Chương 11: Xin lỗi ai?
Tại nước láng giềng tiếp giáp biên giới phía Bắc Đại Hạ - Rawls.
Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi tuy lo cho con trai đến sốt cả ruột nhưng trước mắt lại có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Việc này có liên quan đến con đường phát triển về sau của gia tộc khiến hai người không thể không ở lại Rawls để đàm phán về quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh.
Tập đoàn nhiên liệu Foey đứng đầu Rawls gần đây đang tìm một đối tác ở Đại Hạ để cùng khai thác một mỏ Nguyên Tinh mới được phát hiện ở khu vực tiếp giáp giữa phía Bắc Đại Hạ và phía Nam Rawls.
Vừa nghe thấy tin này, vợ chồng Tống Lương Minh đã chủ động đến thăm, cho thấy thành ý to lớn cỡ nào.
Trải qua khảo sát, tập đoàn Foey cho rằng thực lực nhà họ Tống cũng không tệ, vì vậy đã chuẩn bị đặt bút ký hợp đồng.
Chỉ cần vợ chồng Tống Lương Minh ký tên mình vào bản hợp đồng đó thì trong vòng chưa đến hai năm nữa, bọn họ sẽ không chỉ là gia đình giàu nhất Bắc An, mà có thể là giàu nhất phía Bắc - tất cả là nhờ có sự xuất hiện của mỏ Nguyên Tinh quý báu.
Giờ phút này, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi đã có mặt trong phòng họp, chờ đợi đại diện đến từ Foey.
Nhưng không biết vì sao mà tập đoàn luôn đúng giờ đến từng phút từng giây hôm nay lại trễ tận một tiếng.
Đương lúc vợ chồng họ Tống bắt đầu thấy bất an, cánh cửa phòng họp mở ra, để một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng xõa ngang vai bước vào.
Theo sát phía sau là hai hàng vệ sĩ cao to vạm vỡ.
Cô gái này tên là Elena, trông khuôn mặt chỉ tầm hai mươi mấy tuổi. Vóc dáng cô dong dỏng cao, người khoác âu phục màu tro, tay áo xắn lên để lộ một phần cánh tay, trông vô cùng giỏi giang chuyên nghiệp.
Ở cái tuổi này mà đã có thể thay mặt tập đoàn sừng sỏ như Foey đến đàm phán về hạng mục hợp tác quan trọng này, bối cảnh cô ta chắc hẳn nằm ngoài tưởng tượng của nhiều người.
Chưa kể đến những lời đồn đãi bay trên phố, rằng đợi người nắm quyền tập đoàn hiện tại về hưu rồi, người tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc chính là Elena.
Nhưng bất đồng với mọi ngày khác, Elena hôm nay lại tản ra hơi thở lạnh lẽo, vệ sĩ đi theo cũng mặt lạnh như tiền, không cười không nói, khiến bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên nặng nề.
Tống Lương Minh nhạy bén ngửi được mùi bất ổn, vội vã bật dậy: “Cô Elena, đây là... Hôm nay là ngày tốt để ký hợp đồng, vì sao lại mang theo nhiều vệ sĩ đến vậy...”
Đến thằng ngu cũng nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra! Lữ Nghệ Vi đứng ở một bên, miệng thì mỉm cười nhưng trái tim đã nhảy đến tận cổ họng.
Elena chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tống Lương Minh, sau đó bất thình lình vung tay.
CHÁT!
Giáng một cái tát thẳng vào má ông ta.
Tạo nên một âm thanh lảnh lót vang dội.
Một dấu tay đỏ chót in hằn trên má khiến phú ông số một Bắc An như tỉnh dậy từ cơn mê.
"Cô Elena, cô... Có phải chúng ta... hiểu lầm gì đó không? Vì sao lại... lại đánh chồng tôi?", Lữ Nghệ Vi cũng lắp bắp trong sững sờ.
Bọn họ ngang ngược phách lối đã thành thói ở Bắc An, nhưng trên đời sẽ luôn có người trên cơ họ.
"Tôi không chỉ muốn đánh chồng bà mà còn đánh cả bà nữa, con mụ không biết điều”.
Elena lạnh lùng phun ra, lại giơ tay bạt tai Lữ Nghệ Vi.
Bà ta bị cú tát làm cho lảo đảo, dúi dụi tông vào vách tường khiến trán bầm tím một mảng lớn.
"Chuyện này...”, Tống Lương Minh không dám sang đỡ vợ, chỉ đưa tay lên ôm bên má sưng vù, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Cô Elena... Không phải việc đàm phán vẫn luôn thuận lợi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một người tác oai tác quái quen thói như ông ta, nay bị tát tai mà không dám cự lại, còn phải nhẫn nhịn cười cho qua.
Lữ Nghệ Vi đầu bù tóc rối cũng không dám rên lên một tiếng, chỉ sợ làm hỏng thương vụ mỏ Nguyên Tinh.
Bởi vì nhà họ Tống không cách nào so được với con quái vật trong lĩnh vực nhiên liệu như tập đoàn quốc tế Foey này được!
Elena cất giọng, nghe còn lạnh hơn cả sắc mặt cô: “Các người đã chọc phải người không nên đụng tới”.
Cô vừa dứt lời, hai hàng vệ sĩ phía sau đã đồng loạt rút súng ra.
Thái độ của họ không giống như đang diễn trò vui, khiến Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi hoảng sợ run lên bần bật.
Bởi vì họ có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt đang tỏa ra từ các vệ sĩ một cách vô cùng rõ ràng.
Vợ chồng Tống Lương Minh dám tin rằng chỉ cần Elena ra lệnh thôi, họ sẽ bị bắn thành cái sàng ngay lập tức!
