Anh hùng của em
Tác giả: Sặc Fructose
Chương 3:
Buổi sáng ngày thứ hai, đoàn người đến tham quan trường bắn súng và đấu cận chiến.
Nhiệm vụ của đoàn nghệ sĩ là xinh đẹp như hoa, nói vài lời thuyết minh, khen ngợi, tâng bốc binh sĩ, trải nghiệm tự mình bắn súng và được dạy một vài thế võ.
Khi đến trường bắn, cậu thấy Thượng Tướng Frederick đang đứng chờ ở đó. Người phụ trách bước lên bắt tay với anh. Anh cũng bắt tay và gật đầu nhẹ với ông ta.
Mắt anh lại quét qua cậu trai xinh đẹp nguy hiểm kia.
Hôm nay cậu mặc một cái áo sơ mi màu lam đậm, chất liệu tơ lụa tôn lên vòng eo thon nhỏ của cậu.
Anh dặn dò người dẫn đường bên phía Doanh trại phải chú ý đừng để mọi người bị thương hay xảy ra sự cố không mong muốn. Cũng nói với bên phụ trách dẫn đoàn nghệ sĩ đừng quay anh vào.
Bên Cục Biểu Diễn Nghệ Thuật rất tiếc nuối, nếu anh có thể lên hình thì hiệu quả chương trình sẽ càng tốt hơn. Nhưng ở đây anh có chức vụ to nhất, không ai dám cãi lời.
Màn đầu tiên là bắn súng, anh bước lên cầm súng laser, hướng về phía trước. Luồng sáng đỏ vút một cái, không tiếng động mà bắn lủng qua hồng tâm của tấm bảng kim loại cách đó 100m. Không cần nhắm bắn, cũng không cần điều chỉnh tư thế. Với anh chuyện này quen thuộc như ăn cơm uống nước.
Tất cả mọi người còn chưa kịp hiểu gì hết thì tiếng thông báo "10 điểm" vang lên.
Khi hoàn hồn lại, mọi người đều nhiệt tình vỗ tay khen ngợi, không hổ danh là Thượng Tướng, bắn đơn giản một cái đã lấy trọn điểm.
Cậu cũng cười cười vỗ tay theo, rõ ràng là anh đang làm màu. Khi bắn xong anh nhìn ngay về phía cậu, tuy chỉ là tích tắc nhưng cậu đã thấy anh nhếch môi cười.
Tôi có giỏi không nào?
Hàm nghĩa của nụ cười đó.
Sau đó, một vài binh sĩ đi theo cũng xung phong lên biểu diễn, không tùy tiện như Thượng Tướng. Họ hướng dẫn tư thế, vị trí đặt tay, cách nhắm bắn,... Những người hướng dẫn đều là những binh sĩ ưu tú, cũng dễ dàng bắn vào hồng tâm, hưởng trọn điểm 10.
Sau đó đến phiên đoàn nghệ sĩ lên trải nghiệm.
Họ chưa từng tiếp xúc qua thứ này, còn mơ hồ, các cũng binh sĩ nhiệt tình cầm tay hướng dẫn.
Đến lượt cậu, cậu cầm lấy cây súng mà lúc nãy anh đã cầm lên, bước vào vị trí.
Cậu học theo các đứng mà các binh sĩ dạy lúc nãy, giơ súng lên, thì bị anh đang đứng bên quan sát nãy giờ gọi lại:
"Tư thế sai rồi, loại súng này nặng hơn súng của những người kia, cần phải chú ý hơn."
Nói đoạn, anh bước lên chỉnh tư thế cho cậu.
Trong mắt người ngoài, anh vừa hướng dẫn vừa chỉnh tư thế cho cậu rất trong sáng.
Nhưng người trong cuộc mới biết, bàn tay anh không chỉ sờ soạng bàn tay cậu, mà còn vịn vào eo, lướt qua ngực, khi anh dựa vào cậu để chỉnh tư thế tay cầm súng cho cậu, mông cậu còn quẹt qua "thằng nhỏ" của anh.
