một màn khói.

Vào đêm nguyên tiêu không giới nghiêm, khói lửa trong đại nội hoàng cung cũng như vậy, nhìn huy hoàng sáng lạn, thiên biến vạn ảo, như thất bảo lâu đài, như ngư long mạn diễn.

Kỳ thật lại đều là giả, là không, trong chớp mắt lại hóa thành hư vô không giả, không giả hư vô.

Nhưng nó lại đã nắm chắc một chớp mắt huy hoàng sáng lạn đó.

Trong lòng người, có thể nắm được cái huy hoàng trong chớp mắt là đã vĩnh hằng rồi.

Nếu quả nói đời người vốn như quán trọ, vậy giữa đất trời dằng dặc bất biến, “chớp mắt” và “vĩnh hằng” có gì là phân biệt ?

Cho nên trong bọn họ có một người thà chịu vì một người mà hy sinh, hơn nữa không có một chút oán ghét.

Vấn đề duy nhất là -- Người hy sinh chân chính là ai ? Người thỏa mãn chân chính lại là ai ?

Vân đề đó Châu Mãnh không những càng nghĩ không ra, tình huống hiện tại cũng không cho phép hắn nghĩ tới những chuyện đó nữa.

Hắn nghe Tư Mã Siêu Quần đang nói với Công Tôn huynh đệ:

- Kỳ thật ta đã sớm biết hai vị đã đến. Cách đây nhiều năm, hai vị đã muốn trục xuất ta khỏi Đại Tiêu Cục, chỉ bất quá một mực không nắm chắc, chuyện không nắm chắc hai vị tự nhiên không thể làm, cho nên mới đợi đến hôm nay”.

Y bỗng thở dài:

- Nhưng ta thật khong nghĩ ra hai vị sao lại có thể đến nhanh như vậy.

“Ngươi đáng lẽ nên nghĩ ra”. Công Tôn Bảo Kiếm thốt:

“Cơ hội như hôm nay, ta đã đợi rất lâu rồi”.

- Ngươi sao lại có thể biết cơ hội đã đến ?

- Ta đương nhiên biết.

“Ngươi biết từ lúc nào ?” Tư Mã Siêu Quần hỏi:

“Ta biết trong chuồng ngựa của ngươi có không ít thiên lý lương câu, nhưng cho dù ngươi đi cả ngày lẫn đêm ngàn dặm, nhanh nhất cũng phải bốn năm ngày mới có thể đến đây. Lẽ nào năm ngày trước ngươi đã tính toán chuyện hôm qua có thể xảy ra ? Lẽ nào ngươi năm ngày trước đã tính đúng ta và Trác Đông Lai sẽ trở mặt thành thù, bạt đao đối nghịch ?” - Ngươi chưa nghĩ tới có lẽ trong Đại Tiêu Cục ta cũng đã gài người nằm vùng sao ?

- Ta đã nghĩ tới, nhưng đó cũng vô dụng.

- Tại sao lại vô dụng ?

- Bởi vì trước đây năm ngày, cả chính ta cũng không nghĩ tới có ngày hôm nay, người khác làm sao có thể biết ?

- Còn Trác Đông Lai ?

“Hắn cũng không nghĩ tới”. Trong thanh âm của họ Tư Mã đã có chút thương cảm:

“Cho đến trước khi ta bạt đao, hắn vẫn không tin ta thật có thể bạt đao”.

- Ồ ?

- Cho dù lúc đó hắn có nghĩ đến, cũng không thể nói cho ngươi biết.

- Ồ ?

“Ta và hắn giao tình mấy chục năm nay, tuy đã hủy đi trong chớp mắt, nhưng trên thế gian đương kim, vẫn không có ai có thể hiểu rõ hắn hơn ta”. Họ Tư Mã thốt:

“Cho dù hắn có muốn bán đứng ta, cũng không thể bán cho ngươi”.

- Tại sao ?

“Bởi vì ngươi còn chưa xứng”. Tư Mã Siêu Quần hững hờ đáp:

“Trong mắt của Trác Đông Lai, hai huynh đệ bọn ngươi không đáng một đồng xu”.

Y lại thở dài:

- Cho nên ta thật nghĩ không ra ngươi làm sao có thể đến đây hôm nay, trừ phi ngươi thật có tài tiên tri.

Công Tôn Khất Nhi đột nhiên cũng thở dài:

- Ta tuy không có tài tiên tri, nhưng ta đã nghĩ đến.

Công Tôn Bảo Kiếm lập tức hỏi huynh đệ của gã:

- Ngươi đã nghĩ đến ? Ngươi đã nghĩ đến cái gì ?

- Ta chợt nghĩ đến ngươi thật cũng nên giống như ta, đi lại trên giang hồ nhiều một chút.

- Tại sao ?

- Bởi vì ngươi nếu quả sống gian khổ như ta, ngươi tất hiểu rõ ý của y.

- Ý của y là gì ?

“Ý của y chỉ bất quá là muốn bọn ta nói này nói nọ với y cả ngày”. Công Tôn Khất Nhi đáp:

“Bởi vì chân tay y đã mỏi, khí đã cùng, lực đã kiệt, chính phải lợi dụng lúc bọn ta nói này nói nọ để khôi phục lại nguyên khí, đợi đến khi bọn ta xuất thủ, không chừng còn có thể đỡ được một hai chiêu rồi mới chịu chết”.

Gã lắc lắc đầu:

- Chống đỡ cho đến giây phút cuối cùng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến lúc đầu lâu bị chém rơi xuống đất, Tư Mã Siêu Quần của bọn ta tuyệt không chịu chết.

Tư Mã Siêu Quần chợt cười, Châu Mãnh cũng cười, hai người không ngờ đồng thời cười lớn.

