Anh Hãy Nói Yêu Em

Chương 7: Việt Xưa Tửu Lâu




Vài ngày sau đó.

Ngọc Linh thường xuyên bị Quân Dạ Thành gọi tới gọi lui. Hết làm cái này đến làm cái kia, toàn yêu cầu cô làm vài việc chả ra đâu. Khiến cô bực mình không thôi. Chẳng hạn như lúc này.

– Nè, rốt cuộc cậu muốn gì đây? Vừa phải thôi! Muốn tôi làm gì thì nói đại đi, có cần hành hạ người như vậy không? –  Ngọc Linh nổi đoá buông cuốn sách xuống bàn, phồng mang trợn má nhìn Quân Dạ Thành. Tên này thật quá đáng, hết bảo cô lấy sách thì cất sách. Ý gì đây. Lấy ra không đọc sao còn bắt cô lấy làm gì. Rõ ràng là bày trò trêu cô mà.

– Đó là chuyện của tôi. Cô chỉ cần để ý làm tốt việc của cô là được. – Quân Dạ Thành lật vài trang đọc lướt qua nội dung. Mắt lơ đãng nhìn Ngọc Linh nói.

– Hừ… – Ngọc Linh phiên mắt trợn trừng Quân Dạ Thành. Đồ đáng ghét, nhớ đó, một ngày nào đó cậu mà rơi vào tay tôi, tôi nhất định cho cậu nếm đủ mới thôi.

Những gì  Ngọc Linh suy nghĩ đương nhiên Quân Dạ Thành không thể biết được. Cũng chính vì vậy mà sau này Quân Dạ Thành đã phải nếm không biết bao nhiêu qủa đắng. Khiến hắn khổ không thể giải bày.

– Thành, Linh.

Quân Dạ Thành ngước mắt lên nhìn người tới. Là Châu Tử Lâm. Lạnh lùng liếc nhìn  Ngọc Linh. Không nói gì chuyên chú đọc sách.

Ngọc Linh mất hứng nhìn Châu Tử Lâm. Sao hai người này đúng giờ vậy nhỉ.

Quân Dạ Thành đúng giờ gọi cô đến chọn sách, làm việc vặt. Mà không hiểu sao Quân Dạ Thành lại biết số điện thoại của cô. Cho nên khi nào có việc hắn đều gọi thẳng cho cô. Nhiều lúc hắn gọi vào thời điểm không đúng lúc khiến cô tức điên lên.

Còn Châu Tử Lâm này nữa, chắc hắn rãnh lắm hay sao mà mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt cô. Làm những chuyện đâu đâu không. Ví dụ như lúc này.

– Linh, để tôi giúp cô. – Dứt lời liền tự tay lấy cuốn sách từ tay Ngọc Linh để lên giá sách, cười nhìn cô.

– Cảm ơn, còn một đống sách kia nữa. Phiền cậu. – Có ngu mới từ chối, cho nênNgọc Linh rất là tự nhiên sai khiến ai đó.

– Được. – Châu Tử Lâm vẫn cười vui vẻ nói. Tay cũng không ngừng cất sách.

– Ừm. – Ngọc Linh nhàn nhạt đáp. Tự thân tìm cái ghế ngồi xuống. Tay vơ lấy chai nước ngọt trên bàn, mở nắp ngửa đầu uống.

– Đó là nước của tôi. – Quân Dạ Thành lạnh lùng nói.

– Nhưng cậu chưa uống. – Ngọc Linh liếc Quân Dạ Thành nói. Hừ… nước là do cô mua, mặc dù tiền là của cậu ta. Nhưng xem cô bận bịu vì cậu ta như vậy thì một chai nước cũng không có gì cả.

Quân Dạ Thành lười nhiều lời, tiếp tục trầm mặc đọc sách.

Ngọc Linh bĩu môi nhìn Quân Dạ Thành. Thầm mắng câu: Khối băng. Băng vậy để xem sau này chắc chắn sẽ bị ế, ai lấy hắn là xui xẻo tám đời.

