Chương 32: Giữ anh ta lại cho tôi
Tôi muốn một chiếc chân của các người!
Giọng điệu của Lâm Nhiệm rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ trong đó lại cực kỳ cứng rắn!
Cảm nhận được sát khí rõ ràng trên người Lâm Nhiệm, trong lòng Bạch Chấn Dương dâng lên nỗi sợ hãi không thể kiểm soát được.
Lâm Nhiệm không vội hành động, dường như anh đang đợi Bạch Chấn Dương đưa ra quyết định.
Trước đây khi cậu chủ nhà giàu này nhìn người khác tuyệt vọng, có phải chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng có ngày rơi vào tình cảnh tuyệt vọng thế này?
Mà sắc mặt Bạch Tam Diệp cũng bắt đầu trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
Giáo viên chủ nhiệm Thiệu Quyên đứng phía sau không lên tiếng ngăn cản, cô ấy đã nhận ra Lâm Nhiệm là một võ giả, mà giữa võ giả có quy tắc giải quyết đặc biệt. Tuy yêu cầu Bạch Chấn Dương chặt một chân hơi máu me, nhưng cô ấy lại cảm thấy hợp lý một cách khó hiểu, cũng không hề thấy thương xót cho loại học sinh khốn nạn này chút nào.
Đúng lúc này, điện thoại Bạch Chấn Dương đổ chuông.
Anh ta nhìn thấy dãy số này thì nghe máy ngay, hét lên: “Anh họ! Mau tới cứu em với!”
Là Trình Thanh Dương gọi tới.
Trình Thanh Dương hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Giúp em làm gì? Giúp em tán gái à? Ha ha ha”.
Bạch Chấn Dương còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Trình Thanh Dương nói tiếp: “Đúng rồi Chấn Dương, em nghe ngóng giúp anh Bắc An có người tên Lâm Nhiệm không? Anh muốn mọi thông tin về anh ta”.
Bạch Chấn Dương không thể ngờ anh họ mình lại cũng nhắm đến Lâm Nhiệm!
Anh ta hét lên thất thanh: “Anh ta… Anh ta đang ở trước mặt em đây!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”, Trình Thanh Dương trở nên hưng phấn: “Em bảo Bạch Tam Diệp ra tay nhẹ thôi, đừng giết chết anh ta, anh tới ngay đây! Giữ lại đó cho anh!”
Nói xong không đợi Bạch Chấn Dương giải thích gì, Trình Thanh Dương đã cúp máy.
Bạch Chấn Dương cầm điện thoại, sắc mặt vô cùng xấu.
…
Cùng lúc đó, những chiếc trực thăng có thể xuất phát từ quân đội đã đến thành phố Bắc An, đang bay lượn trên nóc toà nhà dân cư Hạ Thiên Kỷ sinh sống.
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc quân phục, đeo quân hàm Thượng tá nhảy ra, vững vàng đáp xuống sân thượng.
Mà dưới chân cô ấy, cách sàn gác ngăn cách tầng phía dưới chính là nơi ở của hai chị em Hạ Thiên Kỷ.
Nữ Thượng tá thậm chí không xuống gõ cửa mà chỉ đứng trên sân thượng, nhắm mắt cảm nhận rồi lạnh lùng nói: “Trong phòng không có ai, lập tức điều tra xem họ đi đâu rồi”.
Một chiến sĩ phía sau cô ấy nói: “Thượng tá Hạ, có phải lần này chúng ta gây ra động tĩnh hơi lớn không? Chỉ đến đón một người thôi mà, không cần phải điều động nhiều tinh nhuệ thế này chứ, nhất là cô còn phải đích thân tới đây nữa…”
“Bởi vì chúng ta tới đây để đón một thiên tài tương lai trong danh sách tuyệt mật có tư chất cấp S”, Thượng tá Hạ cởi mũ quân đội ra, mái tóc ngắn tung bay trong gió đêm lộ ra phong thái hiên ngang mạnh mẽ.
Đường nét của cô ấy cũng vô cùng đẹp, môi rất mỏng, mũi rất thẳng, nhưng trong đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ lại là vẻ lạnh lùng.