Cậu lạnh lùng liếc nhìn anh như nói: Ở đây có người khác đó, anh kiềm chế chút đi.
Tư thế đã sẵn sàng, anh mở miệng ra hiệu. Nhờ tư thế chính xác và anh cũng đã nhắm kỹ mục tiêu cho cậu, cậu chỉ cần bóp cò là được. Cho nên lần bắn này cậu được trọn 10 điểm.
Mọi người vỗ tay khen ngợi, các binh sĩ cũng giơ ngón tay tán thưởng.
Lòng cậu thì nổi điên, 10 điểm này đổi bằng thân thể của ông đây đấy!
__________
Đến sân tập cận chiến.
Bình thường, ở sân tập cận chiến, các binh sĩ không chỉ dùng tay không mà còn dùng vũ khí lạnh.
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn cho đoàn nghệ sĩ, thì lần này họ chỉ dùng các thế võ là đủ.
6 người, 3 đôi lần lượt biểu diễn. Đây điều là những binh sĩ xuất sắc về cận chiến trong doanh trại. Bởi vì còn phải lên hình, nên động tác của họ không chỉ chính xác, mạnh mẽ mà còn phải đẹp nữa.
Đoàn nghệ sĩ ngồi bên ngoài sân đấu nhìn, 3 camera fly ghi lại hình ảnh cận chiến, 2 camera fly ghi lại hình ảnh thích thú của đoàn nghệ sĩ.
Sau khi biểu diễn xong, 6 binh sĩ sẽ gọi vài người lên học một vài tư thế.
Ai cũng muốn tranh gọi Hải Dương, nhưng thật sự không dám, Hải Dương trong mắt họ là một chàng trai, nhưng thực chất cậu mang giới tính Nam-U, trong mắt cậu tiếp xúc thân mật với cả nam lẫn nữ đều không phù hợp.
Trong quân doanh cũng có binh sĩ nữ, nhưng họ thường chiến đấu bên viễn trình nhiều hơn. Chủ yếu là do tố chất thân thể. Cho nên 6 binh sĩ trên sân cận chiến bây giờ đều toàn là nam.
Thượng Tướng đứng bên ngoài thấy vậy, chậc một tiếng, bước lên sân đấu, gọi Hải Dương lên thử.
Người phụ trách vui mừng, cảnh quay này Thượng Tướng Frederick chịu chủ động xuất hiện trong máy quay, nếu phát sóng chắc chắn sẽ gây ra một cơn sốt.
Hải Dương nghe Frederick gọi mình, cậu có hơi chần chờ, nhưng Frederick cười cười thân thiện, cậu lại cảm thấy rõ ràng đó là nụ cười khiêu khích.
Lên thì lên, biết bao người ở đây tôi thách anh làm được gì tôi đấy!
Nhưng cậu quên mất "làm" không hẳn là phải "làm".
Anh bảo cậu xoạc chân, cậu xoạc không rộng, anh lấy tay vỗ vỗ vào đùi trong bảo cậu xoạc rộng ra.
Anh bảo cậu nắm bàn tay lại thành đấm, đấm vào mặt anh, anh lập tức chụp nắm đấm của cậu lại. Thuyết minh vài câu về lực và hướng. Bàn tay cậu vẫn bị anh nắm trong quá trình giảng giải, chịu nắn bóp vân vê.
Anh dạy cậu đá chân, cậu đá không cao, anh ôm eo cậu để cậu trụ vững rồi đá cao hơn.
Anh dạy cậu quật ngã người khác, anh nắm cổ áo cậu để nó lộ ra một khoảng, anh thích thú nhìn bờ ngực trắng nõn của cậu, miệng vẫn chính trực dạy cậu nắm cổ áo thế nào, dùng sức thế nào để quật ngã đối phương.
