Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 370: Chap-384




CHƯƠNG 384: MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ BÍ MẬT RIÊNG

CHƯƠNG 384: MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ BÍ MẬT RIÊNG

" Gần đây quả thật bọn họ được rất nhiều người chú ý, xem như là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hạo Dịch giai đoạn này." Anh Mạt phân tích.

Phong cách giống nhau, thời gian ra mắt cũng tương tự nhau.

"Để xem bên phía chị Hy có thể tìm được chút gì hay không, trong thời gian này ưu thế của Tống Kiệt không lớn, nếu bọn họ giở trò sau lưng, Tống Kiệt sẽ rất bị động."

"Vâng, em lập tức liên lạc với chị Hy."

"Còn có, bảo chị Hy một mình liên hệ Triệu Dương, nếu là một người có năng lực, nên biết làm như thế nào để cậu ta được lợi nhất."

Ở cùng với cái loại con nhà giàu có lý lịch không tốt này, sớm muộn gì sẽ gặp phải phiền toái.

Cô chưa bao giờ chủ động hại người, nhưng ít ra phải làm cho người khác không hại đến cô.

Ở giới diễn viên, không ai có thể làm hại đến người cô quan tâm.

Tống Như lo lắng cũng là có nguyên nhân, ở giới diễn viên, vì leo lên và nổi tiếng, thủ đoạn nào cũng có.

"Tôi hy vọng tất cả chỉ là tôi nghĩ nhiều."

Ở bên cạnh Anh Mạt thấy được một mặt thâm trầm trong mắt Tống Như, đột nhiên cô rất cảm động, khi Tống Như vừa mới nói những lời này,thật sự rất cảm động , thật sự rất cương quyết, đưa ra từng quyết định đều mạnh mẽ dứt khoát giống Dương Gia Cửu, nhưng đồng thời, cô lại có một tấm lòng mềm mại của phụ nữ, không thể nói cô không có ước mơ, không có thứ theo đuổi, mà đứng trước lựa chọn đúng sai trước mặt, cô lựa chọn làm theo bản tâm của mình.

Khó trách Dương Gia Cửu sẽ động lòng với cô, người phụ nữ như vậy đúng thật là rất có sức hút.

Tống Như nói xong chuyện này, tiếp tục chú ý đến kịch bản, thời gian quay phim càng dài, lại càng khảo nghiệm sự chịu đựng của diễn viên, cô phải tập trung tinh thần nhiệt tình giống như lần đầu bấm máy mới có thể cam đoan không làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.

Hơn nữa cô cùng Âu Dương Hải đều người theo đuổi trình độ cao nhất, cho nên tinh lực phải bỏ ra cũng càng ngày càng nhiều.

Khi Anh Mạt liên hệ với chị Hy, đồng thời cũng đem chuyện này báo cáo cho Dương Gia Cửu, đây là một trong những việc cô cần làm, mà việc này Tống Như đương nhiên cũng rõ ràng, nếu Anh Mạt không làm như vậy, Dương Gia Cửu cũng không đưa cô đến thay thế vị trí trợ lý của Bùi Hiển Hiển.

Dương Gia Cửu nghe xong báo cáo của cô, cảm xúc không có gì dao động, chỉ đơn giản trả lời ba chữ: "Tôi biết rồi."

. . . . . .

Chị Hy tìm người bạn cũ trong giới diễn viên, rất nhanh nghe được một chút tin tức thú vị.

Chứng cứ mà Tống Như muốn cũng không khó tìm, hơn nữa Trần Viễn cũng nhận được lệnh của Dương Gia Cửu, đang âm thầm phối hợp, rất nhanh liền nắm được lịch sử đen tối của hai kẻ nhà giàu kia, từng có bản ghi chép về việc cai nghiện, còn nhiều lần phát sinh xung đột với cảnh sát.

Quan trọng nhất là, trong quá trình điều traTrần Viễn còn có đươc thu hoạch ngoài ý muốn.

Trong lúc hai tên nhà giàu này tham gia sự kiện, hành vi kỳ quái, có khả năng tái nghiện, hơn nữa gần đây liên tiếp xin nghỉ, cùng nhau biến mất. . . . . .

Ở giới diễn viên có rất nhiều chuyện bị cấm, tuyệt đối không thể chạm vào, hít thuốc phiện chính là một trong số đó.

Sau khi Tống Như biết chuyện, gật gật đầu, chuyện này quả thật rất có lợi đối với bọn họ.

"Chị Như, bây giờ làm thế nào?" Anh Mạt hỏi.

"Trước đẻ xem tình huống, kỳ thật cũng không phải tôi nhằm vào bọn họ, chỉ cần bọn họ không ra tay đối với Tống Kiệt, chúng ta cũng không cần làm chuyện nhàm chán này." cô ngập ngừng một chút, "Nhưng nếu như bọn họ có hành vi gây rối, tôi cũng chỉ có thể dùng cách này cho bọn họ một bài học, cũng để cho Tống Kiệt biết, trong vòng luẩn quẩn này có rất nhiều việc, không phải đơn giản như cậu ấy nghĩ."