Khí chất của cô ấy tựa như núi băng, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ người lạ chớ tới gần.
“Tư chất cấp S!”, chiến sĩ phía sau kia khẽ hô lên, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc: “Thiên tài tư chất cấp S đã hai năm rồi chúng ta không gặp được ai. Nếu thật sự là cấp S thì chúng ta dùng đội hình hoành tráng hơn nữa tới đón cũng không quá…”
Nói đến đây, chiến sĩ ấy bỗng nhận ra người đẹp quân nhân lạnh như băng trước mặt này thật ra năm xưa cũng là thiên tài cấp S chấn động cả quân đội. Mà bây giờ thực lực của cô ấy đã đạt đến trình độ khiến người khác ngưỡng mộ!
“Không, đội hình này không chỉ vì thiên tài kia”, Thượng tá Hạ dừng một chút, ánh mắt trở nên xa xăm, tựa như vô số hồi ức hiện lên trong lòng cô ấy, cô cụp mắt, tiếp tục nói: “Bởi vì muốn gặp anh ấy”.
Chiến sĩ phía sau phát hiện khi nói câu này, trong giọng điệu của Thượng tá Hạ Hàn Băng - một người có tính cách như tên - lại mang theo sự nhẹ nhàng cực kỳ hiếm có.
Chương 33: Làm chuyện xấu thì phải trả giá
“Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tìm ra”, Trình Thanh Dương cúp điện thoại của Bạch Chấn Dương xong thì ngồi dựa vào lưng ghế, vắt chân lên, trước mắt như đã hiện lên dáng người hoàn mỹ của Tống Tử Viện, anh ta cười nhẹ bảo: “Lâm Nhiệm này tự va vào họng súng, tôi cũng đỡ phải đi tìm”.
Hồ Uy Bưu nhìn về hướng trực thăng biến mất, không nói lời nào.
Theo Trình Thanh Dương thấy, Lâm Nhiệm đã như con cá trên thớt, có lẽ bây giờ đã bị Bạch Tam Diệp hành hạ đến mức không còn là người nữa.
Nhưng tình hình ở hiện trường lại hoàn toàn khác.
“Cậu chủ nhà họ Trình cũng định tới à?”, ánh mắt Lâm Nhiệm lạnh đi: “Tốt lắm”.
Tốt lắm.
Giọng anh trầm thấp, tựa như sấm sét vang lên trên trời.
Không biết tại sao chỉ hai chữ đơn giản lại khiến lòng Bạch Tam Diệp như có chiếc búa nặng nề gõ mạnh, có cảm giác muốn hộc máu không giải thích được.
Thậm chí ông ta còn không kìm được đưa tay ôm ngực.
Nhìn người khác lại không thấy có phản ứng giống mình.
Nói cách khác, không phải vừa nãy Lâm Nhiệm phóng “uy áp” với tất cả mọi người, hai chữ anh nói chỉ gây áp lực cho một mình Bạch Tam Diệp mà thôi!
Sao anh có thể làm được điều này?
Chàng thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì? Đã trải qua những gì? Vì sao lại có thể tạo ra áp lực vô hình mạnh đến vậy? Bạch Tam Diệp không thể tưởng tượng nổi!
Cho dù gã ta đã nói danh nhà họ Trình ra cũng không gây được áp lực gì cho đối thương, hiển nhiên Lâm Nhiệm không thể sợ nhà họ Trình và nhà họ Bạch.
Do anh không biết nên không sợ hay là có chỗ dựa khác?
Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại giơ tay lên, anh ném một con dao qua, cạch một tiếng, rơi xuống đất trước mặt Bạch Tam Diệp.
“Chặt chân trái của ông đi, nếu không tôi sẽ tự ra tay”, Lâm Nhiệm lạnh nhạt cất lời, giọng điệu không cho người khác từ chối.
Nhìn con dao trên đất, nét mặt Bạch Tam Diệp thoáng chốc tái nhợt, gã ta lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu lại hét lên với Bạch Chấn Dương: “Cậu chủ, mau gọi cho bà chủ, mau bảo bà ấy nghĩ cách cứu chúng ta”.