Các binh sĩ phía dưới hâm mộ chết được, nhưng lời nói và hành động của anh quá ngay thẳng, họ không nghĩ gì nhiều.
Chỉ có Hải Dương mới biết rằng, từ đầu tới chân cậu đã bị người ta vuốt ve sạch sẽ.
__________
Buổi chiều, đoàn người đến sân tập dưới lòng đất.
Đây là một sân tập đấu robot cực lớn, đánh đấm cận chiến sẽ được luyện tập ở đây, còn bãi tập viễn trình, bắn đạn hạt nhân thì ở phía sau doanh trại, cách đây tầm 10km.
Robot trong chiến đấu, không có bằng điều khiển thì không được sử dụng. Cho nên lần này đoàn nghệ sĩ chỉ được đứng bên ngoài xem. 5 camera fly trong sân cũng phải được điều khiển linh hoạt để bắt lấy những khoảnh khắc đẹp. Nhất là đừng để bị tình trạng "trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết".
Lần này, Thượng Tướng không lên sân đấu. Anh chỉ đứng một góc nhìn chằm chằm vào đoàn người.
Không biết còn tưởng anh là thầy giám thị.
Mọi người đều nghĩ rằng có lẽ anh lo họ sẽ phá phách gì đó, hoặc là sợ họ gặp chuyện bất trắc. Suy cho cùng thì ngay cả trong doanh trại cũng không phải là nơi an toàn, rất nhiều binh sĩ thường thường bị thương, khách quan cũng có, chủ quan cũng có. Không thể xem thường.
Nhưng cậu biết, anh đứng đó để ngắm cậu mà thôi.
Thật vậy, mắt anh chỉ đăm đăm vào một mình cậu.
Gầy đi nhiều quá.
Có ăn cơm không đấy?
Lịch trình bận rộn chắc em ấy không nghỉ ngơi đủ.
Vòng eo lại nhỏ hơn rồi.
Mông vẫn vểnh quá, muốn cắn ghê. Đam Mỹ Hiện Đại
...
Khi Thượng Tướng đang suy nghĩ miên man, trận đấu đã bắt đầu.
Tiếng kim loại va vào nhau, tiếng máy chạy, tiếng đùng đùng của những bước chân robot.
Cậu là U, mang sức mạnh tinh thần, những tiếng động kia như vọng thẳng vào màng não cậu. Cậu nhíu mày, đầu đau đớn.
Nhưng máy quay vẫn đang quay, người hướng dẫn nói trận đấu này chỉ kéo dài năm phút, đủ để lên hình là được. Không cần hao tốn nguyên liệu quá nhiều.
Nhưng 2 phút cậu cũng không chịu nổi.
Cậu bịt kín lỗ tai của mình, loạng choạng.
Anh vẫn luôn quan sát cậu, thấy vậy, anh lập tức chạy đến bế cậu ra ngoài trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Sau khi hoàn hồn, mọi người cũng vội vàng chạy ra ngoài xem xét.
Sân đấu robot nằm dưới lòng đất, để đi xuống cần đi thang máy. Anh bế cậu vào thang máy, nhấn nút lại khi mọi người còn chưa kịp chạy đến.
Trong thang máy chỉ còn anh và cậu. Anh vỗ vỗ mặt cậu, gọi:
"Hải Dương, Hải Dương, em không sao chứ?"
"Đau, Frederick, em đau đầu lắm."
Anh hôn hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu.
"Ngoan, không sao, anh sẽ đưa em đến phòng y tế để kiểm tra."
Anh bế xốc cậu lên, để cậu dựa vào lòng mình.
Nhẹ hơn trước nhiều quá.
Cậu vòng tay qua cổ anh, dụi dụi mặt vào vai anh làm nũng. Hôm qua đã muốn lắm rồi.
Anh cười cười vỗ vỗ mông cậu.