Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 417: Chap-439




CHƯƠNG 439: AN ỦI CỦA NGƯỜI NHÀ

CHƯƠNG 439: AN ỦI CỦA NGƯỜI NHÀ

Ông cụ Dương nói mấy câu đó khiến Tống Như lại nước mắt lưng tròng lần nữa, cô không ngờ vào lúc này còn có thể nghe thấy lời an ủi thế này của trưởng bối nhà họ Dương

"Làm sao vậy? Ông nội nói gì rồi?"

"Ông nội. . . . . . nói em phải tiếp tục kiên trì, an ủi em đừng quá đau lòng, chồng ơi, em thật sự không biết thì ra được người khác bảo vệ, quan tâm là một loại sức mạnh ấm áp như vậy, nhất định đời trước em đã làm rất nhiều chuyện tốt, đời này mới có thể gả cho anh."

Dương Gia Cửu nhẹ nhàng cầm lấy tay Tống Như, mày vốn nhíu lại vì căng thẳng cũng dần giãn ra: "Cuối cùng ông ấy cũng làm được một chuyện đúng rồi."

Cuối cùng tâm trạng của Tống Như cũng bình tĩnh lại, sau đó, Tăng Nhĩ Ngọc gọi điện thoại đến, hỏi Tống Như cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, làm mẹ của Tống Như, nhìn thấy tin tức này, người lo lắng cho Tống Như nhất chính là bà ấy, nhưng bà ấy không biết lúc nào gọi điện thoại mới sẽ không làm tổn thương Tống Như, cho nên vẫn luôn đắn đo. . . . . .

Còn Tống Như dưới sự bảo vệ của Dương Gia Cửu, cũng không biết rõ bài văn của mấy nhà truyền thông không có lương tâm kia viết.

Chỉ là nghe thấy giọng nói của Tăng Nhĩ Ngọc, Tống Như chậm rãi lên tiếng: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao."

"Mẹ biết, biết con vẫn kiên cường cố gắng, cũng biết Gia Cửu sẽ chăm sóc tốt cho con, con phải nghe lời của cậu ấy, cho dù xảy ra chuyện gì, đều sẽ qua thôi."

"Con biết rồi."

Tất cả người thân bạn bè quan tâm Tống Như đều dùng cách của riêng họ để bảo vệ Tống Như, cho dù là Thượng Quan Lệ, Rick, Tống Kiệt. . . . . . Thậm chí là Đan Phong từng chụp ảnh Tống Như, khi nhìn thấy bài viết ác độc trên mạng, cũng tức giận lên tiếng vì Tống Như.

"Tống Như đã làm gì khiến mấy người nói ra lời khó nghe như vậy chứ? Đúng, trước kia tôi từng chụp trộm cô ấy, nhưng tôi theo cô ấy mấy tháng, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, đạo đức của cô ấy không phải những người mấy người có thể hiểu đâu!"

"Vào lúc cuộc đời tôi thảm hại nhất, người chịu quay đầu lại giúp tôi, thế nhưng chỉ có Tống Như!"

"Bây giờ tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể sinh nhiều mấy đứa nhỏ cho Dương Gia Cửu, ân ân ái ái sống hết một đời, cho đám tiểu nhân vô tri vô lương không có lương tâm mấy người nhìn cho kỹ, cái gì mới là tình yêu thật sự."

Đan Phong vừa bày tỏ thái độ, toàn bộ những người biết tin tức bên lề lúc đầu Studio Vĩnh Tín từng theo dõi chụp ảnh Tống Như đều tin phục, lúc đó chuyện kia thật sự ầm ĩ đến mọi người đều biết, nếu bàn về chụp ảnh, mấy chó săn nhỏ nói xằng nói bậy trên mạng bây giờ đều là hậu bối của Đan Phong, bản thân anh ta đã lên tiếng rồi, mấy chó săn nhỏ này đều rối rít ngậm miệng.

Tống Như cũng biết chuyện Đan Phong nói giúp cô từ chỗ chị Hy, trong lòng cực kỳ vui mừng, thì ra người trồng nhân nào, sẽ gặt quả nấy.

Nhưng trước giờ cô đều chưa từng chủ động làm hại người khác, vì sao ông trời lại cướp đi quyền làm mẹ của cô. . . . . .

"Anh có lời muốn nói với em, em phải nghe cẩn thận từng chữ một." Dương Gia Cửu ngồi bên cạnh Tống Như, dịu dàng nắm tay cô, nhưng lời nói cực kỳ nghiêm túc, anh nhìn vào đôi mắt của Tống Như, nói ra từng chữ: "Tối hôm qua lúc em đến bệnh viện với chị Hy, có phải từng kiểm tra máu không?"

"Có." Tống Như không biết vì sao Dương Gia Cửu lại nhắc đến chuyện này, gật đầu trả lời.

"Sáng hôm nay, bệnh viện kia gọi điện thoại đến, em ở trong phòng tắm nên anh nghe máy, bác sĩ nói với anh, kết quả kiểm tra là em mang thai rồi."