“Được được được!”, Bạch Chấn Dương vội gọi cho Trình Lộ Hàm.
Mùi máu tanh ở hiện trường khiến Bạch Chấn Dương hoàn toàn kinh hãi.
Cậu ta chưa từng thấy cảnh thế này, trước đây chỉ cần nói ra thân phận cậu chủ nhà họ Bạch - Bạch Chấn Dương là đối phương đã khuất phục ngay, chưa có ai mạnh mẽ cứng rắn như Lâm Nhiệm và Lý Phóng Minh bao giờ!
Điện thoại vừa kết nối, Bạch Chấn Dương đã lập tức hoảng sợ hét: “Mẹ, mẹ! Mẹ mau đến cứu con với! Ở đây có người muốn lấy chân của con!”
“Bạch Tam Diệp đâu? Chẳng phải ông ấy đang bảo vệ con sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con đừng sốt ruột, từ từ nói”, Trình Lộ Hàm nhíu mày, giọng nói rõ ràng hơi khẩn trương.
Dù sao con trai cũng là cục cưng của bà ta, từ nhỏ đến lớn dù Bạch Chấn Dương muốn làm gì, Trình Lộ Hàm cũng đồng ý. Cho dù lần này cậu ta muốn động tay vào giấy báo nhập học của Hạ Hiểu Y, người làm mẹ như bà ta cũng vui vẻ giúp đỡ. Chỉ cần con trai vui, bà ta có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng bà ta còn chưa nghe được câu trả lời của con trai thì một tiếng hét thảm đã vang lên từ ống nghe.
Tay Trình Lộ Hàm run lên, suýt nữa không còn cầm được điện thoại.
Bởi vì bà ta vô cùng chắc chắn tiếng hét thảm thiết đó là của Bạch Tam Diệp!
Với tư cách là Đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Bạch, thực lực của Bạch Tam Diệp chắc chắn có thể tung hoành khắp Bắc An, theo lý mà nói, gã ta ở Bắc An không thể gặp nguy hiểm được, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc con trai đã chọc giận ai?
Phát ra tiếng hét thảm như vậy, lúc này Bạch Tam Diệp đang phải chịu nỗi đau thế nào?
Trình Lộ Hàm hoàn toàn hoảng loạn!
Lúc này, Bạch Tam Diệp ngã dưới đất, chân phải từ đầu gối trở xuống đã bị chặt mất.
Máu nhanh chóng tuôn ra từ vết thương của gã ta.
Vừa nãy Bạch Tam Diệp hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, Lâm Nhiệm tựa như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt gã ta, giơ con dao lên, sau đó… máu bắn ra tung toé.
Động tác của anh quá nhanh, dù Bạch Tam Diệp muốn phòng thủ thì cũng không kịp.
“Làm chuyện xấu thì phải trả giá”, Lâm Nhiệm nhàn nhạt nói: “Muốn hoà dễ dàng như vậy, tôi không đồng ý đâu”.
Tôi không đồng ý!
Bạch Tam Diệp tái mặt ngã xuống đất, toàn thân run rẩy.
Nhát dao vừa rồi của Lâm Nhiệm, Bạch Tam Diệp vô cùng chắc chắn đối phương có thể giết được mình chỉ trong một giây.
Đối mặt với người có thực lực chênh lệch tuyệt đối thế này, bất cứ sự kháng cự nào cũng là vô ích.
Đáng chết, rốt cuộc cậu chủ đã động đến người thế nào đây? Ở tuổi này đã có thực lực này, sao có thể là kẻ vô danh được!
“Mẹ ơi, mau đến cứu con đi, mau đến cứu con”, Bạch Chấn Dương hét vào điện thoại, giọng nói đã nghẹn ngào sắp khóc đến nơi.
Thấy Lâm Nhiệm từng bước đi về phía mình với con dao đẫm máu trong tay, bắp chân Bạch Chấn Dương run lên bần bật.
“Đừng làm cậu chủ nhà tôi bị thương!”, Bạch Tam Diệp nhịn đau hét lên.
Lâm Nhiệm quay đầu nhìn gã ta, cười nhạt: “Vậy ông hãy nhìn cho kỹ xem tôi đối xử với cậu chủ nhà ông như thế nào”.