Ánh mắt rét lạnh của cô gái tóc vàng chậm rãi qua lại giữa Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi, khiến căn phòng chìm vào im lặng kéo dài hơn một phút.
Chỉ một phút ngắn ngủi thôi, nhưng với vợ chồng Tống Lương Minh thì chẳng khác gì một năm dài đằng đẵng, làm cho mỗi một hơi thở cũng trở nên khó nhọc vô cùng.
"Nếu là tôi trước kia thì các người đã gửi thây lại Rawls rồi, nhưng anh ấy từng dặn tôi phải hiền thục lại, cho nên... Tôi sẽ không giết các người”, nói đến đây, sát ý mênh mông trong mắt Elena hơi chút thu lại, nhường chỗ cho vẻ dịu dàng quyến luyến: “Tôi sợ anh ấy không vui”.
"Anh... anh ấy là ai?", Tống Lương Minh hỏi trong cơn kinh hoàng.
Elena không giải thích thêm, độ ấm trong giọng nói tan biến, âm sắc cũng nâng lên một quãng tám: “Các người lập tức cút về Đại Hạ, về Bắc An mà dập đầu xin lỗi, tìm mọi cách để được anh ấy tha thứ ngay! Nếu anh ấy không tha, tôi đảm bảo sẽ khiến nhà họ Tống từ trên xuống dưới, một con chó cũng không còn!"
Đi kèm theo những lời này là khí thế của người bề trên không ngừng tản ra từ Elena.
Dập đầu xin lỗi ai cơ?
Mang trái tim đong đầy sợ hãi, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một đáp án.
Là con rồng sang sông hiện đang dừng chân tại Bắc An kia!
...
Chương 12: Anh rể ơi!
Hạ Hiểu Y trời sinh tính vui vẻ, chỉ cần một giấc ngủ ngon an lành là đã quên đi phần lớn cơn ác mộng xảy ra hai tuần trước đó.
Tuy chỉ còn cách kỳ thi tốt nghiệp chưa đầy một tháng nhưng Lâm Nhiệm vẫn thay cô ấy xin nghỉ học mấy ngày để điều chỉnh lại tâm lý.
Thế là những ngày qua, người dân ở chợ thức ăn Bắc An thường xuyên có thể nhìn thấy Lâm Nhiệm dẫn theo hai chị em như hoa như ngọc đi trả giá mua đồ, tạo thành cảnh tượng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ghen tị.
Nhưng trong khi quần chúng hóng hớt cho rằng thành phố sắp xảy ra cảnh long tranh hổ đấu này nọ thì thực tế đã khiến bọn họ phải thất vọng rồi.
Giám sát trưởng Tề Dương Cát bị áp giải về Thủ đô tiếp nhận điều tra, đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh tạm thời thay mặt, Ủy ban hành chính Bắc An cũng không tỏ thái độ gì với mâu thuẫn xảy ra tại hôn lễ, nhà họ Tống lại càng không dám ló đầu ra gây thêm phiền phức.
Mọi người đều cảm nhận được có gì đó đang thay đổi trong thành phố này, mà giai thoại về người thanh niên kia cũng ngày càng nhiều lên, ngày càng vớ vẩn đi.
Một hôm nọ, Lâm Nhiệm lại đứng bếp làm cơm cho hai chị em. Chỉ đơn giản là món sườn xào chua ngọt và canh rong biển trứng mà khiến căn nhà ấm cúng hẳn lên.
Anh chinh chiến sa trường nhiều năm, thường ngày lại sống trên mũi dao, rất ít khi có thời gian an nhàn thế này.
Một cuộc sống thoạt nhìn tưởng tầm thường, nhưng lại khiến nhiều người say mê.
"Cơm anh hai làm ngon tuyệt cú mèo luôn!", Hạ Hiểu Y vừa lùa cơm đến phồng cả hai má vừa nhồm nhoàm khen ngợi.
Từ ngày làm quen nhau đến giờ, cô gái này học theo Hạ Thiên Kỷ, gọi Lâm Nhiệm là "anh hai" không chút ngượng ngạo hay lạnh nhạt.
Anh mỉm cười: “Ngon thì tranh thủ ăn đi, sau này lên Đại học là hết cơ hội”.
"Sao lại thế được? Vậy em không thèm thi nữa, em làm con sâu bám theo anh hai!", Hạ Hiểu Y quẹt miệng nói. Con gái tuổi này một khi đã làm nũng thì phải là người phi thường lắm mới chịu nổi.
Hạ Thiên Kỷ gõ nhẹ lên đầu em: “Bậy bạ gì đó? Ăn nhanh đi rồi anh chị đưa đi học”.
Tâm lý đã trở lại bình thường, cũng là lúc Hạ Hiểu Y nên trở lại trường học.
Nhưng nghe chị mình nói vậy, ánh mắt cô ấy chợt lóe lên một tia mờ ám, giương mắt chớp chớp với Hạ Thiên Kỷ: “Đợi em đi rồi thì anh chị sẽ được đắm chìm trong thế giới riêng chứ gì?"
Lâm Nhiệm suýt thì phun cả một mồm nước canh ra từ đường mũi.
Mặt Hạ Thiên Kỷ đỏ lựng như trái cà chua: “Hạ Hiểu Y! Em nói lung tung gì thế hả?!"
"Hay là anh hai làm anh rể em luôn nha?", Hạ Hiểu Y chuyển đôi mắt to tròn sang nhìn Lâm Nhiệm: “Vậy là em lúc nào cũng có thể ăn cơm anh nấu rồi! Đi nha anh rể?"