Tống Như nghe thấy câu này, cả người đều ngơ ngác. . . . . .

Trong đầu cô chợi hiện lên dáng vẻ hưng phấn mơ hồ của Dương Gia Cửu sáng hôm nay, còn có hành động thật cẩn thận của anh nữa.

"Nhưng mà. . . . . ."

"Khi nãy lúc em ngủ, anh bảo chị Hy đến ở với em, anh tự mình đến bệnh viện kia một chuyến, lấy được báo cáo kiểm tra của em tối hôm qua, bác sĩ xác định nói với anh, chắc chắn em mang thai rồi." Dương Gia Cửu cố hết sức khiến giọng điệu của mình không quá xúc động, quay lại vẻ tức giận của mình: "Nhưng mà sáng hôm nay sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, báo cáo kiểm tra của em đã bị lộ ra ngoài rồi, bây giờ Trần Viễn đang điều tra chuyện này.”

"Anh nghi ngờ có người động tay động chân, bây giờ cách tốt nhất để biết đáp án, chính là chúng ta kiểm tra lại lần nữa."

Tống Như cố gắng tiếp thu tất cả những gì Dương Gia Cửu nói với cô, trong lòng chợt có một hy vọng mới: “Gia Cửu, em không phải đang mơ chứ?”

"Không phải, tất cả chuyện này đều là thật!"

"Vậy. . . . . . vậy bây giờ chúng ta đi ngay!" Tống Như nói xong, lập tức đứng dậy đi mặc áo khoác.

Dương Gia Cửu giữ cô lại: "Để anh, em ngồi đây đợi anh." Anh đau lòng cô trong một ngày lại chịu kích thích lớn như vậy, lấy áo khoác và giày ra từ trong phòng để đồ, cẩn thận mặc vào cho Tống Như.

Tống Như nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc. . . . . .

"Gia Cửu, anh đối xử với em thật là tốt."

"Anh cảm thấy vẫn chưa đủ, anh chỉ hận không thể đưa mọi thứ em muốn đến trước mặt em." Dương Gia Cửu đội mũ giúp cô, nắm chặt tay cô: "Cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em."

Tống Như gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh, cùng nhau lên xe đi đến bệnh viện.

Vì chứng minh kết quả kiểm tra, Dương Gia Cửu dẫn Tống Như khiêm tốn đi ra ngoài, chọn bệnh viện phụ sản tối hôm qua Tống Như kiểm tra.

Lúc này Tống Như mới biết những nghi ngờ và gièm pha của mấy nhà truyền thông không có lương tâm với cô ở trên mạng, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, tin tức cô không thể mang thai đã ồn ào huyên náo truyền đi như vậy, những người đó thật sự là hao tâm tổn trí mà.

Cô cũng nhìn thấy sự bảo vệ của fan mình với mình, trong lòng có chút ấm áp.

"Bây giờ em đã gom góp được một vài fan cứng rồi, cũng đã dùng thực lực của mình để chứng minh nhân phẩm của em, trong giới diễn xuất sẽ không có ai dám tùy tiện bắt nạt em nữa."

Tống Như mỉm cười, lúc này trong lòng cô tràn đầy cảm kích: "Tuy em chưa từng gặp bọn họ, nhưng em biết, bọn họ vẫn luôn ủng hộ em, ở bên em, nếu có cơ hội, em cũng muốn đích thân cảm ơn fan của mình, Gia Cửu, có thể để công ty sắp xếp một chút hay không?"

"Được, anh lập tức làm ngay." Dương Gia Cửu cười xoa ngón tay cô.

Tống Như quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy cô không nói gì nữa, nhưng cô vẫn bị vây trong trạng thái rất căng thẳng, vốn buổi sáng tràn đầy vui mừng đi kiểm tra, kết quả lại bị nói rằng không thể sinh con, còn ồn ào đến cả thành phố đều biết, bây giờ lại giống như đã mang thai. . . . . .

Cô thật sự không dám chắc, cuối cùng nên tin theo kết quả nào?

"Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta đã biết kết quả xấu nhất rồi, cho nên, em không cần phải lo lắng làm gì nữa."

Không có gì xấu hơn cái này nữa.

Tống Như mím môi, cúi đầu, đúng vậy, xấu nhất cũng chỉ giống như bên ngoài đồn, cô không thể làm mẹ.

Không có gì nát hơn nữa cả.

Nửa giờ sau, hai vợ chồng bọn họ cùng nhau đi vào phòng kiểm tra.

Do bác sĩ từng gặp Dương Gia Cửu lúc sáng đích thân kiểm tra, còn cho phép Dương Gia Cửu ở lại.

Tống Như nằm trên giường kiểm tra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, tim đập thình thịch thình thịch, lúc bác sĩ bắt đầu kiểm tra, đại não của cô một mãnh trống rỗng.

"Thật sự đã mang thai rồi, hơn nữa trạng thái sức khỏe của cô Tống rất tốt, không có vấn đề gì cả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.