Chương 34: Nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay từ sớm
Nói xong anh quay người lại, nhìn những vệ sĩ nhà họ Bạch đang chắn trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Tránh ra”.
Bạch Chấn Dương sợ hãi hét to: “Bảo vệ tôi, mau… mau giết anh ta cho tôi!”
Lâm Nhiệm liếc anh ta, cất giọng lạnh lẽo: “Từ khi cậu huỷ bỏ tư cách nhập học của em gái tôi thì đã nên nghĩ đến kết quả ngày hôm nay”.
Nói xong anh vung trường đao trong tay lên.
Ánh đao như tia chớp, trong nháy mắt đã đâm vào bụng dưới của một vệ sĩ.
Người vệ sĩ đó lập tức có máu toé lên, anh ta ôm bụng ngã khuỵu xuống đất.
Lâm Nhiệm không tiếp tục tấn công nữa mà nói: “Nếu ai muốn rơi vào kết cục như anh ta thì cứ việc ở lại, nếu không thì cút”.
Chỉ một đòn đơn giản đã khiến đám vệ sĩ kia kinh hãi.
“Chạy mau!”
Không biết là ai hét lên, những vệ sĩ còn lại lập tức chạy tán loạn.
Không ai còn dám ở lại đây nữa, trừ khi không muốn sống!
“Quay lại, quay lại hết cho tôi!”, thấy vậy, Bạch Chấn Dương tuyệt vọng gào thét, nhưng không ai để ý đến cậu ta.
Lý Phóng Minh vốn muốn để thuộc hạ đuổi theo nhưng Lâm Nhiệm lại hờ hững nói: “Không cần, với phong cách làm việc của nhà họ Bạch, về sau bọn họ cũng sẽ không tha cho những vệ sĩ đã bỏ chạy đâu”.
Lâm Nhiệm đi tới trước mặt vệ sĩ bị trường đao đâm vào bụng lúc nãy, vươn tay rút đao ngay trước ánh mắt vô cùng đau đớn của đối phương.
Vệ sĩ ấy hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Hai chân Bạch Chấn Dương run lẩy bẩy, đứng không nổi nữa ngồi bệt xuống đất. Mồ hôi lạnh cũng đã thấm ướt quần áo cậu ta.
“Vậy nên cậu nên nghĩ tới ngày hôm nay từ sớm”, Lâm Nhiệm nhìn khuôn mặt đầy hoảng hốt sợ hãi của đối phương, trào phúng nói.
Nhưng lúc này, điện thoại bị ném sang một bên của Bạch Chấn Dương vẫn chưa cúp máy, giọng nói lo lắng của Trình Lộ Hàm vẫn vang lên.
“Chấn Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau trả lời mẹ đi!”, con trai gặp nguy hiểm, Trình Lộ Hàm cảm thấy tim mình sắp vỡ đến nơi.
Lâm Nhiệm nhặt điện thoại lên, nói: “Con trai bà động vào giấy báo nhập học của em gái tôi, bà biết chuyện này chứ?”
“Tôi biết, là tôi làm! Tôi đã làm cho con trai tôi!”, giọng Trình Lộ Hàm có vẻ kích động điên cuồng.
“Tại sao?”, Lâm Nhiệm lại hỏi.
Bây giờ Trình Lộ Hàm đang vô cùng lo lắng, giọng nói sắc nhọn the thé: “Con trai tôi muốn làm gì thì làm, chỉ cần nó vui là được! Cần lý do không? Cậu dám hành hạ con trai tôi, nhà họ Bạch và nhà họ Trình sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Được, nếu bà nói như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi”, giọng Lâm Nhiệm lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Vậy bà tới Bắc An nhặt xác của con trai bà đi”.
Nhặt xác?
Nói xong, trường đao trong tay Lâm Nhiệm đâm mạnh vào đùi Bạch Chấn Dương!
Lưỡi đao đâm xuyên qua cơ chân, cắm phập xuống đường.
Bạch Chấn Dương không kìm được hét lên một tiếng đau đớn.
Cậu ta đã bị nhát đao này ghim xuống đường.
