Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 395: Chap-417




CHƯƠNG 417: NGƯỜI TỰ TRỌNG BIẾT TỰ MÌNH HIỂU LẤY

CHƯƠNG 417: NGƯỜI TỰ TRỌNG BIẾT TỰ MÌNH HIỂU LẤY

Sau khi Lý Vỹ nghe được nhân viên công tác studio lén nghị luận, ý niệm trong đầu muốn cho Hề Mạn thay thế Tống Như trở thành nữ chính vừa bắt đầu sinh ra, Lão Hải đức cao vọng trọng như vậy, lại chán ghét Tống Như, có thể lợi dụng điểm này, biết thời biết thế phải không?

Anh tìm một cơ hội, một mình hỏi Úc Nam: "Đạo diễn Úc, Tống Như cứ bỏ vai nữ chính như vậy, đi làm trợ lý cho người khác sao? Sẽ không ảnh hưởng tiến độ của đoàn làm phim sao?"

"Bộ phim của cô ấy tập trung quay phim vào ban đêm."

"Nhưng như thế này sẽ liên lụy diễn viên đang đóng vai đối thủ của cô ấy với tôi, hai ngày nữa tôi và cô ấy có vài cảnh quay, chẳng lẽ muốn tôi mỗi ngày đều phải đợi cô ấy đến nửa đêm sao?" Lý Vỹ có chút nhíu mày, biểu hiện không quá tình nguyện.

"Vậy ý của cậu là sao?" Úc Nam ngửi thấy một âm mưu, có lẽ Lý Vỹ còn không có buông tha chủ ý đổi Tống Như đi.

"Tôi không có ý gì khác, chính là cảm thấy anh làm đạo diễn, nên lấy đại cục làm trọng, không thể vì một diễn viên mà phá lệ."

Nói xong Lý Vỹ liền xoay người rời đi, Úc Nam nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt dần dần khó chịu.

Tuy Tống Như không để cho trợ lý Anh Mạt báo cáo với Dương Gia Cửu chuyện cô đi làm trợ lý Lão Hải, nhưng Dương Gia Cửu vẫn rất một mực quan tâm động thái của đoàn làm phim, rất nhanh biết tin từ người khác, anh không trách Tống Như không có nói cho anh biết, chẳng qua là cảm thấy lần này ông cụ nhà bọn họ làm hơi quá đáng!

Bao nhiêu đau khổ mà ông cụ này làm cho vợ mình, anh sẽ ghi chép lại, sớm muộn gì đòi lại vốn lẫn lời!

Nhưng mà anh cũng hiểu được đây không phải là cơ hội để cho ông cụ cùng Tống Như tăng cường hiểu biết, cho nên anh chỉ có thể để cho Anh Mạt nhớ kỹ mỗi chuyện ông cụ gây ra cho Tống Như, hơn nữa nhất định phải nhớ rõ rành mạch!

...

Lý Vỹ một mực nghĩ làm sao lợi dụng chuyện Lão Hải chán ghét Tống Như, đá Tống Như ra khỏi đoàn làm phim.

Tối hôm đó lại có cảnh Lý Vỹ cùng đối thủ Tống Như diễn, không biết có phải là Tống Như ở bên cạnh nghe Lão Hải cùng người khác nói chuyện phiếm hay không, ở thời điểm quay phim, phương thức Tống Như biểu diễn khác với bình thường...

Lúc cô biểu diễn, có thể quan tâm đến góc độ màn ảnh tốt hơn, dường như linh hoạt hơn.

Lý Vỹ đi ngang qua bên người Tống Như, theo bản năng chạm vào súng, lại phát hiện súng đã ở trong tay Tống Như, chính là một cảnh chỗ này vô cùng đơn giản, Lý Vỹ rõ ràng NG hai lần!

Bởi vì tâm tư của anh căn bản không tập trung diễn, mà đang lo lắng làm thế nào đá Tống Như ra khỏi đoàn làm phim!

Lý Vỹ , tại sao anh không tập trung? Đi nghỉ ngơi một chút đi!" Úc Nam hô một tiếng, tiếp tục xem lại cảnh quay vừa mới rồi.

Ông cụ Dương ở ngay cách đó không xa nhìn: "Hừ, coi như cô lĩnh ngộ nhanh, không như một thứ gỗ mục."

Mặc kệ Ông cụ Dương mượn tên, thân phận Lão Hải khi dễ Tống Như thế nào, đều là khảo nghiệm cháu dâu nhà mình, nhưng nếu người ngoài muốn khi dễ Tống Như! Chỉ ba chữ, không có khả năng, đây chính là tính cách người Nhà họ Dương bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, ông cụ Dương nhìn sắc mặt Tống Như không tốt, đơn giản ngủ ở trong phòng cho tới trưa, Tống Như cũng có thời gian chợp mắt một lúc.

Buổi chiều, cô lại cùng ông cụ Dương đi đoàn làm phim xem diễn viên khác quay phim.

"Quay phim này, không thể gấp, cũng không thể cứng ngắc đọc lời thoại, mà là biến hóa thần kỳ, sử dụng các cử chỉ và biểu cảm để đọc lời kịch, như vậy mới không trở thành một con rối biết đọc lời kịch." Ông cụ Dương nói chuyện phiếm với những người khác, nhưng những lời này lại đặc biệt nói cho Tống Như nghe.

