Anh Hãy Nói Yêu Em

Chương 5: Dạ Mị và Ngân Diện




Bar Long Phượng.

Tiếng nhạc ồn ào hoà cùng hò reo của đám thanh niên trai gái khiến cho quán Bar càng thêm náo nhiệt.

Bar Long Phượng là quán Bar nổi tiếng. Trang trí không những đẹp, sang trọng, phục vụ càng hoàn hảo không chê vào đâu, lại còn đa dạng hình thức phục vụ càng khiến Bar trở thành nơi lí tưởng vui chơi cho thanh niên trai gái.

Những người đến đây vui chơi đại đa số là người có gia thế. Cho nên Bar còn được mệnh danh là Quán Bar Thượng Lưu.

– Cho tôi một ly rượu đỏ. – Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khoảng hai mươi hai tuổi, mái tóc nhuộm trắng, mặc bộ đồ màu đen, da trắng, đeo lỗ tai bên trái, cổ đeo dây chuyền kiểu nhìn như dây xích, bàn tay đeo đầy nhẫn vàng. Hắn tiến tới quầy bar, búng tay kêu thức uống.

– Đợi chút. – Người pha chế rượu là một cô gái xinh đẹp nhìn cũng không nhìn lạnh lùng đáp. Thuần thục làm xong một ly rượu đỏ đưa cho thanh niên nọ. – Của anh.

–  Cảm ơn. Anh tên Lâm Vĩ, em tên gì, làm bạn gái anh thế nào. – Thanh niên tên Lâm Vĩ cầm ly rượu, ngả ngớn hỏi cô gái.

– Không hứng thú. – Cô gái cũng không ngước đầu lên nhìn lạnh nhạt đáp. Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mày liễu, mi cong cánh quạt, mắt to tròn mị hoặc, một đôi con ngươi màu bạc lạnh lùng, mũi nhỏ, môi đỏ mọng mê người. Ba ngàn sợi tóc đen mượt buột cao bằng sợi dây cột tóc màu đen. Da trắng nõn nà không tì vết. Một thân đồ tây kín đáo sang trọng. Khí chất như sương lạnh lùng.

– Làm kiêu. Khỏi thối. Còn lại coi như tôi bo cho cô. – Lâm Vĩ mất hứng, để một tờ năm trăm đặt trên bàn, sau đó rời đi.

– Cảm ơn. – Cô gái nhìn cũng không nhìn thanh niên, cầm tiền cất, sau lại tiếp tục làm việc của mình xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Dạ Mị, đây là người thứ ba mươi hai rồi đó. Cô đừng suốt ngày tỏ ra lạnh lùng như vậy được không. – Từ phía sau đi tới một thanh niên mặc đồng phục người phục vụ của quán bar đi tới nhìn cô gái than nhẹ nói. Hắn có khuôn mặt tuấn tú, da trắng, mái tóc nhuộm xanh, trên người mặc quần tây màu đen, áo màu trắng, trước ngực có thanh bảng tên ghi Phục Vụ Viên – Triệu Từ.

– Thói quen. – Cô gái tên Dạ Mị liếc nhìn thanh niên lạnh nhạt nói.

– Bó tay em luôn. – Triệu Từ lắc đầu ngán ngẫm nói. Hắn chưa thấy ai lạnh lùng như cô.

Tại quán Bar Long Phượng không ai không biết

Dạ Mị là người pha chế rượu giỏi nhất quán bar. Không những pha chế rượu giỏi mà còn xinh đẹp. Có điều quá lạnh lùng, làm việc tại đây hơn một năm, có biết bao quý công tử theo đuổi nhưng cô vẫn thờ ơ.

– …. – Dạ Mị im lặng không nói nữa, chuyên tâm làm việc của cô.

– Mị, cho tôi ly ca cao đá. – Thanh âm lạnh lùng vang lên xuất phát từ một cô gái.

Dạ Mị nhìn cũng không nhìn thuần thục làm một ly ca cao đá đưa cho cô gái. – Của em.

– Cảm ơn chị. – Cô gái nở nụ cười nhẹ nói.

– Thật là, trên trời dưới đất cũng chỉ có em là vào quán bar không uống rượu tìm thú vui. Mà toàn kêu những thứ phổ thông như vậy. – Triệu Từ nhìn cô gái lắc đầu nói.

– Kệ em, liên quan đến anh. – Cô gái lườm Triệu Từ, lạnh giọng nói.

– Được rồi, anh không nói. Được chưa, anh đi làm việc đây. – Triệu Từ ngán ngẫm nói. Hắn thật xui xẻo khi quen biết hai người này mà.

