CHƯƠNG 506: ANH ỦNG HỘ VÔ ĐIỀU KIỆN
CHƯƠNG 506: ANH ỦNG HỘ VÔ ĐIỀU KIỆN
"Cô ta làm sao còn có mặt mũi trở về cơ chứ?"
"Tên Phùng Hằng Viễn cặn bã kia cũng đã bị bắt rồi, cảnh sát vì sao lại không bắt cô ta?"
Tống Nhu bị những ánh mắt kia coi thường, vô cùng tức giận, gào lên: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi có thê thảm như thế nào thì cũng vẫn là cô lớn nhà họ Tống!"
Nhưng cô ta càng nói như vậy, những nhân viên kia càng cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Rõ ràng đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Tống rồi…
Trải qua buổi tiệc ngày hôm qua, Tống Nhu đã sụp đổ triệt để, cả người cô ta giống như đạt đến ranh giới phát điên. Hôm nay, mới sáng ra lại biết được chuyện Phùng Hằng Viễn bị cảnh sát tạm giữ, cô ta biết, tất cả đều do Tống Như làm!
Trợ lý Hàn biết chuyện của Tống Nhu ở công ty, nên ngăn cản cô ta trước cửa sảnh.
"Mời cô rời khỏi đây."
"Anh dựa vào cái gì mà cản tôi! Anh chỉ là con chó của ông nội tôi mà thôi, tôi là cháu gái ruột của ông ấy, cho dù tôi làm gì, ông ấy cũng không bao giờ tức giận! Vậy mà các người… Đừng động vào tôi, buông tôi ra! "
Trong khi xô đẩy, Tống Nhu bị giam lại ở bên ngoài cửa lớn tập đoàn Tống thị, trợ lý Hàn quay người, tỏ thái độ đối với nhân viên: "Chủ tịch Tống vừa mới đưa ra mệnh lệnh mới nhất, Tống Nhu và nhà họ Tống đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nếu như cô ấy còn xuất hiện ở nơi làm việc của Tống thị nữa, mọi người có thể lập tức liên lạc với phòng bảo vệ, đuổi cô ấy đi."
Nói xong, trợ lý Hàn dẫn theo bảo vệ rời đi.
Tống Nhu giống như một trò cười đáng thương, bị vứt lại ngoài cửa tập đoàn Tống thị.
Cô ta phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, tất cả những thứ này đều do Tống Như hại cô ta!
Vừa nghĩ tới Tống Như trong bụng đã có đứa bé, cô liền nuốt không trôi cục tức này, cô nhất định phải khiến cho Tống Như mất hết danh dự!
Đúng rồi, cô phải đi tìm Phùng Hằng Viễn, khiến cho anh ta đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu Tống Như, như vậy cô ta vẫn còn có cơ hội!
Nhưng cô ta không ngờ rằng, mọi hành động của mình đều nằm trong sự giám sát của thuộc hạ Dương Gia Cửu.
…
Cho dù Phùng Hằng Viễn thật sự phạm tội hay không, anh ta cũng không còn tư cách có mặt trong cuộc họp chủ tịch Tống thị nữa rồi.
Xử lý sạch sẽ vị trí của anh ta cũng là chuyện đầu tiên Tăng Nhĩ Ngọc làm sau khi trở lại công ty.
Trong thời gian Tống Như làm Tổng Giám đốc thay mình, bà đã sắp xếp cho cô một thư ký mới, họ Lưu.
"Tổng Giám đốc Tăng, đây là chi tiết công việc của công ty thời gian gần đây. Ngoài ra, Tổng giám đốc Tống đã dặn tôi, phải nhắc nhở bà nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm việc quá sức." Thư ký Lưu mỉm cười nói, cô ta rất kính nể phương thức quản lý của Tống Như, mà sau khi gặp Tăng Ngọc Nhĩ, bản thân cô ta càng cảm nhận được, Tống Như xuất sắc như vậy, một phần cũng vì nguyên nhân di truyefn sự ưu tú từ Tăng Nhĩ Ngọc.
"Được, tôi biết rồi." Tăng Nhĩ Ngọc bỏ bút máy xuống: "Những chuyện này trong chốc lát cũng không thể xử lý xong được, chúng ta đi ăn trưa thôi."
Đang nói chuyện, điện thoại của ông cụ nhà họ Tống gọi đến.
Sau khi Tăng Nhĩ Ngọc nhận điện thoại, nghe được giọng nói tức giận không thành lời của ông cụ Tống phía đầu dây bên kia: "Ba, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng gấp gáp."
"Tống Nhu rõ ràng uy hiếp tôi! Nó muốn đến tòa án tố cáo nhà họ Tống! Còn nói nếu như ta không đồng ý cho nó ở riêng, vậy thì chính ta đang muốn ép nó tự sát!" Ông cụ Tống vừa nói, vừa đấm vào ngực.
Tống Kiệt ở bên cạnh nhìn không nổi, lấy điện thoại qua: "Dì… Mẹ, mẹ có thể chuyển về nhà sống được không? Sức khỏe của ông nội thật sự không thể chịu được sự dày vò như vậy, con thỉnh thoảng mới từ công ty trở lại, nếu để một mình ông nội ở nhà, có thể sẽ bị người phụ nữ kia quấy rối."
Nghe được Tống Kiệt chính miệng gọi một tiếng “mẹ”, Tăng Nhĩ Ngọc cảm động nói không ra lời.
Hồi lâu, Tăng Nhĩ Ngọc đã đồng ý.
"Tối nay mẹ sẽ trở về, nhà họ tống nhất định không giữ lại loại người như vậy."