Tống Như lắng nghe bên tai, cũng ghi ở trong lòng, sau đó cẩn thận chỗ mình cần chú ý, tỉ mỉ nhớ kỹ.

Lý Vỹ vừa đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Lão Hải và Tống Như, dường như đã nảy ra một ý tưởng, nói khẽ với trợ lý, liền vội vàng rời đi.

Trợ lý Lý Vỹ đón lấy lúc Tống Như chuẩn bị diễn buổi tối, ngăn cản ông cụ Dương, mời ông đi nhà hàng gặp mặt Lý Vỹ .

Ông cụ Dương nhìn trở lại hướng Tống Như rời đi: " Được rồi, dẫn đường đi."

Mười phút sau, ông cụ Dương đi vào căn phòng trang nhã của nhà hàng, Lý Vỹ đã chờ ông rồi.

"Chuyện gì?" Ông cụ Dương nói gọn gàng dứt khoát.

"Lão Hải, gần đây tôi nghe nói rằng ông không hài lòng lắm chuyện Tống Như làm nữ chính, tôi liền nói thật, tôi và ngài có cùng suy nghĩ, tôi muốn cho Hề Mạn làm nữ chính, cho nên... Xin ngài nghĩ biện pháp đổi Tống Như đi, về giá cả, tuyệt sẽ không làm cho ngài phí công vô ích." Lý Vỹ ở bên cạnh quan sát hai ngày, cảm thấy Lão Hải chán ghét Tống Như như vậy, nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của anh.

Chỉ là...

Ông cụ Dương nhìn chăm chú anh vài giây đồng hồ, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy tôi chán ghét Tống Như như vậy sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Bằng không, vì sao nhiều diễn viên như vậy, hết lần này tới lần khác ông nhằm vào cô ta?"

"Thật sự là kì lạ, tôi chán ghét ai, nhằm vào ai, một đứa trẻ như cậu nhìn ra được sao? Hơn nữa, cậu không cho Tống Như làm nữ chính, cậu muốn cho Hề Mạn làm, cậu cảm thấy Hề Mạn diễn xuất mạnh hơn Tống Như sao?" Ông cụ Dương trở nên nghiêm nghị lại trong nháy mắt, khi dễ cháu dâu của ông hả? Cũng không hỏi xem ông có đồng ý hay không.

Lý Vỹ có chút xấu hổ, còn muốn tiếp tục khuyên, ông cụ Dương nói một câu, làm cho anh xấu hổ vô cùng.

"Lần trước đã không đổ lỗi cho cậu về hiện trường vụ tai nạn xe cộ, Tống Như đối với các người chuyện cũ bỏ qua rồi, các người sao có thể vô liêm sỉ như vậy!"

Lý Vỹ không nghĩ tới ông cụ Dương biết rõ chuyện này, xác thực, anh và Hề Mạn có thể ở lại đoàn làm phim, thậm chí là có thể ở giới nghệ sĩ tiếp tục đi tới đích, đều là vì Tống Như không nói ra chân tướng, cho nên, anh nhất thời đã quên nguy hiểm ngày đó.

"Tôi..."

"Được, cậu mở to hai mắt nhìn xem, vì sao tôi để Tống Như làm phụ tá của tôi, vì sao cố ý chỉ đạo cô ta đóng phim, bởi vì ngoại trừ cô ta, các người không xứng." Ông cụ Dương đứng lên, không khách khí nói với Lý Vỹ : "Con người, giá trị ở chỗ biết tự trọng, tâm thuật bất chánh, sớm muộn gì sẽ bị ông trời thu thập."

Nói xong, Ông cụ Dương đứng dậy phải đi.

Lý Vỹ cũng căm tức, lớn tiếng la hét: "Không phải là người đầu tư sao? Thực cho là mình rất giỏi sao?"

"Đúng, tôi bất quá là người đầu tư, nhưng nếu như không có tôi, cậu có phim để quay không?" Ông cụ Dương trực tiếp trở về: "Trước khi làm mọi việc, ước lượng tần số âm thanh của mình, Tống Như thả cậu một lần, phải biết cảm ơn, nếu không, chính là tự tìm đường chết."

Lúc này đây, ông cụ Dương trực tiếp mặt lạnh rời đi, để lại Lý Vỹ tức giận phát run trong căn phòng tao nhã.

Cái lão già này, so với Tống Như còn làm cho người ta chán ghét hơn, rốt cuộc là bối cảnh gì!

Lý Vỹ ở trong gian phòng trang nhã suy tính thật lâu, trước sau cảm thấy nuốt không trôi cơn tức này, gọi điện thoại cho trợ lý khai báo một việc...

Tối hôm đó, Tống Như bị ép cùng người đầu tư ăn cơm, bị tin tức quy tắc ngầm truyền ra ngoài, rất nhiều phóng viên truyền thông suốt đêm đánh điện thoại cho Úc Nam cùng nhân viên công tác đoàn làm phim, thậm chí hỏi trực tiếp tin tức.

Úc Nam đương nhiên phủ nhận không có chuyện này, nhưng một số người trong dàn diễn viên đã trả lời một vài điều họ thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.