- Ngươi nói đúng, nói cực đúng.

Châu Mãnh cười lớn vẫy vẫy Công Tôn Khất Nhi:

- Còn không đến đây, ngươi mau qua đây, càng mau càng tốt.

- Ngươi muốn ta qua ?

- Bởi vì Châu đại thái gia ta muốn nhìn rõ tên lưu manh khốn nạn nhà ngươi, rất muốn dâng cái đầu của lão tử cho ngươi, chỉ xem ngươi có tài có thể cầm nó mà đi hay không.

Tư Mã Siêu Quần cười lẫn vỗ vỗ vai hắn:

- Tốt. Tên lưu manh khốn nạn này giao cho ngươi, tên lưu manh khốn nạn kia để ta.

“Tốt ! Cứ làm vậy đi”. Tiếng cười của Châu Mãnh hào khí ngất trời:

“Nếu bằng vào hai người bọn ta mà vẫn đối phó không lại hai tên lưu manh khốn nạn đó, vậy bọn ta còn không mau đi mua đậu hủ hít vô cho chết cho rồi”.

Hai người kề vai đứng thẳng, cười sảng khoái, cái gì gọi là “sinh”, cái gì gọi là “tử” đều bị bọn họ cười văng qua một bên.

Sắc mặt của Công Tôn huynh đệ không biến đổi.

Có những người sắc mặt vĩnh viễn không biến đổi, trên mặt vĩnh viễn không có biểu tình gì mới lạ.

Huynh đệ bọn chúng là thứ người đó, chỉ bất quá Công Tôn Khất Nhi lại thở dài, thở dài hỏi huynh đệ của gã:

- Ngươi có nghe thấy vị nhân huynh đó nói gì không ?

- Ta nghe.

- Vị nhân huynh đó là ai ?

- Hình như là Châu Mãnh của Hùng Sư Đường.

“Không thể nào, không thể nào là Châu Mãnh”. Công Tôn Khất Nhi thốt:

“Châu Mãnh của Hùng Sư Đường là hảo hán ân oán phân minh, là tử địch bất cộng đái thiên với Tư Mã Siêu Quần của Đại Tiêu Cục, hiện tại hai người họ sao lại đột nhiên biến thành mặc chung một quần vậy ?” Châu Mãnh chợt dụng lực nắm tay Tư Mã Siêu Quần, trầm giọng hỏi:

- Tên ăn xin đó nói gì, ngươi có nghe không ?

- Ta nghe rất rõ.

“Lời nói của kẻ ăn xin tuy luôn là ngữ khí ăn xin, lại cũng đã phô bày rõ rệt hoàn cảnh hôm nay giữa ta và ngươi”. Châu Mãnh nói:

“Ta và ngươi vốn là tử địch cả đời, ai có thể tưởng tượng được hôm nay lại thành bằng hữu đồng sinh cộng tử ?” - Bọn ta là bằng hữu ?

“Phải”. Châu Mãnh nói lớn:

“Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta không còn giữ oán thù nợ nần ngày xưa nữa”.

Họ Tư Mã cười lớn:

- Tốt, cực tốt.

“Ngươi và ta một ngày là bằng hữu, cả đời là bằng hữu”. Châu Mãnh hét lớn:

“Chỉ cần Châu Mãnh ta chưa chết, thề có quỷ thần chứng giám”.

Tư Mã Siêu Quần chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng trào một luồng nhiệt huyết:

- Ngươi đừng lo, bọn ta không chết được đâu.

Luồng nhiệt huyết đó giống như một ngọn lửa, sục sôi hào khí của bọn họ, cả một phân tiềm lực cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ đều đã thiêu đốt tận cùng.

Bởi vì bọn họ biết bọn họ trên thế gian này tịnh không tịch mịch.

Bởi vì bọn họ ít ra còn có một bằng hữu, một bằng hữu đồng sinh cộng tử, sinh tử có nhau.

Đời người như vậy, chết có hối hận gì chứ.

Ai người hỗ tương dụng lực nắm tay nhau, chỉ cảm thấy luồng nhiệt huyết đó mang đến một cổ lực lượng kỳ diệu, từ trong lồng ngực bộc phát ra, cả trên mặt cũng phát xuất những ánh sáng huy hoàng.

Sắc mặt của Công Tôn huynh đệ đã có biến.

Châu Mãnh và Tư Mã Siêu Quần đồng thời quay mình, lưng sát lưng.

“Bọn ngươi đến đây”. Tư Mã Siêu Quần hét lớn:

“Không cần biết các ngươi có bao nhiêu người, lên hết một lượt đi”.

Tịch dương đã chìm nơi núi tây, anh hùng đã mạt lộ, Công Tôn huynh đệ vốn đã vây bọn họ như cá trong lưới, như thịt trên thớt.

Nhưng hiện tại hai anh em bọn chúng lại không hẹn mà cùng thoái lui hai bước.

Hiện tại bọn chúng mới biết, anh hùng tuy đã mạt lộ, vẫn còn là anh hùng, vẫn không thể khinh phụ.

Lúc đó sắc trời càng tăm tối, phảng phất đã đến lúc tăm tối nhất trước khi rạng đông.

Trong bóng đêm vô biên vô hạn, đột nhiên vang lên một tiếng tiêu thê lương, một thanh âm thiếu nữ ai oán nhu mỹ, một khúc bi ca hát lên khiến cho người ta vĩnh viễn khó quên lạc theo tiếng tiêu trầm đắm.

Tiếng ca đó từ đâu đến ?

Đêm khuya tăm tối lạnh lẽo như vầy, nơi thâm sơn hoang lương vắng vẻ như vầy, làm sao có thể có người hát khúc bi ca tan nát cõi lòng như vậy ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.