Lâm Nhiệm dở khóc dở cười: “Con bé này, còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà đã nghĩ tới mấy chuyện này, còn gọi cả anh rể luôn là sao hả?"
"Chị em là mỹ nhân số một Bắc An mà, anh rể cưới chị về bảo đảm không lỗ”, Hạ Hiểu Y nhón chân thì thầm vào tai anh: “Em nói nhỏ anh nghe thôi nhé, chị em... cong vút này, dễ sinh cực”.
Những lời này lọt vào tai Hạ Thiên Kỷ khiến mặt cô càng thêm đỏ tợn, chỉ biết giậm chân thình thịch: “Hạ Hiểu Y! Em ăn nói kiểu gì thế hả? Trên đời có ai bán chị như em không?!"
Dễ sinh?
Lâm Nhiệm không biết nên khóc nên hay nên cười mới thỏa. Anh thật sự xem Hạ Thiên Kỷ là em gái mình, cho dù cô có xinh đẹp đến đâu cũng chưa từng suy nghĩ theo phương hướng kia.
Ừm, ít nhất bây giờ thì chưa.
Hạ Hiểu Y làm mặt hề hước, đoạn khoác vai Hạ Thiên Kỷ bắt đầu nhõng nhẽo: “Ây da, thì em đang tìm một tấm chồng tốt cho chị mà. Hai người cứ mắt đi mày lại hoài ý, làm như em không nhìn ra...”
"Mắt với chả mày gì chứ? Em bớt nói lại, ăn cho xong rồi đi học cho chị!", Hạ Thiên Kỷ xấu hổ đến muốn độn thổ, dứt khoát đứng dậy vào phòng để hòa hoãn lại.
"Tóm lại là anh rể cứ suy nghĩ cẩn thận ha”, Hạ Hiểu Y rủ rỉ với Lâm Nhiệm: “Không tin anh cứ nhìn xem”.
"Nhìn gì?", anh thật sự không theo kịp tư duy của con bé này.
"Xem cong ơi là cong ấy!"
Nói xong, Hạ Hiểu Y vơ lấy ba lô, vọt ra khỏi nhà: “Em đi học đây, anh chị tận hưởng thế giới riêng nhé!"
Đội trưởng Lý Phóng Minh của đội giám sát đặc biệt mỗi ngày đều sẽ cắt cử hai cấp dưới giả làm dân thường đến hộ tống cô ấy đến trường lẫn tan trường.
Đợi Hạ Hiểu Y đi rồi, Hạ Thiên Kỷ vừa dọn bàn với gương mặt đỏ rực vừa nói: “Con bé kia lắm mồm từ nhỏ, anh hai đừng để ý”.
"Ha ha, Hiểu Y đúng là một cô bé thú vị”, Lâm Nhiệm cười: “Sau này em mà tìm bạn trai thì phải qua ải của con bé trước đấy”.
Hạ Thiên Kỷ cong môi nhìn anh: “Vậy em không tìm”.
Khoác lên mình chiếc tạp dề, trông cô như một đóa hoa nở rộ, không những diễm lệ mơn mởn mà còn dịu dàng vô hạn.
Hình ảnh người ngoài khó thấy được này khiến Lâm Nhiệm có một thoáng ngẩn ngơ, nhìn theo hồi lâu quên cả dời mắt.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Hạ Thiên Kỷ! Là cậu đây! Mở cửa!", đi kèm với từng tiếng đập vang dội chính là giọng của Trương Kim Cương.
Chương 13: Không biết hối cải
Lúc giọng nói của Trương Kim Cương vang lên, bầu không khí êm ấm trong phòng lập tức biến mất.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỷ cũng dần trở nên lạnh lùng.
Hạ Thiên Kỷ mở cửa, nhìn thấy ba người đứng bên ngoài, cô lạnh lùng nói: “Các người còn đến đây làm gì? Nơi này không chào đón các người”.
Người đến chính là cả nhà Trương Kim Cương.
Mấy ngày nay bọn họ vô cùng sợ hãi, vì Tống Viễn Đông bị Lâm Nhiệm đánh thành kẻ tàn phế, hiện tại còn đang ở trong phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt, không rõ sống chết. Trong tình hình này, sao nhà họ Tống có thể bỏ qua cho bọn họ được?
Trương Kim Cương nợ nhà họ Tống nhiều tiền như thế, ông ta còn đang trông chờ “bán” Hạ Thiên Kỷ cho nhà họ Tống, để nợ cá cược của ông ta được xoá bỏ, để con trai Trương Minh Minh có một tương lai xán lạn ở tập đoàn Tống Thị.
Nhưng sau khi Lâm Nhiệm xuất hiện, tất cả mọi thứ đều tan biến!
“Hạ Thiên Kỷ, mày hại cả nhà tôi thê thảm thế này, mày còn hỏi bọn tao đến đây làm gì à?”, Trương Kim Cương đẩy cửa chen vào trong.
Mợ Lý Hỉ Yến và em họ Trương Minh Minh cũng đi vào theo.
Một nhà ba người đều mang nét mặt nặng nề, khoanh tay ngồi trên sofa, rõ ràng là đến để hỏi tội.
Lâm Nhiệm cũng đi ra, khi nhìn thấy cả nhà Trương Kim Cương, anh cũng không ra tay đánh người mà chỉ ngồi xuống một bên, lạnh lùng xem cả nhà này diễn trò.
Trong mắt Lâm Nhiệm, hành động của cả nhà Trương Kim Cương thật sự luôn làm mới giới hạn của người khác, mấy ngày nay anh không rảnh xử lý mấy người họ, không ngờ bọn họ lại chủ động đến tận nhà.