– Linh, tối nay tôi mời cô đi ăn được không. Yên tâm, còn có Thành, Tuấn, Thuấn, Huyền, Tuyết, Nguyệt, Vi đều đi. ” Châu Tử Lâm vừa cất sách xong liền ngồi gần cô nói. Như sợ cô không đi liền giải thích. Có trời mới biết, hắn đã mời cô rất nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng từ chối. Thật khiến hắn đau lòng. Các cô gái khác không ai là vui sướng khi được tiếp cận hắn. Chỉ có cô là bài xích việc hắn tiếp cận cô thôi.

– Tại sao mời tôi? – Ngọc Linh khó hiểu nhìn Châu Tử Lâm. Theo lý, cô cùng với mấy người này không thân sao lại có lòng tốt mời cô đi ăn. Thật kì lạ.

– Không tại sao cả. Tóm lại trưa nay tôi sẽ cho xe đến đón cô. Cô nhất định phải đi. – Quân Dạ Thành lạnh lùng thốt lên. Dứt lời liền rời đi.

– Đồ không nói lý. – Ngọc Linh căm tức nhìn Quân Dạ Thành, nhưng chỉ nhìn được bóng lưng. Cô không phát hiện ra mỗi khi cô đối mặt với Quân Dạ Thành đều không tự chủ bộc lộ cảm xúc của cô. Có thể cô biết nhưng lại không chú tâm để ý, vô tình xem như việc đáng lý phải vậy.

Cô không để ý cũng không có nghĩa là không có người để ý.

Châu Tử Lâm nhìn  Ngọc Linh với ánh mắt phức tạp.

Hắn nhìn ra được cô đối với Thành là có điều khác biệt, nhưng cụ thể ra sao chính hắn cũng không biết.

Còn cả việc mấy hôm nay thái độ của Thành với cô cũng rất lạ. Tuy biết là không có khả năng nhưng hắn vẫn thấy lo lắng nên mới mặt dày mày dạn tiếp cận cô.

Cho dù ra sao, hắn cũng không cho phép cô có tình cảm với người khác trừ hắn.

– Cô cũng có thể rũ bạn đi cùng. – Châu Tử Lâm nở nụ cười nhìn Ngọc Linh nói.

– Thật? – Ngọc Linh hồ nghi nhìn Châu Tử Lâm.

– Thật. – Châu Tử Lâm gật đầu xác nhận.

******** Giờ ra chơi. ******

– Mẹ nói sao. Trưa nay mẹ sẽ đi ăn với nhóm hoàng tử, công chúa. Con cũng có thể đi theo. – Mai Liên kinh ngạc thốt. Cô thật không nghĩ đến bản thân lại có vinh dự như vậy. Đương nhiên vinh dự này không phải là được ăn cơm cùng đám hoàng tử, mà là cùng nhóm công chúa. Kể từ vụ nha hoàn, cô đã không còn yêu thích nhóm hoàng tử. Thay vào đó cô lại thích nhóm công chúa hơn. Nhất là Đại Công Chúa Giáng Thiên Tuyết.

– Thật. Phong, cậu cũng đi chung nha. – Ngọc Linh gật đầu, sau lại hướng Đông Phương Phong nói như vậy một câu. Hôm nay vừa lúc Đông Phương Phong đi học trở lại khiến cô rất vui. Đông Phương Phong là một trong số ít bạn bè của cô nên cô rất quý trọng tình bạn này.

– Cũng được. – Đông Phương Phong cười nói. Hắn cần đi theo để bảo vệ cô khỏi đám sói đó. Hắn cũng không phải không biết hành động khác thường của Quân Dạ Thành và Châu Tử Lâm. Mặc kệ là vì mục đích gì hắn cũng quyết không để bọn chúng đạt được mục đích.

Trần Ngọc Linh nghe vậy thì vui vẻ.

– Nếu là đi ăn cơm. Mẹ tính mặc đồng phục đi học sao. Với lại mẹ cũng nên nói chuyện này với bà ngoại. – Mai Liên suy nghĩ nói. Cô gọi  Ngọc Linh là mẹ thì đương nhiên sẽ gọi mẹ của Ngọc Linh là bà ngoại rồi. Còn cha cô thì mẹ cô và cô đang đi tìm.