– Đi đi. – Cô gái không kiên nhẫn nói.

Triệu Từ đau khổ rời đi. Hắn thật bị người ghét đến vậy sao.

Dạ Mị nhìn cô gái, lạnh lùng hỏi. – Sao lại đến đây, có chuyện buồn.

– Cũng chỉ có chị hiểu em. – Cô gái cũng chính là Trần Thị Ngọc Linh, cô yểu xìu nói. Cô thật sự rất phiền lòng mà. Hôm nay cô ăn vận khác với mọi khi, ngoại hình thay đổi ba trăm sáu mươi lăm độ, hoàn toàn như hai người khác nhau. Khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ bạc chỉ để lộ một nửa khuông mặt phía dưới. Da trắng mịn, mái tóc đen mượt uốn xoắn cột cao. Trên người là một chiếc váy màu hồng xinh đẹp. Nhìn cô rất thần bí lại mang theo sự hấp dẫn khiến người ta chỉ muốn tìm hiểu.

– Có chuyện gì, nói đi. – Dạ Mị liếc nhìn Ngọc Linh nói.

– Haizz, chị nghĩ xem, em có xui không cơ chứ. Toàn gặp chuyện gì đâu không. – Ngọc Linh phàn nàn.

– Nếu thấy phiền thì đừng nghĩ nữa. – Dạ Mị hờ hững nói.

– Chị nói đúng. – Ngọc Linh gật đầu. Uống ca cao.

– Linh, đến lượt em biểu diễn rồi đó. Mau thay đồ đi. – Dạ Mị nhìn đồng hồ đeo trên tay, nói.

– Ừm, nếu vậy em đi trước đây. – Ngọc Linh vội buông ly ca cao trên tay xuống.

– Ừm. – Dạ Mị nhẹ đáp.

Ngọc Linh đứng dậy đi vào trong phòng thay đồ. Cứ mỗi tuần một lần vào thứ năm, cô đều đến đây để biểu diễn ca nhạc. Lấy nghệ danh là Ngân Diện.

Đợi khi Ngọc Linh rời đi, Dạ Mị thu ly ca cao. Ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn một chỗ cách đó không xa, sau nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm việc của cô.

– Xin chào mọi người. Hôm nay là đêm biểu diễn của Ngân Diện Tiểu Thư. Tôi không nói nhiều nữa, bây giờ mời mọi người thưởng thức màn biểu diễn. – Trên chủ đài, một người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tuấn tú cầm micro phát biểu. Dứt lời liền đi xuống.

Phút chốc cả quán bar đều yên tĩnh. Mọi người đều chờ mong nhìn lên chủ đài.

Lộp cộp… lộp cộp… tiếng giày cao gót vang lên.

Một cô gái có thân hình thướt tha bước nhẹ lên từng bậc thang. Khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi chiếc mặt nạ bạc, mái tóc đen dài uốn xoắn không buộc không thúc để xõa. Theo từng động tác mà đuôi tóc lắc qua lắc lại, còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. Làn da trắng mịn, không tỳ vết. Váy áo màu hồng phấn vừa khít để lộ ra dáng người thon dài xinh đẹp.

– Xin chào mọi người. Ngân Diện hôm nay sẽ hát biểu diễn. Mong mọi người ủng hộ. – Thanh âm êm tai như tiếng suối trong vang lên khiến lòng người mê say.

– Hay quá, hát đi.

– Ngân Diện. Anh yêu em.

….

Vô số tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên từ đám thanh niên phía dưới. Dường như không khí còn sôi động hơn trước rất nhiều.

– Cảm ơn mọi người. Bài hát đầu tiên mà Ngân Diện biểu diễn là bài Thất Tình của Ca Sĩ kiêm Nhạc Sĩ Tường Quân. Dạo này Ngân Diện nghe bài này cảm thấy rất hay. Nhưng xin phép mọi người cho Ngân Diện được hát theo cách của mình. – Ngân Diện nhẹ nhàng nói.

– Hoan hô.

Kèm theo là một tràng pháo tay giòn giã.

– Được. Âm nhạc.

Sau giọng nói, âm nhạc rất nhanh vang lên.

Mọi người đều im lặng mong chờ nghe hát.

<< – Em đã không giữ được nhiều hạnh phúc cho anh.

Nhiều khi giận nhau nước mắt em cứ rơi thật nhiều.

Em xin lỗi anh hãy tha thứ cho em lần này.

Đừng rời xa em anh nói đi anh rất yêu em.

Nhưng nay cuộc sống không như em đã ước mong.