Lúc này, Lâm Nhiệm rất muốn xem thử đối phương còn có thể giở trò gì.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhiệm, khuôn mặt Trương Kim Cương không nhịn được run rẩy, ông ta không khỏi nhớ tới tình cảnh một mình Lâm Nhiệm chiến đấu với mười mấy cao thủ cấp D hôm đó.
Có điều dù đối phương đánh nhau rất giỏi, nhưng ông ta là cậu ruột của Hạ Thiên Kỷ, chẳng lẽ anh dám ra tay với ông ta?
“Rốt cuộc các người có chuyện gì? Nói nhanh đi, nói xong thì đi”, Hạ Thiên Kỷ lạnh lùng nói, ánh mắt tựa như mặt hồ ngày đông.
Cô đã quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với người cậu ruột này, người thân gì mà còn không bằng một người xa lạ.
“Hạ Thiên Kỷ, cái đồ vong ơn bội nghĩa này!”, Trương Kim Cương đập bàn uống trà một phát: “Tao vất vả giới thiệu cho mày một cuộc hôn nhân tốt, chỉ cần gả vào nhà họ Tống, từ nay về sau mày sẽ không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, hưởng thụ vinh hoa phú quý! Nhưng mày lại làm gì? Làm ầm ĩ trong ngày cười, thuê người làm cậu nhà họ Tống bị thương, mày là đang lấy oán báo ơn với cậu của mình đúng không! Từ đầu đến cuối, bọn tao cũng chỉ đang lo lắng cho mày mà thôi!”
“Cái gì mà lấy oán báo ơn?”, giọng nói của Hạ Thiên Kỷ lạnh tựa như băng: “Các người bán hạnh phúc cả đời tôi cho tên cặn bã Tống Viễn Đông kia, các người có từng suy nghĩ cho tôi chưa? Lúc đối phương bắt cóc Hạ Hiểu Y, lúc anh ta cầm dao muốn rạch mặt tôi, các người ở đâu? Khi đó, sao các người không ra mặt suy nghĩ cho tôi đi?”
“Việc này…”, Trương Kim Cương nhất thời hơi cúng họng, rất rõ ràng từ đầu đến cuối ông ta chưa từng có lý, cũng chưa từng thật sự suy xét cho cháu gái của mình, lúc này, đương nhiên ông ta không biết nên trả lời thế nào rồi.
Mợ Lý Hỉ Yến chen miệng vào: “Nếu không phải mày không chịu gả cho cậu Tống, sao cậu ta bắt Hạ Hiểu Y làm con tin? Nếu không phải người đàn ông này xuất hiện ở lễ cưới gây rối, sao cậu Tống lại dùng dao uy hiếp mày?”
Bà ta dừng lại một lát, sau đó nhấn mạnh: “Sao mày không nghĩ nguyên nhân là do mình!”
Người phụ nữ này đúng là rất giỏi đổi trắng thay đen, một thiên tài logic đầu đuôi, cuối cùng đổ hết trách nhiệm cho Hạ Thiên Kỷ.
“Cho dù thế nào, bọn mày cũng phải bồi thường tổn thất kinh tế và tinh thần cho gia đình tao!”, cuối cùng, mợ Lý Hỉ Yến cũng nói ra mục đích thật sự của mình.
Chẳng những không xin lỗi, mà còn muốn Hạ Thiên Kỷ phải đền tiền?
Lâm Nhiệm vẫn luôn ngồi bên cạnh, anh bưng một tách trà nóng, cười khẩy không nói một lời, dường như muốn xem rốt cuộc ba người ngồi đối diện có thể làm đến mức độ nào.
Có điều dưới góc độ cả nhà Trương Kim Cương không nhìn thấy, trong đôi mắt Lâm Nhiệm đã có ánh sáng sắc bén loé lên.
Nghe những lời đảo lộn trắng đen này, trong mát Hạ Thiên Kỷ lộ vẻ chán ghét, cô nói: “Chiếm đoạt tiền trợ cấp của anh trai tôi, ép tôi lấy chồng, còn hại Hiểu Y bị bắt cóc, cho dù thế nào, tôi cũng không thể tha thứ cho các người… Bây giờ tôi thật sự không muốn nhiều lời với các người thêm một câu nào nữa, mời các người lập tức rời khỏi đây!”
Lý Hỉ Yến đột nhiên đập bàn một cái, lớn tiếng hét to: “Hạ Thiên Kỷ, vì một đứa con hoang không biết bố mẹ là ai như Hạ Hiểu Y mà mày muốn ầm ĩ với cậu ruột của mình đến mức độ này sao?”
Con hoang?
Nghe thấy lời này, con ngươi của Hạ Thiên Kỷ khẽ run.
Đây là từ mà cô sợ người khác nhắc tới trước mặt Hạ Hiểu Y nhất!
Với những đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, đây là từ gây tổn thương sâu sắc!
“Bà im miệng, lập tức đi ra ngoài cho tôi!”, rõ ràng Hạ Thiên Kỷ cũng đang đè nén lửa giận trong lòng.
Đương nhiên Lâm Nhiệm cũng nghe thấy những lời này của Lý Hỉ Yến, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo. Anh vung tay, hất thẳng tách trà nóng lên mặt bà ta!
“A!”, Lý Hỉ Yến bị hất nước trà lập tức hét to.
Lúc này, trên nửa bên mặt của bà ta dính đầy lá trà, trông rất buồn cười.
“Mày dám động vào mẹ tao hả!”
Trương Minh Minh thấy thế thì hét to một tiếng muốn xông lên bóp cổ Lâm Nhiệm!
Lúc này, Trương Minh Minh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trước đây Lâm Nhiệm đã đánh cho mấy vệ sĩ kia của nhà họ Tống kêu cha gọi mẹ thế nào.