“Cậu đừng làm con trai tôi bị thương, đừng làm con trai tôi bị thương!”, Trình Lộ Hàm hét lên bén nhọn, suýt chút nữa không cầm được điện thoại.
Nhưng Lâm Nhiệm ở bên này đã thẳng thừng cúp máy.
…
Hai chân Trình Lộ Hàm nhũn ra, bà ta ngồi phịch xuống sô pha, sau khi nghe tiếng hét thất thanh của con trai, lúc này bà ta đã hơi không còn bình tĩnh được nữa.
Một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, ông ta khiển trách: “Tôi đã nói từ lâu rồi, bà đừng có chiều con như thế. Tôi đưa Chấn Dương tới Bắc An là muốn nói khiêm tốn một chút, bớt lại cái tính ngang ngược hống hách của nó, bây giờ thì hay rồi… đến giấy báo nhập học của người ta mà hai mẹ con bà cũng dám động vào?”
“Chẳng phải chỉ khiến con nhỏ đó tạm thời không được nhận vào thôi sao? Thế này có là gì?”, Trình Lộ Hàm đến giờ vẫn chưa nhận ra hành vi của mình tệ đến mức nào. Bà ta đứng dậy chỉ vào người đàn ông: “Bạch Thủ Ninh, bây giờ không phải lúc truy cứu giấy báo nhập học! Con trai đang gặp nguy hiểm ở Bắc An, ông làm bố chẳng lẽ không nghĩ cách gì đi à? Ông phải biết nếu lúc đầu không có bố tôi thì ông cũng không ngồi được vị trí ngày hôm nay đâu!”
“Lại là bố bà bố bà, lần nào bà cũng phải nói ra câu này à?”, Bạch Thủ Ninh giận không có chỗ trút: “Bạch Thủ Ninh tôi ở rể nhà họ Trình các bà à? Bà nhìn xem đám cậu ấm ăn không ngồi rồi của nhà họ Trình các bà đi, không một đứa nào ra hồn! Chấn Dương cũng bị chúng nó làm hư rồi!”
Trình Lộ Hàm đứng dậy, một tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào người đàn ông: “Bây giờ không phải lúc cãi nhau với ông! Nếu ông không ra tay, con trai tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ cá chết lưới rách với nhà họ Bạch các ông!”
Bạch Thủ Ninh nhìn chằm chằm Trình Lộ Hàm, kìm nén cơn giận và nói: “Bạch Chấn Dương cũng đã lớn rồi. Nó tự mình gây hoạ, tôi sẽ không thu dọn tàn cục cho nó đâu! Gần đây đội giám sát bí mật của quân đội đang tuần tra năm tỉnh phía Bắc, nếu nhà họ Trình các bà còn dám làm xằng làm bậy nữa thì tôi sẽ cho các bà biết tay!”
Thật ra Bạch Thủ Ninh cũng rất lo lắng cho an nguy của Bạch Chấn Dương, nhưng ông ta càng ghét dáng vẻ hiện tại của vợ mình hơn.
Trình Lộ Hàm tức không chịu nổi, bật khóc lớn tiếng: “Bạch Chấn Dương cũng là con trai của ông, ông định trơ mắt nhìn nó gặp nguy hiểm à? Lỡ tối nay nó thật sự mất mạng thì sao?”
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Thủ Ninh thở dài nói: “Ở Bắc An không ai có thể đe doạ được đến tính mạng của Chấn Dương đâu, hơn nữa chẳng phải cháu trai Trình Thanh Dương của bà cũng ở Bắc An sao? Chắc chắn Hồ Uy Bưu cũng đi cùng, để ông Hồ xem đi, nếu ông ta đồng ý ra tay thì hẳn là không có chuyện gì không giải quyết được hết”.
Dẫu sao Bạch Chấn Dương cũng là con trai mình, Bạch Thủ Ninh không thể mặc kệ không quan tâm.
Trình Lộ Hàm nhanh chóng cầm điện thoại lên, gào thét: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho Hồ Uy Bưu, bảo ông ta giết chết thằng khốn đã ức hiếp con trai tôi!”