Của một tình yêu sẽ hạnh phúc như bao người.

Một người yêu anh, yêu anh đắm say.

Một người bên anh, bên anh mỗi khi.

Mà giờ đây nước mắt em đã rơi rồi.

Thật ra em đâu, em đâu có muốn chia tay như vậy.

Người yêu anh hơi em lại nhớ anh đang ở đâu.

Bàn tay nhỏ bé.

Khuôn mặt ấy sao lại đổi thay để em nơi này.

Ngoài trời mưa cứ rơi lặng thầm, chỉ còn riêng em.

Thật sự nhiều khi muốn nhắn tin gửi cho anh nhiều.

Lại sợ người ấy đang hạnh phúc vui bên một ai.

Tình đã chết…!

Hai người dưng mai này chúng ta có duyên gặp lại.

Thì em vẫn luôn luôn yêu anh như lúc mới yêu. >>

Lời hát vang lên như đụng chạm vào tầng cảm xúc mỏng manh nhất trong lòng mỗi người.

<< –  Thật ra em đâu, em đâu có muốn chia tay như vậy.

Người yêu anh hơi em lại nhớ anh đang ở đâu.

Bàn tay nhỏ bé.

Khuôn mặt ấy sao lại đổi thay để em nơi này.

Ngoài trời mưa cứ rơi lặng thầm, chỉ còn riêng em.

Thật sự nhiều khi muốn nhắn tin gửi cho anh nhiều.

Lại sợ người ấy đang hạnh phúc vui bên một ai.

Tình đã chết…!

Hai người dưng mai này chúng ta có duyên gặp lại.

Thì em vẫn luôn luôn yêu anh như lúc mới yêu. >>

Bi thương, dằn vặt, đau khổ,yêu say đắm… đủ loại cảm xúc.

Một khúc kết thúc thật sâu chạm vào đáy lòng mọi người.

Sau một lúc, hàng loạt tràng pháo tay vang lên.

– Cảm ơn mọi người. – Ngân Diện cười nói.

– Hát tiếp đi. Hát tiếp đi.

Vô số yêu cầu vang lên.

Ngân Diện vui vẻ nói. – Được, vậy Ngân Diện sẽ hát thêm một bài nữa. Bài hát có tên là…

– Cô gái này hát hay thật. Hèn gì khiến nhị ca say mê như vậy. Nếu đã thích tại sao lại không lừa đến tay. – Hoàng Văn Tuấn nhìn Ngân Diện hát ở trên chủ đài, sau dời tầm mắt nói với Châu Tử Lâm.

– Hát hay, nhưng sao lại đeo mặt nạ vậy. Chẳng lẽ khuôn mặt xấu xí không dám gặp người. – Lý Huyền thắc mắc hỏi.

– Thật khó hiểu. – Lê Thuấn gật đầu phụ họa.

– Không, cô ấy rất đẹp. – Châu Tử Lâm si mê nhìn Ngân Diện nói.

– Đệ thấy mặt cô ta rồi. – Quân Dạ Thành nghe vậy thì nhướng lông mày nói. Tay ngọc vuốt ve thành ly.

Châu Tử Lâm chỉ cười không nói.

Quân Dạ Thành, Hoàng Văn Tuấn, Lê Thuấn, Lý Huyền liếc mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Vốn dĩ hôm nay là ngày cả năm người tụ họp. Bốn người tính kêu Châu Tử Lâm cùng vui chơi, nhưng tên này lại chết sống không đi. Vặn hỏi, tra khảo mãi mới ra chỗ này. Vì tò mò cả bốn người đều theo đến đây. Lại không nghĩ đến được phát hiện ra chuyện này.

– Thế sao nhị ca không tìm cách nắm người về tay. – Lý Huyền tò mò nhìn Châu Tử Lâm. Hắn thật nghĩ không ra, nếu đã thích sao không theo đuổi người ta, còn ở đây làm bộ si tình làm gì, tính cho ai coi đây.

– Mọi người không hiểu. – Châu Tử Lâm thở dài nói. Hắn cũng muốn, có điều ngay cả hắn là ai cô cũng không biết, nói gì đến việc theo đuổi.

– Cứ để đệ giúp huynh. – Hoàng Văn Tuấn vỗ vỗ vai Châu Tử Lâm, vuốt phẳng đồ, bước chân đến chủ đài.

Châu Tử Lâm nhìn bóng lưng Hoàng Văn Tuấn, há miệng muốn nói nhưng không thốt ra lời.

Cùng lúc đó, Ngân Diện vừa bước xuống dài biểu diễn. MC rất nhanh lên đài tiếp tục công việc.