“Người lớn nói chuyện, đến lượt mày chen miệng vào à?”, Lâm Nhiệm vung tay tát một cái!
Trương Minh Minh bị đánh đến mức lảo đảo mấy bước, đầu đập mạnh vào tường, nổ đom đóm mắt!
“À, đúng rồi, tao quên mày đã là người lớn… Vậy thì càng không thể bỏ qua cho mày”, Lâm Nhiệm lắc đầu, đi tới bên cạnh Trương Minh Minh, nắm lấy tóc gã, đập mạnh một phát lên tường!
Một tiếng “bốp” vang lên khiến người nghe run sợ!
Trên gáy Trương Minh Minh đã xuất hiện một vết bầm đen, bị đập cho lảo đảo!
“Hy vọng có thể khiến mày nhớ dai hơn”, Lâm Nhiệm lạnh lùng nói.
Trương Kim Cương nhìn thấy cảnh này không khỏi nhớ tới dáng vẻ ngang tàn của Lâm Nhiệm ở lễ cưới ngày đó, ông ta không khỏi run lẩy bẩy!
“Lần trước ở lễ cưới tôi đã bỏ qua cho các người, vốn muốn đến các người đến đây nhận lỗi, bây giờ xem ra là do tôi hi vọng quá xa rồi”, Lâm Nhiệm lắc đầu, anh nhìn về phiá Trương Kim Cương, trong ánh mắt lạnh như băng chứa đựng ý giễu cợt: “Ông nói xem, chúng ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Lúc này, khuôn mặt Lý Hỉ Yến đã bị nước nóng làm sưng đỏ, bà ta ngồi một bên nghiến răng, nhìn Lâm Nhiệm bằng ánh mắt xen lẫn sự sợ hãi và tức giận, nhưng lại hoàn toàn không dám đỡ con trai mình đang nằm dưới đất dậy.
“Mày dám làm vợ con tao bị thương, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày…”, cả hàm răng của Trương Kim Cương đều đang run rẩy, nói chuyện cũng không còn lanh lẹ nưa: “Tao không chỉ muốn mày đền bù tổn thất, mà bọn mày cũng phải lập tức đi quỳ gối cầu xin nhà họ Tống tha thứ. Nếu làm thế, chuyện này sẽ kết thúc, tao sẽ không truy cứu nữa!”
Bảo Lâm Nhiệm đi tới nhà họ Tống quỳ gối cầu xin?
Tại sao?
Vì Tống Viễn Đông bắt cóc Hạ Hiểu Y, xem Hạ Thiên Kỷ như một món đồ chơi à?
Lâm Nhiệm suýt giận quá hoá cười.
Sau sóng gió ở lễ cưới, Trương Kim Cương này vẫn chưa nhìn rõ tình hình à?
Hạ Thiên Kỷ vừa định lên tiếng thì Lâm Nhiệm đã giơ tay nắm lấy cổ tay cô, lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhiệm, Hạ Thiên Kỷ mím môi gật đầu, thoáng chốc yên tâm hơn rất nhiều.
Lâm Nhiệm nhìn về phía một nhà ba người ở đối diện: “Trả tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh lại cho Thiên Kỷ, nếu không, cả nhà các người đều sẽ bị đánh gãy chân”.
Đây là chuyện Lâm Nhiệm vô cùng để bụng!
Thật ra thủ tục phát tiền trợ cấp năm đó không có vấn đề gì, vợ chồng Trương Kim Cương là người giám hộ trên danh nghĩa của Hạ Thiên Kỷ, số tiền trợ cấp lớn như thế đương nhiên sẽ được phát cho bọn họ, để hai người họ giữ hộ. Nhưng Trương Kim Cương không chỉ nuốt mất khoảng tiền này mà còn mang đến sòng bạc tiêu pha sạch sành sanh!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Nhiệm tràn đầy sự lạnh lẽo!
Khoảng tiền trợ cấp kia đủ để giúp Hạ Hiểu Y học hết Đại học, nếu không phải vì Trương Kim Cương chiếm đoạt nó, bây giờ họ đâu đến mức phải sống cuộc sống gian khổ thế này!
Chương 14: Người giàu nhất quỳ xuống!
Nhưng bây giờ, Trương Kim Cương nợ nần khắp nơi lấy đâu ra tiền mà trả?
“Tao… khoản tiền này vốn là quân đội phát cho tao, tại sao tao phải đưa cho Hạ Thiên Kỷ?”, Trương Kim Cương vẫn còn đang mạnh miệng, có điều rõ ràng là không còn hùng hồn như trước nữa.
Ông ta bắt đầu hối hận vì đã đến đây hôm nay rồi, vốn muốn bắt Lâm Nhiệm đến nhà họ Tống quỳ gối xin lỗi. Nhưng Lâm Nhiệm mạnh như thế, nói không chừng hôm nay anh thật sự sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Đúng lúc này, dưới lầu chợt vang lên tiếng xôn xao.
Lâm Nhiệm đi tới bên cửa sổ, anh nhìn xuống, thấy một hàng xe chạy đến dưới lầu khu chung cư, rất nhiều người đang vây quanh.
“Thú vị thật đấy”, Lâm Nhiệm cười khẽ một tiếng, rõ ràng anh đã biết chuyện gì sắp diễn ra.
Tiếng gõ cửa vang lên một lần nữa.
Hạ Thiên Kỷ mở cửa, không ngờ lại là bác gái Trương hàng xóm.
Sau khi Hạ Tử Minh hy sinh, bác Trương đã giúp hai chị em rất nhiều, thường xuyên gọi hai người sang nhà dùng bữa, nhiệt tình hơn cả cậu ruột là Trương Kim Cương.