– Cái này mẹ cũng không biết. Chắc mặc luôn đồ này. Chắc không sao đâu, cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi. – Ngọc Linh nghĩ nghĩ nói. Cô thấy cũng không có gì quan trọng. Chỉ ăn một bữa cơm cần gì cầu kì.

– Chỉ mong như vậy. – Mai Liên nói.

Đông Phương Phong thì không có ý kiến gì. Hắn chỉ mong như vậy.

– Tan học, chúng ta ra cổng trường chờ họ. – Ngọc Linh nói.

– Được. – Mai Liên và Đông Phương Phong đáp.

********

Cổng trường, 11h30 phút.

Bây giờ đang là giờ ra về. Học sinh trong trường thi nhau ra khỏi cổng trường về nhà.

Ngọc Linh, Mai Liên, Đông Phương Phong cùng nhau đi bộ ra đến cổng trường. Lúc này cổng trường cũng chỉ còn lại vài học sinh.

Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đỗ trước cổng trường. Cửa mở, đi ra một người đàn ông mặc vét đen, đeo kính màu đen. Trông rất lịch sự.

Người đàn ông bước đến trước mặt  Ngọc Linh lịch sự hỏi. – Xin hỏi. Tiểu Thư tên Ngọc Linh phải không?

” Đúng, tôi tên  Ngọc Linh. Có chuyện gì không. -Ngọc Linh nhìn người đàn ông lạ trước mặt nói.

– Tôi là người mà Quân Dạ thiếu gia sai đến đón cô. Mời cô lên xe. – Người đàn ông nói.

– Được. -Ngọc Linh nhìn Mai Liên và Đông Phương Phong gật đầu đáp ứng.

Ba người không nói gì bước lên xe.

Ngọc Linh cô cũng không nghĩ sẽ có kẻ lừa cô. Dù sao cô không có gì để lừa cả.

Mai Liên vui vẻ không thôi. Đây là lần đầu tiên cô được đi loại xe mắc tiền như vậy. Đủ kích thích.

Đông Phương Phong thì lạnh lùng. Hắn cũng không hiếm lạ loại xe này.

Ngọc Linh thì lạnh nhạt. Cô cũng không mấy hứng thú với mấy vật này. Đẹp hay đắt đến mấy cũng không phải của cô, hơi đâu để ý.

Ngay sau khi ba người ổn định chỗ ngồi. Tài xế liền khởi động xe.

Mười lăm phút sau.

Xe dừng trước Nhà Hàng Việt Xưa Tửu Lâu.

Ba người lần lượt xuống xe. Người đàn ông nọ liền xuống xe dẫn ba người vào trong. Tài xế lái xe cất vào nhà xe.

Việt Xưa Tửu Lâu lấy lối kiến trúc cổ đại thời Lý làm kiến trúc cho cả nhà hàng.

Việt Xưa Tửu Lâu hoàn toàn được làm bằng gỗ. Kiến trúc tinh xảo, trang nhã, hoà quyện với môi trường.

Đi vào bên trong nhà hàng, ta như lạc vào thế giới cổ trang. Có cảm giác như xuyên không.

Điều ngạc nhiên là ngay cả nhân viên phục vụ cũng mặc y phục cổ trang điển hình lối y phục thời Lý.

Việt Xưa Tửu Lâu cũng là kiểu nhà hàng duy nhất theo lối kiến trúc cổ trang ở Việt Nam.

Nguyễn Mai Liên hào hứng nhìn lối kiến trúc của nhà hàng. Vẻ mặt vui vẻ không thôi. Cô từng nghe rất nhiều về nhà hàng này. Nhưng chỗ này rất mắc, thật sự cô không đủ khả năng để vào. Nay được vào đây thật sự thấy rất vui.

Đông Phương Phong nhìn kiến trúc trong nhà hàng, cảm thấy rất đẹp.

Trần Ngọc Linh thì yêu thích không thôi. Cô thật không nghĩ đến trong thành phố hiện đại lại có một nơi cổ kính như vậy. Thật bất ngờ.

Việt Xưa Tửu Lâu phân chia làm bốn tầng.

Tầng một bày các bàn ghế bình thường. Ai cũng có thể đi vào.