– Tiểu Thư xin dừng bước. Tôi tên Hoàng Văn Tuấn. Hân hạnh được gặp cô. – Hoàng Văn Tuấn bước tới nhã nhặn lịch sự nói.

– Xin Chào. – Ngân Diện hơi nheo mắt nhìn người tới. Phút chốc không nghĩ ra đó là ai. Có điều tên nghe quen quen.

– Tôi có thể mời cô đến bàn của tôi ngồi chút. Đứa bạn của tôi rất hâm mộ giọng hát của cô. Mong cô không từ chối. – Hoàng Văn Tuấn hơi kinh ngạc khi Ngân Diện nghe tên hắn mà còn có thể lạnh nhạt.

– Cũng được. – Ngân Diện hơi ngừng một chút liền nói. Người ta diệt đường lui của cô rồi. Cô có thể từ chối sao.

– Mời.

Dứt lời cả hai người cùng đi đến chỗ nhóm người Quân Dạ Thành.

Vừa đến gần bàn. Ngân Diện lập tức giật mình. Cô nhớ ra rồi. Nhóm Ngũ Đại Hoàng Tử chứ đâu. Cô thầm than không xong. Nếu để họ phát hiện là toi. Không được, cô phải bình tĩnh mới được.

Quân Dạ Thành không dấu vết quan sát Ngân Diện. Khoé miệng khẽ nhếch. Hắn cũng không bỏ qua vẻ hốt hoảng thoáng qua trong mắt cô. Có thể cô biết bọn họ. Xem ra có trò hay rồi.

Châu Tử Lâm thấy Hoàng Văn Tuấn chỉ nói vài câu đã khiến Ngân Diện đến đây thì không khỏi tò mò. Có điều hắn cũng không mấy quan tâm. Mặc kệ là bằng phương thức gì. Chỉ cần cô đến đây là được. Hắn nghĩ chắc ba lần vô tình gặp mặt đã đủ cho cô nhớ anh là ai.

– Tiểu Thư, mời. – Hoàng Văn Tuấn tiến tới kéo ghế lịch sự mời Ngân Diện ngồi. Sau đó đắc ý nhìn Châu Tử Lâm.

Châu Tử Lâm chỉ cười không nói.

– Cảm ơn. – Ngân Diện cũng không khách khí, nhẹ cười nói.

– Không cần khách khí. Để tôi giới thiệu. Đây là các bạn của tôi. Quân Dạ Thành, Châu Tử Lâm, Lê Thuấn, Lý Huyền. Người mà tôi nói chính là Châu Tử Lâm. – Hoàng Văn Tuấn cũng ngồi xuống chỗ mình, cười nói.

– Hân hạnh gặp mặt. – Ngân Diện khẽ gật đầu chào hỏi.

– Chào. Tiểu Thư có uống gì không.? – Lê Thuấn niềm nở nói. Dứt lời liền đánh tay kêu phục vụ. Rất nhanh Triệu Từ liền đến chỗ Ngân Diện.

– Như mọi khi. – Ngân Diện nhìn Triệu Từ đơn giản nói.

– Được. Em đợi chút. Mấy em dùng gì nữa không. – Triệu Từ gật đầu, quay sang hỏi năm người con trai.

– Không. Cảm ơn anh. – Lý Huyền lắc đầu.

Triệu Từ không nói gì nữa rất nhanh rời đi.

– Cô hát hay như vậy, không đi làm ca sỹ thật uổng. – Lý Huyền thắc mắc hỏi.

Triệu Từ từ xa đi tới, đặt ly ca cao đá lên bàn. Sau đó rời đi.

Ngân Diện cầm ly ca cao đá,tay kia cầm thìa khuấy đều. Mắt nhìn Lý Huyền không quan tâm nói. – Ca Sỹ cũng không dễ làm. Với lại tôi thích làm nghệ sĩ tự do.

– Hóa ra là vậy. – Lý Huyền hiểu rõ gật đầu.

Quân Dạ Thành nheo mắt nhìn ly ca cao đá. Ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn Ngân Diện nhưng vẫn không mở miệng nói gì. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một người.

– Cô thích đồ uống đá như vậy, không sợ hư cổ họng sao. – Châu Tử Lâm nãy giờ im lặng, lúc này mới tìm được cơ hội nói.

– Không quan hệ. Cổ họng tôi rất tốt. – Ngân Diện lạnh lùng nói.

– Tôi hiểu. – Châu Tử Lâm ảo não nói. Sao cô có thể bình tĩnh như vậy chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.