“Thiên Kỷ à, mấy đứa mau chạy đi, nghe nói tỷ phú Tống Lương Minh đến rồi! Bây giờ hàng xóm đều đang chặn xe của bọn họ, thừa dịp bọn họ chưa lên lầu, mấy đứa mau đi đi!”, bác Trương nói với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Hạ Thiên Kỷ cảm thấy hơi cảm động, cô nói: “Bác Trương, chuyện của cháu cứ để cháu giải quyết, bảo mọi người đừng nhúng tay vào, lỡ như gặp nguy hiểm…”
Đúng thế, nếu Tống Lương Minh dẫn mấy vệ sĩ võ giả cấp cao đến thì mấy hàng xóm này chỉ có thể chịu đòn mà thôi, ngay cả cơ hội trả đũa cũng không có.
Chính vì thế mới thấy tình hàng xóm rất đáng quý.
Vừa nghe nói tỷ phú đích thân đến đây, Trương Kim Cương lập tức nhảy dựng lên như nhìn thấy cứu binh!
“Hạ Thiên Kỷ, mày mau kéo tên ranh này đi quỳ cầu người ta đi, bây giờ cầu xin tha thứ vẫn còn kịp đấy!”, Trương Kim Cương lập tức tỏ vẻ nhẹ nhõm, ông ta nói: “Tụi bây có biết thế lực của Tống Lương Minh này lớn mạnh đến mức nào không? Mau đi nói xin lỗi!”
Còn Lý Hỉ Yến cũng cắn răng nghiến lợi: “Tụi nó chết chắc rồi! Trương Kim Cương, ông không cần nhắc nhở tụi nó, lòng tốt của ông bị người ta coi như lòng lang dạ thú kia kìa, chúng ta cứ việc đứng xem, kịch thôi!”
Dứt lời, bà ta đứng khoanh tay ở một bên không ngừng cười khinh thường, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để xem kịch hay của Lâm Nhiệm.
Lâm Nhiệm hoàn toàn không để tâm đến bọn họ, anh kéo tay Hạ Thiên Kỷ, cất lời: “Đi, chúng ta xuống xem thử”.
Bác gái Trương càng nôn nóng hơn, bà ấy ngăn họ lại: “Đừng xuống đó, nhà họ Tống này coi trời bằng vung, lần này chắc chắn là đến trả thù, mấy đứa phải nhanh chóng rời đi mới được!”
Lâm Nhiệm cười khẽ: “Bác gái, bác yên tâm, lần này sẽ không sao đâu, Bắc An hiện tại đã khác trước kia rồi”.
Đã khác trước kia rồi!
Bác Trương cảm thấy dường như trong lời này của Lâm Nhiệm có chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng trong lúc nhất thời bà ấy cũng không thể nói được hàm ý đó là gì. Có điều cảm giác nôn nóng trong lòng cũng vô hình tan đi rất nhiều, dường như chàng trai này có thể khiến người ta cảm thấy vững tin hơn.
Thấy Lâm Nhiệm xuống lầu, cả nhà Trương Kim Cương cũng vội vàng đi theo, đây chính là cơ hội cuối cùng để mấy người họ bỏ đá xuống giếng!
…
Trong chiếc xe con màu đen dẫn đầu.
Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi ngồi ở hàng sau, cũng không xuống xe ngay, bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Lữ Nghệ Vi nhìn người xung quanh xe, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Đám ruồi nhặng này đúng là đáng ghét, một đám không biết điều!”
Trong mắt Tống Lương Minh hiện lên tia máu, rõ ràng mấy ngày nay cũng ngủ không ngon, ông ta nhìn vợ: “Cho dù trong lòng có không vui đến mấy, vì sống còn của nhà họ Tống, lần này chúng ta phải cúi đầu, tuyệt đối không thể phá hoại chuyện lớn!”
Giọng nói của ông ta vô cùng nặng nề.
Núi cao còn có núi cao hơn cũng không phải một câu nói nhảm.
Cho dù ra sao, vợ chồng Tống Lương Minh cũng phải đến xin lỗi!
Mấy ngày qua, trong lòng bọn họ luôn rất lo lắng, sợ rằng không thể nào sống sót rời khỏi nước Rawls!
Nhà họ Tống của Bắc An hoàn toàn không thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của tập đoàn Foey – bá chủ của ngành nhiên liệu. Trong tình huống này, vợ chồng Tống Lương Minh phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của cô Elena, nếu không nhà họ Tống rất có thể sẽ bị nước Rawls tàn sát mất!
Huống hồ Giám sát trưởng Tề Dương Cát đã bị áp tải về thủ đô, năng lực của con rồng sang sông này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!
Hiện tại tỷ phú của thành phố Bắc An đã không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện mỏ Nguyên Tinh gì nữa, giữ được mạng mới là quan trọng nhất!
Nói xong, Tống Lương Minh mở cửa đi xuống xe.
Lữ Nghệ Vi nghiến răng, đè nén sự thù hận trong mắt, sau đó cũng bước xuống xe.
Mấy hàng xóm kia vẫn đang chặn ở phía trước, không một ai lùi về sau, họ đều nhìn vợ chồng Tống Lương Minh bằng ánh mắt cảnh giác và đề phòng!
Lúc này, Lâm Nhiệm đã dẫn Hạ Thiên Kỷ đi tới.
Khi thấy Lâm Nhiệm trẻ tuổi một cách quá đáng, Tống Lương Minh thầm thấy hoảng hốt, thậm chí là khó tin.
Chẳng lẽ một người trẻ tuổi như thế lại có thể giẫm lên người người giàu nhất Bắc An là ông ta, thậm chí còn kéo toàn bộ gia tộc của ông ta xuống vực sâu?