". . . . . . Chỉ là, ngày Tống Kiệt xuất hiện trong chương trình đó, vừa vặn là sinh nhật chị."

"À. . . . . . Sinh nhật năm nào cũng có, nhưng Tống Kiệt ra mắt, chỉ có một lần này."

Đây là cơ hội mà Tống Kiệt liều mạng tranh thủ được, Tống Như muốn giúp bảo vệ cho cậu hết sức mình.

Nếu cô không làm như vậy, Tăng Nhĩ Ngọc sẽ rất lo lắng.

"Nếu Hạo Dịch vẫn bị thua thì sao?" Anh Mạt lớn mật hỏi, cũng không phải chuyện này không thể sảy ra.

"Thì là do ông trời sắp xếp ." Tống Như đứng dậy, đi thay đồ diễn, "Bây giờ ngẫm lại, khi tôi ở nhà họ Tống, cũng không làm một người con gái tốt, trách nhiệm của chị gái, bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải nắm chắc, về sau có con của mình, mới có thể làm một người mẹ tốt."

"Bây giờ chị đã có dự định sinh con rồi sao?"

"Xem như có . . . . . ." Trong đôi mắt Tống Như đầy ý cười.

Tuy rằng bọn họ kết hôn chưa lâu, nhưng Dương Gia Cửu đã ba mươi tuổi rồi, cũng muốn lên chức cha, muốn có một đứa bé thuộc về anh.

"Tổng Giám đốc Dương biết không?"

"Anh ấy hiểu tôi, chắc chắn sẽ biết."

Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt của cô, Dương Gia Cửu liền hiểu được .

Anh Mạt nhìn Tống Như trong gương, cảm xúc trong lòng lại trầm xuống , vốn dĩ, cô nghĩ rằng Tống Như có hậu trường mạnh như Dương Gia Cửu, diễn thêm mấy bộ phim sẽ lui về phía sau màn anh, làm một và chủ nhà giàu.

Nhưng ở chung một khoảng thời gian, cô phát hiện Tống Như thật ra là một người con gái rất có suy nghĩ.

Cô ấy không mù quáng theo đuổi, cũng không để mình đưa ra lựa chọn sai lầm.

Cô chính là dùng hết sức để làm việc mình muốn làm, dùng hết sức để hoàn thành giấc mơ của mình, cho dù thất bại, cũng sẽ đúc rút kinh nghiệm, mà không phải hối hận.

Rõ ràng cô có thể đi con đường thuận lợi, nhưng lại muốn dùng mồ hôi cố gắng đi xây con đường riêng mình.

. . . . . .

Rất nhanh lại đến một phân đoạn diễn.

Lại là cảnh quay trong mưa, Tống Như mặc trang phục biểu diễn, trên tóc toàn là nước.

Sau khi cô nghe thấy đạo diễn hô cắt, cô vững vàng đứng trên mặt đất, nhưng Âu Dương Hải bên cạnh lại ngã trên đệm, nhân viên trong đoàn làm phim lập tức chạy lại, phát hiện anh ta đã ngất đi vì sốt cao.

Bùi Hiển Hiển ở bên cạnh vội vàng chạy lại chăm sóc, ở trong phòng trông nom Âu Dương Hải,vừa cho uống thuốc vừa đo nhiệt độ.

Khi Âu Dương Hải vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy cô ngồi bên giường, ánh mắt có chút đỏ, vào lúc đó, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên: "Hóa ra chỉ có khi anh ốm, em mới có thể ở cùng anh thế này."

"Anh. . . . . ."

"Anh ốm thêm vài lần nữa thì tốt rồi." Anh đưa tay kéo Bùi Hiển Hiển: "Đêm nay, em ở lại đây với anh, nếu không nhất anh sẽ khó chịu chết mất."

"Em không ở cùng anh, có người khác đến không?" Bùi Hiển Hiển bất đắc dĩ đích thở dài: "Người không thể sống cô độc như vậy, nếu lỡ anh có cái chuyện gì, cũng cần có người chăm sóc, con người cần phải có người thân cùng bạn bè."

Bùi Hiển Hiển hốc mắt càng đỏ.

Cô từng nằm trên giường bệnh ở bệnh viện nhiều năm như vậy, rất hiểu cái loại cảm giác cô độc bất lực này, bởi vì bệnh quá khó chịu, cô tình nguyện để một mình mình chịu đẩy người thân ra xa.

"Anh lười phải qua lại với người khác."

Âu Dương Hải chỉ nói một câu như vậy, liền nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Bùi Hiển Hiển ngây ngẩn cả người, cô rất muốn mở miệng hỏi, nếu anh đã lười lui tới với người khác, thì vì sao phải chọn cô làm trợ lý? Lại vì sao chọn cái nghề diễn viên luôn pải tiếp xúc với người khác này? Ở trong lòng anh, đến cùng cất giấu bao nhiêu bí mật?

Lời nói đã đến bên miệng, toàn bộ bị cô nuốt trở vào.

Nhìn mặt Âu Dương Hải, Bùi Hiển Hiển vừa rót nước ấm vừa nghĩ, rốt cuộc anh là loại người thế nào?

Ai mới có thể làm cho anh mở rộng lòng mình. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.