Tầng hai thì gồm hai phòng, còn gọi là nhã gian hay gian phòng. Mỗi nhã gian đều được trang trí giống nhau tinh mỹ, nhã nhặn, đánh số từ một đến mười. Giá vào nhã gian rất mắc. Một triệu một phòng. Đó mới chỉ là tiền đặt phòng. Thức ăn và phục vụ đều tốt hơn tầng một.

Tầng ba gồm mười nhã gian. Mỗi nhã gian được trang trí theo những chủ đề khác nhau như: Mai, Đào, Trúc, Hoa, Nguyệt… Mỗi gian đều có một người phục vụ riêng. Chi phí mắc nhưng phục vụ rất tốt.

Tầng bốn gồm bốn gian phòng được xây dựng theo bốn mùa trong năm: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mỗi gian đều có vườn hoa, hai người phục vụ riêng. Bốn gian này là gian phòng tốt nhất trong Việt Xưa Tửu Lâu. Giá cả mắc khỏi nói, ít nhất phải có năm triệu đặt phòng. Tuy nhiên phục vụ hay thức ăn đều là tốt nhất.

Tuy giá vào nhã gian rất mắc nhưng vẫn có rất nhiều người đặt phòng. Nhiều người muốn đặt cũng không còn chỗ đặt.

Bốn người đi thẳng từ tầng một lên tầng bốn. Đứng trước Xuân Phòng. Người đàn ông mở cửa mời ba người vào trong. Ba người liền không nói gì đi vào. Ngay sau đó người đàn ông cũng rời đi.

Vừa vào bên trong. Ba người không khỏi ngạc nhiên ngây ngẩn trước cảnh vật trước mắt.

Ba người đang ở tầng bốn, độ cao khỏi nói.

Ấy vậy mà bên trong lại có cả một vườn hoa, cây cối xanh rì. Dòng sông uốn lượn chảy. Dưới tán cây còn có thể thấy có mấy cái ghế dài dùng để nghỉ ngơi. Đây chẳng khác gì một bức tranh. Chính giữa khu rừng là một lương đình, bên trong đặt một cái bàn dài, xung quanh bàn lúc này đã ngồi đầy người.

Mai Liên không khỏi thán phục kêu lên một tiếng. Này cũng quá kì diệu đi chứ. Thật không thể tin được.

Đông Phương Phong cũng không tránh khỏi một trận thổn thức. Bây giờ hắn cũng đã hiểu tại sao đám nhà giàu lại không tiếc tiền đặt phòng tại đây. Cảnh đẹp như vậy.

Ngọc Linh thì khỏi nói. Cho dù tính cách cô có lạnh nhạt đến mấy, khi nhìn cảnh này cũng phải kinh sợ. Nếu cô không biết chắc chắn cô đang ở trên tầng bốn. Thì nhất định sẽ nghĩ bản thân đang ở trên đất. Nhìn xem, cảnh vật cứ như là một khu rừng xinh đẹp. Cây cối xanh rì, hoa thơm cỏ lạ, dòng suối chảy dài. Cô thật không thể hiểu được chủ nhà hàng này đã làm thế này bằng cách nào? Tại sao có thể làm được như vậy?

– Linh, mau đến đây. Hai vị cũng lại bàn ngồi. – Châu Tử Lâm đang trò chuyện cùng Hoàng Văn Tuấn. Chợt thấy Trần Ngọc Linh liền cười tươi đứng dậy hướng Trần Ngọc Linh đi đến. Rất tự nhiên kéo tay cô nói.

– Ừm, được. Liên, phong đi thôi. – Ngọc Linh nhíu mày nhìn Châu Tử Lâm nắm tay cô, không dấu vết rút tay về.

– Ừm.

Mai Liên và Đông Phương Phong đáp một tiếng. Cả hai như có địch ý cảnh giác nhìn Châu Tử Lâm. Sau đó kéo Ngọc Linh tiến về phía nhóm người Quân Dạ Thành.

Châu Tử Lâm cảm thấy mất mác nhìn tay mình. Sau lại cảm nhận thấy địch ý từ Mai Liên và Đông Phương Phong thì cảm thấy khó hiểu. Gì đây, sao hắn lại bị người ghét vậy chứ? Kì quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.