Lúc này, Trương Kim Cương đã dành xông lên đầu tiên, ông ta nói với Tống Lương Minh: “Ông tống, ông Tống, là người này đã khiến con trai ông bị thương đấy, tôi đã bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi ông rồi, nhưng cậu ta lại không nghe, tôi thật sự rất muốn giúp nhà họ Tống…”
Ông già này vừa gặp Tống Lương Minh đã muốn phủi sạch trách nhiệm của mình, khoe công với nhà họ Tống.
Nhưng Tống Lương Minh hoàn toàn không nhìn tên hề Trương Kim Cương này, từ đầu đến cuối ông ta đều nhìn chằm chằm Lâm Nhiệm, trên gáy bắt đầu có mồ ôi chảy ra.
Không biết vì sao, dù chỉ đối mặt với Lâm Nhiệm, Tống Lương Minh cũng cảm nhận được một áp lực khổng lồ. Mà chuyện như thế từ trước đến giờ chưa từng xảy ra với ông ta.
Lâm Nhiệm cười giễu cợt, dường như đang đợi Tống Lương Minh hành động.
Khi mồ hôi đã thấm ướt sau lưng Tống Lương Minh, cuối cùng ông ta cũng cắn răng cong gối, một tiếng “phịch” vang lên!
Người giàu nhất Bắc An quỳ xuống đất trước mặt mọi người!
Chương 15: Từ chối không xin lỗi!
Tống Lương Minh đã quỳ xuống.
Thấy hành động này của ông ta, xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!
Mấy hàng xóm đang vây xem cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế!
Họ vốn cứ tưởng vợ chồng Tống Lương Minh vô cùng kiêu căng ở thành phố Bắc An đến đây để hỏi tội Lâm Nhiệm, nói không chừng hôm nay chàng trai trẻ này không chết cũng tàn phế, nhưng bây giờ xem ra tình huống đã hoàn toàn ngược lại!
Rốt cuộc người đàn ông trẻ tuổi cướp dâu trong lễ cưới của Hạ Thiên Kỷ có thân phận gì?
Thấy Tống Lương Minh quỳ xuống, Trương Kim Cương cũng cảm thấy không ổn!
Ông ta vốn còn chờ mong Tống Lương Minh làm chỗ dựa cho mình, sao tình thế lại thay đổi nhanh như thế chứ?
Thấy động tác của Tống Lương Minh, dường như Lâm Nhiệm cũng không bất ngờ, anh lạnh nhạt nói: “Con hư tại bố, tôi nghĩ, Tống Viễn Đông hung hăng ngông cuồng như thế là vì vợ chồng hai người quá dung túng anh ta, đúng không?”
Tuy giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại chứa đựng áp lực rất lớn. Tống Lương Minh đứng mũi chịu sào, mồ hôi lạnh đã thấm ướt mặt áo phía sau!
“Là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi không biết dạy con, xin cậu Lâm tha thứ!”, Tống Lương Minh vội vàng nói.
Nhưng Lâm Nhiệm lại nhìn thoáng qua Lữ Nghệ Vi đang đứng bên cạnh, nở nụ cười: “Ông Tống, hình như vợ ông có vẻ không phục cho lắm? Ánh mắt của bà ta rất không thân thiện”.
Lữ Nghệ Vi vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Nhiệm với ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không hề có ý định nhận lỗi.
Con trai bị đánh tàn tật, bà ta thật sự không nuốt trôi được cơn tức này, chỉ muốn băm kẻ trước mắt thành trăm mảnh.
Nhưng không biết vì sao, sau khi Lâm Nhiệm nhìn tới, Lữ Nghệ Vi bắt đầu cảm thấy lạnh toát từ trong ra ngoài, không khỏi rùng mình một cái!
Dường như trên người chàng trai này tản ra khí thế khiến bà ta không thể nào chống đối!
Nghe thấy lời của Lâm Nhiệm, Tống Lương Minh nghiêng đầu nhìn về phía Lữ Nghệ Vi, nhỏ giọng nói: “Mau quỳ xuống cho tôi, nói xin lỗi cậu Lâm!”
Trong đôi mắt Lữ Nghệ Vi tràn đầy tia máu, bà ta cắn răng, đầu gối vẫn không chịu cong xuống!
Thấy thế, Tống Lương Minh tức giận, không nhịn được mắng: “Đúng là phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp!”
Mắng xong, ông ta đứng dậy, tát mạnh cho Lữ Nghệ Vi một bạt tai, quát lên: “Quỳ xuống, nói xin lỗi! Nghe thấy không!”
Tỷ phú ra tay đánh vợ trước mắt mọi người!
Đã có người quay cảnh này lại rồi đăng lên diễn đàn của thành phố Bắc An!
Trên mặt Lữ Nghệ Vi lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ, bà ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng tình thế ép buộc, chỉ có thể cong gối quỳ xuống!
“Xin cậu Lâm tha thứ!”, Lữ Nghệ Vi cúi đầu cất giọng nói khàn khàn, dường như còn hơi nức nở.
Sau động tác này, người phụ nữ bình thường kiêu căng ngạo mạn đã hoàn toàn mất đi lòng tự trọng, không còn chút thể diện nào nữa!
Thấy cảnh này, trong lòng Hạ Thiên Kỷ cảm thấy vô cùng yên tâm – Từ sau khi anh trai hy sinh, chỉ có Lâm Nhiệm mới có thể mang đến cảm giác này cho cô!
Lâm Nhiệm lắc đầu, nói với Tống Lương Minh: “Quỳ xuống rất đơn giản, nói xin lỗi cũng không khó, nhưng chuyện này không thể bỏ qua như thế được”.