Buổi chiều, Tăng Nhĩ Ngọc trở lại biệt thự Lan Đình, đem mọi chuyện nói rõ với vợ chồng Tống Như.
"Mẹ trở về thì cũng không sao, chỉ là lo lắng cho con và cục cưng." Tăng Nhĩ Ngọc tin tưởng Dương Gia Cửu sẽ chăm sóc Tống Như vô cùng tốt, nhưng dù gì cũng gần đến ngày sinh rồi, bà vẫn rất lo lắng.
Tống Như khẽ mỉm cười nói: "Con nghĩ, bây giờ ông nội càng cần mẹ hơn. Nếu như con nhớ mẹ, con sẽ qua đó thăm mẹ."
Nhiều năm như vậy, những khúc mắc không thể giải quyết kia cũng được tháo bỏ rồi.
Nghe được con gái nói như vậy, Tăng Nhĩ Ngọc ôm lấy cô: "Mẹ chờ con."
Sau khi tiễn Tăng Nhĩ Ngọc đi, Tống Như suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định không thể để Tống Nhu cứ tiếp tục như vậy được.
"Chỉ cần cô ta không chết tâm, cô ta vẫn sẽ gây rắc rối cho Tống thị, Gia Cửu, em muốn đếm công ty một chuyến, sau khi phía cảnh sát triển khai điều tra, em cũng hiểu rõ tình hình của công ty hơn mẹ."
"Nếu em muốn đi, thì cứ đi." Dương Gia Cửu đem cô nhẹ nhàng kéo vào trong ngực, ôn nhu ôm cô: "Nhưng nhất định phải đồng ý với anh, đừng để bản thân mệt mỏi, bằng không anh thật sự sẽ tùy ý đến công ty dẫn em về."
"Được, em đồng ý với anh."
Tống Như cảm thấy vô cùng an tâm, trên thế giới này, chỉ có cvòng ôm ấm áp của Dương Gia Cửu mới khiến cô có thể an toàn dựa vào.
Sau khi hai vợ chồng ăn tối xong, cùng nhau dựa vào ghế sofa đọc sách.
Dương Gia Cửu lấy ra thư mời của ban tổ chức giải thưởng Phượng Hoàng Vàng: " “Mảnh vỡ hồi ức” và “ Đồng lúa mạch” đều được đề cử, anh dự định trong “Đồng lúa mạch”, diễn xuất của em trong đó nhất định sẽ nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất."
"Thật sự?"
Dương Gia Cửu khó nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn như vậy của cô, gật đầu nói: "Mai chính là buổi công chiếu đầu tiên của “Đồng lúa mạch” rồi, anh rất chờ mong."
"Em cũng rất chờ mong…"
Trong mắt Dương Gia Cửu ánh lên tia sáng giống như hào quang của ngôi sao, anh đã sớm hứa hẹn, sẽ cho Tống Như vị trí chói sáng nhất, bây giờ, cuối cùng anh cũng làm được rồi.
"Chỉ là, nếu muốn tham dự lễ trao giải, chuyện em mang thai có thể không giấu được nữa." Dương Gia Cửu nhìn cô nói: "Có muốn hay không…"
"Ừm! Bây giờ chuyện của Tống Nhu cũng lý giải rồi, em cũng muốn chia sẻ niềm vui này với tất cả những người chúc phúc cho chúng ta." Tống Như cúi đầu, lấy tay nhu hòa vuốt ve vùng bụng dưới: "Em tin, đứa bé này đến, nhất định sẽ làm cho chúng ta càng thêm hạnh phúc."
Dương Gia Cửu gật đầu, ôm cô càng chặt hơn.
Cho dù kết quả như thế nào, chỉ cần vợ chồng họ kề vai sát cánh bên nhau, thì không gì có thể ngăn cản được hạnh phúc của họ.
…
Dương Gia Cửu một mực muốn giúp đỡ Tống Như chuẩn bị trang phục tham dự lễ trao giải Phượng Hoàng Vàng lần này, chọn hết bộ này đến bộ khác, vẫn luôn cảm thấy không hài lòng, phòng làm việc của Tổng Giám đốc công ty giải trí Đại Thiên sắp biến thành phòng thiết kế kế chuyên dụng rồi.
"Đổi nhà thiết kế khác."
Dương Gia Cửu khoát tay, lại có ba nhà thiết kế rời khỏi phòng làm việc.
Tần Vũ cùng Rick nhìn nhau cười cười, Tổng Giám đốc của họ chọn một bộ quần áo thường ngày, mà vội vàng giống như người khác chọn áo cưới vậy.
Có điều, lễ trao giải lần này đối với Tống Như mà nói, quả thật vô cùng quan trọng.
Mà ngay lúc này, Tống Như đã lấy thân phận Tổng Giám đốc đại diện tập đoàn Tống thị, đi vào toàn nhà lớn tập đoàn Tống thị, hỗ trợ cảnh sát tiến hành điều tra.
"Tổng Giám đốc Tống đã trở về?"
"Ừm, vừa mới nhìn thấy cô ấy ở tầng dưới, thật sự rất đẹp..."
Nhân viên Tống thị bởi vì sự trở lại của Tống Như ở công ty mà vô cùng vui vẻ, sớm quên sạch người tên Tống Nhu.
"Cô Tống Như, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nếu như có vấn đề gì khác, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô." Sau khi cảnh sách ghi chép xong, bắt tay Tống Như, rồi rời khỏi tập đoàn Tống thị.
Thư ký Lưu mỉm cười hướng Tống Như báo cáo: "Tổng Giám đốc Tống, chủ tịch Tống và Tổng Giám đốc Tăng đang đợi cô cùng đi ăn cơm."