Chương 35: Vì các cậu
“Cô cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Chấn Dương”, Trình Thanh Dương nhận được điện thoại của Trình Lộ Hàm, nhưng hiển nhiên anh ta không coi trọng lắm, cười khẽ bảo: “Chú Hồ vẫn đi theo cháu, ai dám bắt nạt Chấn Dương, cháu sẽ khiến kẻ đó phải trả giá bằng máu”.
“Ừ, cháu nói như vậy cô cũng yên tâm hơn rồi”, trong giọng Trình Lộ Hàm vẫn còn chứa sự tức giận: “Nhất định không được tha cho kẻ đã làm Chấn Dương bị thương! Nhất định phải đưa Chấn Dương an toàn trở về!”
Bạch Thủ Ninh ở bên cạnh nghe rồi lắc đầu, mặc áo chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn người vợ này nhiều hơn một lần ông ta cũng thấy phiền.
Thấy vậy, Trình Lộ Hàm đập bàn: “Muộn thế này rồi ông còn đi đâu? Con trai xảy ra chuyện lớn như thế mà ông vẫn còn tâm trạng ra ngoài chơi đùa được à?”
Bạch Thủ Ninh không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tối nay tôi có hẹn với Lâm Khải Ca của nhà họ Lâm để bàn chuyện giao dịch mỏ Nguyên Tinh, chuyện nào quan trọng hơn, bà tự xem xét đi”.
Nói xong ông ta bước ra ngoài, đóng mạnh cửa phòng khách lại.
…
“Chú Hồ, hình như Bạch Chấn Dương bị bắt nạt rất thảm, chúng ta phải nhanh lên một chút”, Trình Thanh Dương cười nói: “Nếu không chắc chắn cô tôi lại làm ầm lên bên nhà mẹ đẻ, đến lúc đó chắc đến chú cũng bị mắng đấy”.
Hồ Uy Bưu xoay chiếc vòng tay, gật đầu, trong giọng nói không hề có chút xao động: “Còn khoảng ba cây số nữa, sắp đến rồi”.
Nói đến đây, Hồ Uy Bưu lại nhớ đến những chiếc trực thăng biến mất trên bầu trời đêm, cảm giác nặng trĩu trong lòng lại dâng lên.
Từ trước đến nay Hồ Uy Bưu luôn là cao thủ số một ngoài sáng của nhà họ Trình, tuy số lần ra tay không nhiều nhưng lần nào cũng áp chế được đối phương, vậy nên dù mấy năm nay nhà họ Trình liên tiếp tụt dốc nhưng có ông ta trấn áp nên cũng không mấy ai dám thật sự có ý đồ với nhà bọn họ.
Không ai biết thực lực thật sự của Hồ Uy Bưu đã đến mức độ nào, nhưng dù trong tất cả võ giả ở Ninh Châu này, có lẽ ông ta cũng có thể xếp ở vị trí hàng đầu.
Vài phút sau, cuối cùng xe của Trình Thanh Dương cũng đến được nơi Bạch Chấn Dương đang ở.
Xe dừng lại, Trình Thanh Dương xuống xe, cảnh tượng đầy mùi máu tanh khiến anh ta phải nhíu chặt mày.
Lúc này Bạch Tam Diệp bị chặt mất một chân đang nằm trên đất, khuôn mặt tái nhợt, còn Bạch Chấn Dương thì đang run rẩy ngồi trên đất, một chân đang bị cắm đao.
Xem ra sự việc nghiêm trọng hơn anh ta nghĩ nhiều.
Hồ Uy Bưu cũng xuống xe, ông ta nhìn quanh một lượt, lập tức nhìn thấy Bạch Tam Diệp bị mất một chân cùng với Bạch Chấn Dương đang bị trường đao cắm trên chân, trong mắt ông ta không khỏi hiện lên ánh sáng nguy hiểm.
Sau đó ông ta hờ hững nói: “Đã lâu lắm rồi không có ai khiêu khích nhà họ Bạch, Bắc An bây giờ trở nên thú vị rồi đây”.
