Rất rõ ràng hiện tại là cơ hội tốt nhất để tán được Tống Tử Viện.
“Nhà họ Trình của anh vẫn luôn tự xưng là thế gia võ giả Nguyên Lực, phái ra mấy người cũng có thể giải quyết Lâm Nhiệm này rồi. Nhưng nếu anh làm thế, không biết Tử Viện… dù sao, bọn anh bỏ công sức ra thì cũng phải được đền đáp mà”, nói xong, Trình Thanh Dương đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Tống Tử Viện, ý đồ đã vô cùng rõ ràng rồi.
Không thể không nói, nhan sắc và vóc dáng của Tống Tử Viện đều là thượng đẳng. Hiện tại cô ta đang mặc một bộ váy đen, không đeo trang sức rườm rà gì, dù trông rất đơn giản, nhưng vóc người với đường cong lả lướt kia đều được tôn lên nhờ chiếc váy tôn dáng này.
Dù những đường cong không hề quá lố lăng, nhưng thấp thoáng mang theo một cảm giác quyến rũ ẩn sâu bên trong, rất dễ kích thích bản năng thầm kín của người nhìn.
Tống Tử Viện ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Dương, cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói: “Thanh Dương, chỉ cần có thể đuổi Lâm Nhiệm kia khỏi thành phố Bắc An, thì sau khi trở về nhà họ Tống, em nhất định sẽ cảm ơn anh bằng thành ý lớn nhất”.
Về việc thành ý lớn nhất này rốt cuộc là cái gì thì không nói cũng biết.
Trình Thanh Dương cười hài lòng, anh ta nói: “Được, đã lâu rồi không đến Bắc An, đã đến lúc đi về cùng Tử Viện rồi”.
Nghĩ đến mũi kiếm lướt qua gò má của mình khi ở lễ cưới, trong mắt Tống Tử Viện lộ vẻ do dự: “Thanh Dương, em cãi nhau với ba mẹ, bọn họ ép em đi xin lỗi người đàn ông kia, nên em không tiện ra mặt… mong anh giúp em nhiều hơn một chút”.
Nói xong, cô ta đứng dậy cúi thấp người.
Nhìn từ góc độ của Trình Thanh Dương, vừa khéo có thể thấy cổ áo của Tống Tử Viện, thứ trắng nõn kia thật sự rất động lòng người.
“Xem ra vóc dáng người bạn đại học này của mình còn hấp dẫn hơn cả vẻ bề ngoài nữa”, Trình Thanh Dương thầm nghĩ, sau đó đứng dậy nói:
“Tử Viện, em khách sáo quá rồi đó? Em cứ yên tâm, nếu anh đã ra tay, chẳng những có thể khiến Lâm Nhiệm quỳ xuống trước mặt em nói xin lỗi, thậm chí thứ em bị mất ở nhà họ Tống, anh cũng sẽ lấy về giúp em!”
…
Cùng lúc đó, nhà họ Tống.
Mấy ngày qua, Tống Lương Minh rất sa sút, ông ta đã quỳ xuống nói xin lỗi, bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được con trai mình.
Theo ý của đội giám sát, Tống Viễn Đông khó thoát khỏi cảnh lao ngục.
Tống Lương Minh đã nhờ rất nhiều người nói giúp, nhưng đội giám sát của Bắc An quá cố chấp, ngay cả Giám sát trưởng Tề Dương Cát cũng bị lập án điều tra, áp tải về thủ đô, dần dần cũng không có ai dám nhảy vào vũng nước đục này nữa.
Con gái Tống Tử Viện cũng không biết tung tích, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà.
“Ông nói xem, bỏ công sức ra bồi dưỡng một đứa con gái như thế, rốt cuộc có tác dụng gì!”, mấy ngày qua Lữ Nghệ Vi vẫn luôn rất tức giận, bà ta mắng: “Nếu nó biết suy nghĩ cho cái gia đình này thì đã không một mình cao chạy xa bay, mặc kệ em trai của mình!”
Tống Lương Minh không nói gì.
“Nói xin lỗi có gì khó đâu? Bà đây cũng đã quỳ xuống rồi mà nó không thể cúi đầu với Lâm Nhiệm ư?”, Lữ Nghệ Vi giận dữ nói: “Nó làm như thế, bảo gia đình chúng ta phải làm sao đây?”
Sau khi vợ chồng Tống Lương Minh quỳ xuống xin lỗi, tập đoàn Foey cũng không còn chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Tống nữa, nhưng chuyện hai bên hợp tác khai thác mỏ Nguyên Tinh đã hoàn toàn thất bại. Dưới áp lực to lớn của tập đoàn đứng đầu ngành năng lượng, có thể bảo vệ được gia tộc đã khó khăn lắm rồi.
Cho nên dù Tống Lương Minh cảm thấy đang phải chịu thất bại nặng nề, nhưng ông ta vẫn nghĩ cái quỳ đó của mình rất đáng giá.
Ông ta là người làm ăn, để ý suy xét thiệt hại là việc hàng đầu nhất.
Dù không thể cứu con trai ra ngoài, nhưng ít ra cũng giữ được mạng cho nó, dù sao ở thời đại võ giả hoành hành này, muốn Tống Viễn Đông biến mất không một tiếng động thật sự không phải chuyện khó khăn gì.
“Núi cao còn có núi cao hơn, nhà họ Tống có thể tiếp tục tồn tại đã là tốt lắm rồi, coi như thất bại lần này là một hồi chuông cảnh báo đi”, Tống Lương Minh nói với vợ: “Việc cấp bách là tìm Tử Viện về, bảo nó đi xin lỗi cậu Lâm cho đàng hoàng, nếu Tử Viện không muốn…”
Nói đến đây, Tống Lương Minh thoáng im lặng, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo loé lên: “Thì trói nó lại, đưa đến chỗ ở của cậu Lâm! Tôi nghĩ, nó là con gái của chúng ta, có lẽ cũng sẽ hiểu nỗi khổ của bố mẹ!”