Quỳ xuống vẫn chưa đủ?
Nghe thấy lời này, trong lòng Tống Lương Minh dâng lên cảm giác sợ hãi không thể diễn tả bằng lời: “Chỉ cần cậu Lâm có thể tha thứ cho chúng tôi, tôi sẵn lòng trả giá!”
Lâm Nhiệm mở hé mắt, từ tốn nói một câu: “Cái giá mà tôi muốn, e rằng các người không trả nổi đâu”.
E rằng các người không trả nổi!
Nghe thấy câu này, tâm trạng Tống Lương Minh lập tức trở nên nặng nề hơn nữa.
Rất rõ ràng con rồng sang sông trước mặt này không định bỏ qua chuyện này đơn giản như thế!
“Cậu Lâm, chỉ cần có thể để con trai Tống Viễn Đông của tôi bình an trở về, tôi sẵn lòng dâng hai tay một nửa gia sản của mình!”, Tống Lương Minh cắn răng nói: “Hơn nữa, tôi có một đứa con gái tên Tử Viện, hiện tại chưa chồng, nếu như cậu Lâm…”
Không ngờ ông ta lại muốn dùng Tống Tử Viện để làm dịu cơn giận của Lâm Nhiệm!
Dường như chỉ cần Tống Viễn Đông trở về, ông ta cảm thấy dùng con gái để đổi cũng không có gì ghê gớm!
Lữ Nghệ Vi ở bên cạnh không nói gì, bà ta cúi đầu, rõ ràng cũng đồng ý với quan điểm của chồng.
Có lẽ trước khi đến đây, hai vợ chồng cũng đã thống nhất chuyện này rồi!
Lâm Nhiệm nở nụ cười châm chọc: “Đúng rồi, hình như tôi vẫn chưa nhận được lời xin lỗi của Tống Tử Viện đấy”.
…
Tống Tử Viện đang ngồi trong phòng, nhìn thấy ba mẹ quỳ xuống trước mặt Lâm Nhiệm qua màn hình điện thoại với nét mặt u ám.
Một người đáng tin cậy của Tống Tử Viện có mặt ở hiện trượng đang lén gọi video, để cô Hai của mình nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện.
Đối với cô ta, nhà họ Tống đã bị đánh bại, bại trận hoàn toàn rồi, bị nghiền nát thành cát bụi, không có khả năng phản kháng.
Nhưng khi Tống Lương Minh nói muốn dùng con gái làm tiền chuộc, người Tống Tử Viện run rẩy dữ dội, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin!
Cô ta không thể nào ngờ rằng bố trông như hiểu rõ cô ta nhất lại nói ra những lời như thế!
Người đàn ông kia xuất hiện một cách ngang ngược, giẫm đạp lên toàn bộ nhà họ Tống, khiến người giàu nhất một thành phố không thể không bán con gái để cầu xin tha thứ!
Thật ra Tống Tử Viện cũng rất xinh đẹp, có điều hạng nhất chỉ có thể thuộc về một người. Sau khi Hạ Thiên Kỷ trưởng thành, trong thành phố Bắc An, nhan sắc của Tống Tử Viện chỉ có thể xem như xếp nhì. Nhưng cô ta cũng không thèm để tâm đến những điều này, cô ta chỉ chú trọng gia nghiệp của nhà họ Tống mà thôi.
Nhưng bây giờ, nhà họ Tống mà Tống Tử Viện bỏ ra vô số tâm huyết lại muốn vứt bỏ cô ta!
“Mấy năm gần đây, tôi mở rộng quy mô của nhà họ Tống nhiều như thế, giúp vốn lưu động của nhà mình tăng lên gấp đôi để làm cái gì?”, trong nụ cười của Tống Tử Viện còn mang theo sự bi thương: “Bố của tôi… Chẳng lẽ ông ta không nhận ra rằng mình nói những lời này sẽ có ý nghĩa thế nào sao?”
Nữ thư ký ở bên cạnh thở dài: “Cô Hai, mười mấy cao thủ cấp D trong gia tộc chúng ta cũng không thể đánh lại người đàn ông kia, có lẽ ông chủ thật sự không còn cách nào khác, vì bảo vệ gia tộc, không thể không sử dụng hạ sách này…”
Ánh mắt Tống Tử Viện dần trở nên lạnh lẽo, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng tràn đầy ý lạnh: “Không, tôi không đồng ý, dù vì lý do gì cũng không thể bán con gái được”.
Lúc này, Lâm Nhiệm trong màn hình điện thoại cũng đúng lúc nói muốn Tống Tử Viện đến xin lỗi.
Đôi môi của Tống Tử Viện cũng trở nên tái mét!
Theo cô ta thấy, đây chắc chắn không chỉ đơn giản là xin lỗi! Đến lúc đó, cơ thể cô ta chắc chắn sẽ bị xem như một phần của lời xin lỗi để dập tắt lửa giận của Lâm Nhiệm!
Nếu rơi vào tay người đàn ông này, anh sẽ đùa giỡn cô ta thế nào để trả thù đây?
Tống Tử Viện thật sự không dám tưởng tượng!
“Tôi nhất định sẽ không nói xin lỗi”, Tống Tử Viện khẽ nói, nước mắt đọng lại trong mắt bắt đầu chảy xuống.
Trong hai hàng nước mắt cũng chứa đựng sự bướng bỉnh của cô ta.
…
Nửa tiếng sau, vợ chồng Tống Lương Minh trở lại gia tộc.
Nét mặt hai người đều rất u ám, bọn họ đi thẳng tới trước phòng của Tống Tử Viện.