Trình Thanh Dương nhìn lướt qua nhóm Lý Phóng Minh, sau đó nhìn vết máu trên mặt đất và nhóm vệ sĩ của nhà họ Bạch đang bị thương, hỏi: “Đội giám sát đặc biệt đã được điều động rồi à? Hôm nay có chuyện gì thế? Nhà họ Bạch đã làm gì mà để đội giám sát đặc biệt phải ra tay tàn nhẫn thế này?”
Không khí nghiêm túc và lạnh lẽo tại hiện trường vượt xa tưởng tượng lúc trước của Trình Thanh Dương, bây giờ anh ta đã không còn thấy thoải mái như mèo bắt chuột nữa rồi.
“Anh họ, anh họ tôi đến rồi…”, nhìn thấy Trình Thanh Dương, Bạch Chấn Dương như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hét lên: “Anh họ, em ở đây! Mau đến cứu tôi đi!”
Chát!
Nhưng Bạch Chấn Dương còn chưa nói hết câu đã bị vỏ đao của câu trường đao trong tay Lâm Nhiệm quất mạnh vào mặt.
Mấy chiếc răng dính máu lập tức văng ra khỏi miệng Bạch Chấn Dương!
Răng hàm của cậu ta cũng bị đánh gãy.
Bạch Chấn Dương đau đớn ngã ra đất, nhưng lại động đến vết thương trên chân khiến trước mắt cậu ta tối đen, miệng kêu lên thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Trình Thanh Dương giật lên liên tục.
“Mày là Lâm Nhiệm?”, Trình Thanh Dương nhìn thẳng vào Lâm Nhiệm, giọng điệu lạnh lùng vô tận: “Mày có biết Bạch Chấn Dương là ai không? Có biết tao là ai không mà dám làm em ấy bị thương ngay trước mặt tao hả?”
“Dám có ý đồ với em gái tao thì nên rơi vào kết cục này, còn việc mày là ai, không quan trọng với tao”, Lâm Nhiệm mặt không cảm xúc, hờ hững nói: “Nhưng tao muốn hỏi một câu, bọn mày định ra mặt thay Bạch Chấn Dương đấy à?”
Hồ Uy Bưu bước lên, cầm vòng tay, chắp tay sau lưng, giọng nói mạnh mẽ uy quyền: “Dù thế nào cũng phải có lý chứ. Tôi nghĩ chuyện Bạch Chấn Dương làm không đến nỗi phải rơi vào kết cục đẫm máu thế này mà đúng không? Với lại, đội giám sát đặc biệt của Bắc An cũng đã đứng ra tiếp tay cho giặc rồi đấy à?”
Sắc mặt Lý Phóng Minh lập tức sầm xuống: “Ý ông là tôi đang tiếp tay cho giặc?”
Keng!
Theo câu nói này của Lý Phóng Minh, trường đao của đội giám sát đặc biệt Bắc An lại đồng loạt được rút ra, ánh sáng lạnh lẽo loé lên chói mắt.
Thấy vậy Hồ Uy Bưu không hề căng thẳng, ngược lại khoé miệng còn cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt: “Tôi khuyên các cậu đừng lấy trứng chọi đá, thật đấy, bây giờ cúi đầu nhận sai tốt cho tất cả các cậu, nếu không các cậu không gánh chịu được sự trả thù của nhà họ Bạch và nhà họ Trình đâu… Tốt nhất các cậu hãy tin tôi, vì tôi cũng vì các cậu thôi”.
Khi Hồ Uy Bưu nói câu này, một luồng khí vô hình cũng từ từ lan ra từ người ông ta, bầu không khí hiện trường trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.
“Vì chúng tôi?”, Lâm Nhiệm nhìn Hồ Uy Bưu, giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng mỗi chữ anh nói ra đều mang theo áp lực mạnh mẽ: “Thậm chí đến nguyên nhân các ông cũng không hỏi mà đã bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi? Bây giờ nhà họ Bạch và nhà họ Trình đã vô lý đến mức này rồi à?”
Đúng thế, sau khi Lâm Nhiệm nói ra nguyên nhân, giải pháp mà nhà họ Trình đưa ra lại là yêu cầu phía Lâm Nhiệm phải xin lỗi và nhận sai? Ai cho bọn họ sự tự tin cao ngạo này?